Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 85: Chương 85: Quỷ kế của ba nhà. (2)




Có tặng thưởng, có thắng thua, dĩ nhiên là có cạnh tranh kịch liệt, cái này khiến đệ tử hậu bối được tôi luyện, trưởng bối ba nhà cũng có thể hào đánh bạc một hồi, đạt được kích thích, nhất cử lưỡng tiện.

Những năm qua, tặng thưởng ba nhà xuất ra ít nhất đều là mấy mươi vạn lượng bạc, thậm chí trên trăm vạn lượng.

Nghe xong lời Trình Nguyên Võ nói, Ngưu Chấn Sơn và Trương Cốc Phong liếc nhau, cùng nói:

- Trình huynh hẳn là có cách tất thắng?

Trình Nguyên Võ khẽ cười nói:

- Đều là Tiên Thiên cảnh nhất trọng, ba nhà chúng ta mặc kệ người nào thắng, đều có thể thắng Hoàng gia một cái thành trấn, tỷ số thắng của chúng ta là ba phần tư, mà Hoàng gia lại chỉ có một phần tư, hiện giờ thành trấn Hoàng gia hoàn toàn khống chế chỉ có Hoàng Bách Trấn, chỉ cần Hoàng gia thua, về trên cơ bản chính là bị mất căn cơ, mấy năm kinh doanh hủy hoại chỉ trong chốc lát, trong thời gian ngắn, đừng nói là chiếm sinh ý với ba nhà chúng ta, ngay cả tự bảo vệ mình cũng là vấn đều.

Ngưu Chấn Sơn và Trương Cốc Phong ánh mắt sáng ngời, Trương Cốc Phong nói:

- Trình huynh kế này quả nhiên diệu quá thay, Hoàng gia không phải muốn làm lớn, muốn sĩ diện sao? Chúng ta liền cho chúng mặt mũi, nâng vị trí Hoàng gia lên cùng một bậc với ba nhà chúng ta, công khai mời Hoàng gia tham luận võ giữa đệ tử hậu bối, hắc hắc, vì mặt mũi, không sợ Hoàng gia không đáp ứng.

Ngưu Chấn Sơn hưng phấn một hồi, nhưng xoay chuyển ánh mắt, thần sắc lại trầm xuống nói:

- Trình huynh, Trương huynh, kế này mặc dù diệu, nhưng vạn nhất đệ tử hậu bối của Hoàng gia thủ thắng, ba nhà chúng ta chẳng phải chắp tay nhường ra ba tòa thành trấn, địa bàn của Hoàng gia cũng thoáng cái tăng lên sao?

Trình Nguyên Võ sờ lên râu cằm dưới, trên mặt lộ ra một hồi vui vẻ âm trầm, nói:

- Hắc hắc! Ngưu huynh, các ngươi đối phó tiểu tử Hoàng Thiên kia thất thủ, nhưng Trình gia chúng ta đối phó tiểu tử Hoàng Uy quyết sẽ không thất thủ, không chết cũng phải trọng thương, chúng ta trước hết để cho Hoàng gia đáp ứng tham gia luận võ đệ tử hậu bối, đợi đến lúc Hoàng Uy quay lại, có lẽ là một cỗ thi thể, có lẽ là thân bị trọng thương, đến lúc đó, đệ tử hậu bối của Hoàng gia còn có ai có thể tranh phong với đệ tử Tiên Thiên cảnh ba nhà chúng ta?

- Trình huynh quả nhiên nghĩ chu đáo, ha ha... !

Ngưu Chấn Sơn và Trương Cốc Phong, lộ ra dáng cười hưng phấn.

- - - - - - -

Huyền Thiên về nhà, đã sớm thông qua chim bồ câu truyền tin, nói cho cha mẹ.

Cho nên, mới vừa đến bên ngoài trấn thì Huyền Thiên đã thấy được thân ảnh chờ đợi của cha mẹ - - Huyền Hồng và Hoàng Nguyệt.

Bên cạnh, còn có tam cữu của Huyền Thiên - - Hoàng Côn Sơn, con trai thứ ba của Hoàng Viễn Thành, phụ thân của Hoàng Thạch.

Huyền Thiên cưỡi hắc lân mã, đặc biệt chói mắt, từ sớm Huyền Hồng và Hoàng Nguyệt đã thấy được thân ảnh Huyền Thiên, cùng Hoàng Côn Sơn bước nhanh về phía Huyền Thiên.

Người Hoàng gia bị thương tuy nặng, nhưng đều sau khi chiến đấu tinh thần mỏi mệt, mệt nhọc bị thương, cũng không có ngoại thương nghiêm trọng, hành động không khác gì người thường cho nên ngoại nhân thoạt nhìn đều cảm thấy võ giả Hoàng gia rất bình thường.

Nội thương phải chịu chỉ bọn hắn mới hiểu.

- Cha, mẹ, tam cữu!

Huyền Thiên giục ngựa đi đến trước mặt ba người, xoay người xuống ngựa, bốn năm không gặp thân nhân, trong thanh âm cũng không ẩn giấu được vui mừng.

- Thiên Nhi... !

Huyền Hồng, Hoàng Nguyệt, Hoàng Côn Sơn thần sắc kích động, Hoàng Nguyệt bước lên trước vài bước, đi đến trước mặt Huyền Thiên, sờ lên đầu, lại nhéo nhéo da mắt hắn.

Nhìn Huyền Thiên thân cao 1m72, còn cao hơn Hoàng Nguyệt vài phần, trong mắt nàng tràn đầy vui mừng, nói:

- Thiên Nhi, bốn năm không gặp, con trưởng thành còn cao hơn mẹ đấy.

- Thiên Nhi, nghe nói con giành được đệ nhất trong giải đầu bài danh đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm Tông, ha ha, thật sự là tăng thể diện cho chúng ta, ông ngoại con nghe xong đã khen con rất nhiều đấy, ha ha...

Huyền Hồng tuy rằng cũng kích động, nhưng khống chế cảm xúc rất vững vàng, nhìn Huyền Thiên gật đầu nói:

- Rất tốt! Rất tốt!

Huyền Hồng tuy rằng kinh mạch trong thể nội đều bị phế, một thân tu vị mất hết, thực lực chỉ bằng võ giả Võ Đạo cảnh lục trọng, nhưng hắn đã từng là một gã cường giả siêu cấp Thiên giai cảnh, là nhân vật phong vân một cõi khắp toàn bộ Thần Châu đại địa, độ cao tầm mắt người thường không thể so sánh.

Huyền Thiến biết, có thể được được phụ thân đánh giá như vậy cũng tương đối không dễ rồi.

- Cha, ngài yên tâm, đây chỉ là mới bắt đầu.

Huyền Thiên nhìn về phía Huyền Hồng, ánh mắt kiên định nói:

- Con sẽ kiên trì cố gắng không ngừng, tận hết tinh lực đi trên Võ Đạo một đường, quay về gia tộc, hướng người nọ lấy lại công đạo, cứu vớt gia gia!

Trong ánh mắt Huyền Hồng lòe ra một hồi rung động, ẩn ngấn lệ chớp động, hiển nhiên đây là chuyện đau đớn nhất trong lòng hắn.

Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Huyền Thiên trên người, tràn đầy vui mừng và hy vọng, kinh mạch trong thể nội hắn đều bị tổn hại, cho dù có thể trị hết thương thế, tu vị cũng không có khả năng quay lại như trước, toàn bộ hi vọng, đều ký thác vào trên người Huyền Thiên.

Huyền Hồng cố gắng khống chế thanh âm của mình, không run rẩy, nói:

- Cha tin tưởng con, cuối cùng sẽ có một ngày con có thể làm được.

Huyền Thiên nói:

- Cha cũng không nên nản chí, con sẽ tìm được linh đan diệu dược tốt nhất, không chỉ phải chữa thương thế của cha cho tốt, hơn nữa còn phải khiến tu vị của cha khôi phục như lúc đầu, càng tiến một bước, chúng ta cùng nhau quay về gia tộc, mạng người nọ để phụ thân tự mình giải quyết.

Huyền Hồng cắn răng, trong ánh mắt lóe lên khát vọng, lại ảm đạm xuống, thân thể tự hắn rõ ràng, thương thế trị hết dễ dàng, nhưng muốn nối lại từng đoạn kinh mạch trong cơ thể, tu vị hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu lại khó càng thêm khó.

Hoàng Nguyệt hiểu được tâm tư của trượng phu, tuy rằng Huyền Hồng là một người kiên cường, trong nội tâm cũng thủy chung có một cổ ngạo khí, nhưng sự tàn phá của sự thật lại khiến hắn không thể không giảm xuống tâm tính, chậm rãi tán đi hy vọng trong lòng, chuyển dời đến trên người nhi tử Huyền Thiên.

Hoàng Nguyệt nói:

- Tốt rồi, những lời này đừng nói trước, cha còn đang chờ chúng ta đây, Thiên Nhi, ông ngoại con nghe được tin tức của con, biết rõ con phải về nhà nên ngày đêm nhớ trông mong con, hiện giờ ông đang ở nhà chờ đợi, chúng ta mau trở về thôi!

Huyền Thiên nhẹ gật đầu, nói:

- Cha, mẹ, tam cữu, chúng ta đi.

- Thiên Nhi, tình huống Thạch nhi thế nào!

Trên đường, Hoàng Côn Sơn hỏi về Hoàng Thạch.

Tuy rằng trong thư Huyền Thiên đã nói chuyện tu vị Hoàng Thạch đã đạt đến Võ Đạo cảnh lục trọng, nhưng làm một phụ thân, Hoàng Côn Sơn hiển nhiên muốn nghe chính miệng Huyền Thiên nói mới có thể yên tâm.

- Hoàng Thạch biểu đệ mọi chuyện đều tốt, không bao lâu nữa tu vị có thể đạt tới Võ Đạo cảnh thất trọng, giải đầu bài danh đệ tử ngoại môn sang năm khả năng Hoàng Thạch biểu đệ đoạt được đệ nhất có lẽ rất lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.