Kiếm Phá Thương Khung

Chương 228: Chương 228: Thánh Hồn Đan




Hoa Phong há mồm trợn mắt, nhìn chằm chằm thanh niên vừa gọi tên mình.

Thần sắc tràn ngập không thể tưởng tượng, hệt như gặp quỷ vậy.

- Ngươi vẫn là nhận ra ta?

Thanh niên thấy Hoa Phong nhận ra mình, liền hiện lên ý cười đầy mặt.

Hắn không phải ai xa lạ mà chính là Liêu Phương, người cho Hoa Phong mượn y phục ở vô danh thôn ngày nào.

Kẻ mà Hoa Phong cho là một tên bệnh hoạn, nhưng về sau khi hộ tống đám trẻ lên đường khảo hạch nhập tông, liền trò chuyện rất hợp.

Có thể nói từ khi đến dị giới, ngoài Hoa Thanh ban đầu luôn bên cạnh như hình với bóng trong vai trò hộ vệ, thì Liêu Phương chính là bằng hữu đầu tiên của Hoa Phong, kế đến mới là Trần Linh gặp trước thềm Thiên Địa hội.

- Ngươi...ngươi...đúng là Liêu Phương???

Hoa Phong lắp bắp, cố gắng lắm mới nói được hết câu.

Dù tên kia không phủ nhận, nhưng hắn vẫn thập phần không tin tưởng.

Liêu Phương mà hắn biết, vốn dĩ là một tên nói nhiều, toàn chuyện trên trời dưới đất. Đặc biệt chưa từng tiếp xúc qua tu luyện.

Hiện tại thì sao? tu vi đối phương còn hơn hắn hẳn một cái đại cảnh giới, Sơn Hà cảnh nhị trọng thiên.

- Ta đúng là Liêu Phương không sai biệt!

- Do gặp một chút kỳ ngộ mới có mặt tại đây, một thân tu vi cũng là nhờ sư tôn trợ giúp!

Liêu Phương lên tiếng giải thích.

Hắn không có gì là bất mãn khi Hoa Phong liên tục hướng bản thân nghi ngờ.

Bởi vì đổi lại là ai cũng giống như Hoa Phong không sai biệt, khi gặp phải tình huống của hắn đều chấn động.

Chỉ trong vòng chưa đến hai năm, từ một người bình thường tu luyện đến Sơn Hà cảnh nhị trọng thiên, chuyện hoang đường như này muốn người tin tưởng cũng khó.

- Hóa ra là vậy!

Hoa Phong miễn cưỡng tiếp thu sự thật.

Có điều càng tiếp thu sự thật, hắn lại càng líu lưỡi khiếp sợ.

Hắn vốn nghĩ bản thân tốc độ tu luyện đã là nhanh lắm, nhưng đến hôm nay mới biết cái gì mới là nhanh, nhanh đến khủng bố.

Cách đây hơn một năm khi hai người lần đầu gặp mặt, hắn đã có tu vi Luyện Thể kỳ đỉnh phong, người ta là một phàm nhân thế tục, nhưng đến khi gặp lại người ta hơn hắn vừa tròn một cái đại cảnh giới.

Cho nên nói nếu so về sự biến thái, hắn chỉ xứng đi lau giày, càng nghĩ Hoa Phong càng cảm thấy tự ti mặc cảm.

Còn cái gì một thân tu vi là do sư tôn trợ giúp, hắn nghe mà thúi lắm, nếu tư chất Liêu Phương không phải là quái thai, thì dù có cho là sư tôn lợi hại, cũng vô pháp tạo ra một Sơn Hà cảnh chỉ bằng hơn một năm ngắn ngũi.

- Ngươi sao lại ở đây?

Liêu Phương tò mò lên tiếng.

Hắn là do sư tôn mang tới, còn tên yêu nghiệt này vì sao cũng tới.

- Chuyện dài dòng chúng ta tìm chỗ nói!

- Đường xá đông đúc không thích hợp ôn chuyện!

Thu hồi khiếp sợ Hoa Phong đảo mắt nói.

Hắn là đang kiếm không ra người để hỏi về cái tin tức đấu giá hội. Hiện tại hiển nhiên người hắn nhắm tới là Liêu Phương rồi.

Liêu Phương nghe vậy cũng là lập tức tán thành.

Không mất bao lâu thời gian, bọn họ liền tìm đến một tiểu điếm, chọn bàn để ngồi gọi ra vài món, sau đó trực tiếp vào chính sự, ai cũng có vấn đề muốn biết.

- Ngươi làm sao cũng tới Trung đại lục?

Liêu Phương đi trước lên tiếng.

- Ta là được tông môn cử đi tu luyện, bất quá thật vất vả!

Hoa Phong biểu tình mặt khổ rầu rĩ nói.

Từ khi hắn tới trung đại lục, quả thật có cực ít thời gian nhàn rỗi.

- Ta có vấn đề thắc mắc, chỉ ngươi mới có thể giải đáp!

- Có điều hơi tế nhị một chút, ngươi có hay không sẵn lòng?

Liêu Phương thần sắc đột nhiên trở nên kỳ quái, ra điều xấu hổ.

Hắn không bởi vì tu vi cao hơn mà làm ra cái gì ngông cuồng, bởi hắn xem Hoa Phong là bằng hữu thật sự. Còn nữa, kẻ hăn đang đối diện là một kẻ không đơn giản.

- Ngươi từ khi nào khách khí như vậy?

Hoa Phong nhìn chằm chằm Liêu Phương nghi hoặc nói.

- Không tu luyện thì thôi, nhưng bước vào tu luyện ta luôn có một vấn đề không thể lý giải!

- Ngươi khi đó làm sao chiến một trận cùng Hổ Lâm Bình?

Được Hoa Phong ngầm đồng ý, Liêu Phương liền không cố kỵ nói ra.

Thời điểm đó Hoa Phong chỉ có tu vi Luyện Thể kỳ đỉnh phong, liền đánh cho Hổ Lâm Bình tên cầm đầu sơn tặc, với tu vi Luyện Mạch hậu kỳ một trận chật vật.

Liêu Phương từng hỏi sư tôn về vấn đề Luyện Thể kỳ có thể hay không hướng Luyện Mạch hậu kỳ khiêu chiến mà không bại.

Đáp lại hắn là một hồi mắng chửi không thương tiếc, bởi vì chuyện này không thể nào xảy ra, tuyệt đối không thể.

Với tu vi của sư tôn cũng cho rằng là không thể, hắn lại càng cảm nhận Hoa Phong là như nào yêu nghiệt, chả trách đám đệ tử tông môn khi đó, nhìn đối phương như nhìn quái vật.

- May mắn a!

Hoa Phong cười khổ đáp.

Nếu không phải may mắn hù sợ tên hổ bệnh kia khiến đối phương bỏ chạy, rất có thể bị đánh chết. Bởi vì sau một kiếm cuối cùng hắn liền bất tỉnh nhân sự, gặp Hàn Băng Linh cũng từ cái bất tỉnh này.

Nghĩ đến đây Hoa Phong bất giác bị một hồi tương tư. Ngoài Hàn Băng Linh còn hai người kia nữa, không biết đã xảy ra chuyện gì? đã trở về hay chưa?

- May mắn???

- Ta thật nghi ngờ với tu vi ta hiện tại có thể thắng nổi ngươi không?

Liêu Phương nghe Hoa Phong trả lời lập tức há mồm, may mắn kiểu đó hắn cũng muốn.

Kế tiếp hắn liền phán một câu kinh điển.

Cũng may xung quanh không ai nghe thấy, bằng không người ta lại cho rằng hắn là đang nói chuyện nhảm nhí.

- Ngươi quá xem trọng ta rồi!

Hoa Phong có chút không biết làm sao, chỉ biết cười trừ.

Ngay đến chiến một trận cùng Sơn Hà cảnh nhất trọng thiên, còn phải nhờ đến Tiểu Giác cứu mạng, huống gì Liêu Phương một Sơn Hà cảnh nhị trọng thiên, hơn nữa còn không phải nhị trọng thiên bình thường.

Liêu Phương không mấy bận tâm Hoa Phong có hay không thật giả, ai cũng có bí mật của riêng mình.

Hắn chỉ là muốn gặp Hoa Phong để giải tỏa khúc mắc, hiện tại gặp rồi, cho dù đối phương không nói nhưng hắn cũng là thập phần thỏa mãn.

Sự nguy hiểm của Hoa Phong, với tư chất đặc thù, hắn liền có thể cảm nhận đi ra, cho nên hắn nói ra câu nói có phần hoang đường kia là hoàn toàn có cơ sở.

Cũng vì vậy mà hắn đã có đáp án cho vấn đề khó hiểu nhất, kể từ khi bước vào tu luyện.

Ngày trước hắn luôn cho rằng Hoa Phong che giấu tu vi, để lý giải cho sự tình mà sư tôn nói là không thể kia.

Nhưng hiện tại liền không còn suy nghĩ đó nữa.

Thiên Địa cảnh nhị trọng thiên, còn có thể chiến Sơn Hà cảnh, thì hà cớ gì Luyện Thể kỳ, không chiến được Luyện Mạch kỳ.

Bất quá vượt cấp chiến đấu đến trình độ này, cũng quá chi là yêu nghiệt đi.

- Ngươi có biết cái đấu giá hội kia là thứ gì?

- Còn thánh đan gì gì đó nữa?

Khi thấy Liêu Phương không đặt thêm câu hỏi, Hoa Phong liền tiếp tục câu chuyện.

- Đấu giá hội là gì ngươi cũng không biết???

- Biết thì hỏi ngươi làm gì?

Người nói chuyện với Liêu Phương không phải Hoa Phong mà là Tiểu Giác, nó không biết đã ngủ dậy từ khi nào.

Nãy giờ nghe hai người trò chuyện, nhưng nghe đến đây liền cảm thấy một trận không lọt tai.

- Hả...???

- Con chuột này không ngờ biết nói!!!

Liêu Phương bị Tiểu Giác hù cho một trận giật mình, vốn đang chuẩn bị tra xét xem ai lại xen ngang câu chuyện của hai người, nhưng rất nhanh tròn mắt cả kinh.

- Ta không phải chuột mà là Đại Giác! Hừ hừ!

Bị gọi là chuột Tiểu Giác bộ dạng một trận hung ác, xem ra chuẩn bị động thủ, nó rất ghét ai gọi nó là chuột.

- Tiểu Giác! Ta đang bàn chính sự!

Hoa Phong đột nhiên đè đầu Tiểu Giác cốc một cái, sau đó nghiêm mặt nói. Nhưng hắn nhất thời không nhận ra Tiểu Giác lúc này có cái gì không đúng.

- Hừ!

Đương không bị đánh, Tiểu Giác hừ lạnh đầy bất mãn, thế nhưng không làm ra cái gì động tác, tiếp tục ngủ.

“ Nguy hiểm thật!”

Liêu Phương lưng đổ mồ hôi lạnh, nội tâm một phen khiếp vía. Vừa rồi khi Tiểu Giác nổi giận, hắn lập tức cảm nhận tử vong đã kề vào cổ.

Với hắn lúc này con chuột nhìn như vô hại kia, là một tồn tại cực kỳ nguy hiểm, tuyệt đối không nên trêu chọc.

- Không nên gọi nó là chuột!

Hoa Phong ý cười đầy mặt, hương Liêu Phương nói.

Hắn là nhận ra Liêu Phương bị Tiểu Giác hù cho sợ rồi.

Tuy nhiên có thể cảm nhận được Tiểu Giác nguy hiểm khi nó còn chưa biến lớn, chứng tỏ Liêu Phương rất không đơn giản.

- Là ta thất lễ! Đắc tội! Đắc tội!

Liêu Phương liên tục chắp tay, miệng cố nặn nụ cười gượng.

Hắn vẫn còn chưa thể hoàn hồn.

- Ngươi là chưa có trả lời ta câu hỏi!

Hoa Phong trở lại vấn đề chính.

Chuyện của Tiểu Giác liền không quá để ý, có hắn ở đây tên này vẫn là phải ngoan ngoãn.

Liêu Phương nghe Hoa Phong nhắc câu hỏi, mới chân chính hồi tỉnh, bất quá trước khi bắt đầu vẫn là hơi liếc Tiểu Giác một cái, sau đó mới chậm rãi nói.

- Đấu giá hội không phải cái hội gì đặc biệt!

- Nếu ngươi có bảo vật đáng giá mang đi ký thác cho một thương gia nào đó, nếu thấy phù hợp họ sẽ giúp ngươi bán ra, nhưng không phải bày bán theo cách thông thường mà mang đi đấu giá!

- Khi nhiều người kỳ gửi đủ số lượng bảo vật cho một buổi đấu giá, thương gia sẽ mở ra đấu giá hội!

- Ở đấu giá hội nhiều người tranh nhau một bảo vật, ai trả giá cao hơn liền mua được thứ mình cần!

- Đấu giá hội quy mô lớn nhỏ là tùy thuộc mức độ trân quý của bảo vật được bán ra!

- Về phần thánh đan mà ngươi nói tuy không phải là thứ tốt nhất tại đấu giá hội sắp tới, nhưng cũng là đồ vật hết sức trân quý, gọi là Thánh Hồn Đan!

- Thánh Hồn Đan có công năng giúp võ giả tăng cấp tu vi linh hồn, chữa trị linh hồn thương tổn!

- Còn nữa đấu giá hội lần này là do Trần Gia đứng ra chủ trì!

Liêu Phương nói một hơi đến hết, Hoa Phong càng nghe càng sáng mắt. Thánh Hồn Đan nếu đúng là có công năng như vậy, không phải là sinh ra để dành cho hắn sao.

Bất quá đan dược trân quý như này, giá cả là không thể đo lường.

Trầm tư một lúc Hoa Phong tinh quang một trận hiển hiện.

Sau đó không do dự hướng Liêu Phương nhờ vả.

- Ngươi có thể hay không giúp ta một chuyện?

- Chuyện gì?

- Nơi này không tiện nói!

...

Cùng một thời gian trong khi Hoa Phong cùng Liêu Phương đang ôn chuyện, thì cũng tại An Nam ở một xó xỉnh nào đó, nơi đây có một nhóm mấy chục người.

Bọn họ là đang bàn tính chuyện gì đó có vẻ hết sức mờ ám.

- Có cần thiết phải dụ hắn ra khỏi thành?

- Không cần! Cứ hủy thi diệt tích là được!

- Ta phải cho hắn biêt chọc phải ta hắn sẽ chết cực kỳ khó coi!

- Theo dõi hắn không được lơ là!

- Nhớ kỹ tuyệt đối đừng để hắn phát giác!

- Hiểu rồi!

...

Cũng tại An Nam thành.

- Dám phâ hỏng chuyện làm ăn của ta!

- Ta phải dạy cho hắn biết chữ chết viết như thế nào!!!

- Trương Cẩn! Ngươi nói vậy sai rồi, phải sửa lại thành chúng ta mới đúng!

- Không sai! Chúng ta là cùng nhau hành hạ cho hắn nếm mùi đau khổ, sống không bằng chết!

Không ngờ tại An Nam thành nơi cấm tư thù tranh đấu, lại xuất hiện hai nhóm người đang lên kế hoạch hạ độc thủ với kẻ thù của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.