Không Bằng Duyên Mỏng

Chương 41: Chương 41




Chu Triển Nguyên dịu dàng buông cô ra, nhìn hai má đỏ bừng của cô không khỏi mỉm cười, trong con ngươi trong trẻo tràn đầy ý cười nhàn nhạt, tay phải thuận thế hạ xuống, mười ngón tay đan xen.

Cả người Tiếu Hàm cứng lại, đỏ mặt nhìn cặp nhẫn thuộc về cô và anh, khớp xương rõ rệt, bàn tay to không nặng không nhẹ nắm lấy tay cô, trước kia sao không phát hiện, mùi hương trên người anh Triển Nguyên dễ chịu như thế. Sao lại có suy nghĩ này chứ, trên mặt cô ửng đỏ dừng không được mà lan ra khắp, trên cổ giống như hiện lên ửng hồng, cực kỳ xinh đẹp.

Chu Triển Nguyên cười không tiếng động, nhìn cô thẹn thùng ru rú trong lòng mình như vậy, trong lòng vô cùng thỏa mãn, sờ sờ cằm, chẳng nhẽ anh cũng bỉ ổi rồi sao? Đều do lão Triện, cả ngày ở trước mặt anh nói cái gì mà ‘Con thỏ ăn cỏ gần hang’, ‘Nuôi dưỡng loli là vương đạo’. Thật đúng là người này phù hợp với hình tượng bỉ ổi. →-→

Tiếu Hàm ngây ngốc không dám ngẩng đầu, cúi đầu tựa vào ngực anh, mãi đến khi nghe được tiếng cười của anh trầm thấp từ trên đỉnh đầu, mới không khỏi tò mò giương mắt nhìn.

Đối diện, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười ôn nhu của anh: “Tiếu Hàm, nếu em muốn ở lại, anh cầu còn không được.”

“Ầm!” Tiếu Hàm cảm thấy mặt mình bây giờ khẳng định đỏ bừng, cô… Cô như này coi như là bị đùa giỡn sao?

“Được rồi.” Chu Triển Nguyên sủng nịnh sờ sờ đầu cô, kéo cô đứng lên: “Nói đùa. Anh đưa em về.” Tóm lại là phải từng bước một, tính tình này của Tiểu Hàm, tiến triển quá nhanh mà nói sẽ dọa cô. Chu Triển Nguyên hơi cong môi một cái, anh không vội, một chút cũng không vội.

“Vâng.” Tiếu Hàm cúi đầu, chỉ lộ ra lỗ tai xinh xắn trắng nõn, ánh mắt Chu Triển Nguyên trầm trầm, lập tức cười khổ, anh luôn luôn tự cho là mình tự kiềm chế tốt, hình như ở trước mặt cô lại dễ dàng sụp đổ toàn bộ.

Để mặc anh nắm, Tiếu Hàm yên lặng đi ở bên cạnh. Cho tới thời khắc này, Tiếu Hàm vẫn có chút thẫn thờ, ánh mắt ngây ngốc rơi trên hai bàn tay đang nắm lại, nhiệt độ ấm áp của cơ thể anh thông qua ngón tay truyền đến khắp người cô, /LQĐ\ màu bạc của chiếc nhẫn tình nhân ở dưới đèn đường hiện lên ánh sáng mỏng manh, cô mới nhận ra, cô,Tiếu Hàm, trong ngày nghỉ hè đầu tiên, đã trở thành bạn gái của cái người họ Chu tên Triển Nguyên mà cô gọi là anh trai hai mươi mấy nắm rồi.

Rốt cuộc sự tình phát sinh như thế nào? Tiếu Hàm chỉ cảm thấy đầu mình hỗn loạn, hôm nay rõ ràng chỉ đi ăn một buổi tối ở nhà anh Triển Nguyên mà thôi, buổi chiều anh Triển Nguyên tới trường học đón cô, sau đó cùng ăn cơm, tiếp theo là đi mua quần áo cho Nãi Tích, sau đó quần áo mẹ con, quần áo gia đình, nhẫn tình nhân…

Giống như con người cần dùng tận mấy tháng thậm chí nhiều năm để hoàn thành mọi việc, cô và anh trong thời gian nửa ngày đã thành đôi, thậm chí còn không cần đến nửa ngày.

Nhưng mà, bọn họ đã biết nhau hai mươi mấy năm, không phải sao? Anh là loại người gì, cô còn chưa hiểu rõ sao? Tiếu Hàm hơi hơi nở nụ cười, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía người đàn ông quen thuộc bên người, anh vẫn tươi cười như đã từng, chỉ là so với ngày thường càng thêm giương cao khóe miệng, có thể thấy rõ tâm tình sung sướng của anh.

“Nhìn cái gì vậy?” Chu Triển Nguyên hơi dùng chút lực cầm tay cô, đem lực chú ý của cô gọi về: “Nhìn cái gì nhập thần như vậy?” Giống như một loại thuần thục đã làm hàng trăm lần, Chu Triển Nguyên tỉ mỉ cầm lọn tóc rối bắt ra sau tai, trong mắt nhàn nhạt ý cười, tựa hồ chỉ nhìn thấy một người cô gái ở trước mắt.

Tiếu Hàm đỏ mặt, có chút không được tự nhiên, nghiêng mắt đi, cô vẫn không quá thích ứng được hành động quá mức thận mật giữa hai người.

“Còn không nói cho anh biết, đang nhìn cái gì?” Chu Triển Nguyên cũng không tức giận, buồn cười nhìn cô, bởi vì hành động cúi đầu, khoảng cách hai người gần lại không ít.

Hôm nay cũng không biết làm sao vậy, ngày thường cũng không chú ý gì đó, giờ phút này lại rất muốn phóng đại gấp bội tựa như xuất hiện trước mắt cô, bình thường anh không hút thuốc lá, cô cũng biết, anh cực kì thích sạch sẽ, cô cũng biết, nhưng mà, vì sao vẫn không biết mùi hương trên người anh dễ chịu như vậy? Hình như là mùi hương của nước hoa nam giới, không rõ, nhưng rất dễ chịu.

Bỗng nhiên khuôn mặt tuấn tú phóng đại làm cho Tiếu Hàm ‘A’ một tiếng, cơ thể theo bản năng muốn lùi về phía sau, thắt lưng lại bị anh chặt chẽ ôm lấy: “Rốt cuộc là suy nghĩ cái gì?” Chu Triển Nguyên nhìn dọc đường không có ai, có chút thất vọng, giống như cho tới nay Chu Triển Nguyên người gặp người thích cũng có một ngày bị người khác bỏ qua.

“Không… không nghĩ gì cả…” Tiếu Hàm nhận thấy nhiệt độ trên trán bỗng nhiên cao hơn, ý thức được mình giờ phút này chính là đang đứng trong tư thế cực kì ái muội ở trong lòng anh, trán chạm vào cằm của anh…

Đúng là chênh lệch chiều cao mà. Tiếu Hàm bỗng nhiên quẫn, lúc này là lúc nào rồi mà còn có thể nghĩ như vậy chứ…

“Được, anh đưa em lên.” Thì ra đã đến dưới lầu, lần này Chu Triển Nguyên không nhìn cô, một mình đi lên lầu, cực kỳ tự nhiên nắm tay cô đi vào thang máy, ấn số tầng nhà cô.

Vào nhà, Tiếu Hàm vừa định đi rót cho anh cốc nước, lại bị Chu Triển Nguyên một phen túm chặt.

Kinh ngạc nhìn anh một cái, đã thấy đáy mắt anh mỉm cười nhìn cô, giơ tay lướt nhẹ qua cô, cười ôn hòa: “Không cần phiền phức, chỉ là, anh cảm thấy dùng cái gì đó tiếp đãi càng tốt.” Còn chưa nói xong, người đã cúi xuống □, khẽ chạm vào môi cô thật lâu, lúc cô còn chưa lấy lại tinh thần, đã đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh làm cho Tiếu Hàm cho rằng vừa rồi trong nháy mắt đó môi cùng môi chạm vào nhau tuyệt đối chỉ là ảo giác.

Rất không dễ dàng thừa dịp tên nhóc kia không có ở đây, lời lãi đương nhiên là muốn thu một chút. Tổng giám đốc Chu luôn luôn thông minh lanh lợi tuyệt đối không làm ăn lỗ vốn.

Chu Triển Nguyên nhìn người hoàn toàn sững sờ, mỹ mãn sờ sờ môi mình, quyết định không nói cho cô, kỳ thực đây đã không phải lần đầu tiên anh hôn cô rồi.

Có một số việc, một mình mình giữ lại vụng trộm vui vẻ cũng tốt.

“Triển, anh Triển Nguyên…” Tiếu Hàm ngơ ngẩn, tiến triển như vậy có quá nhanh hay không?

“Triển Nguyên.” Mỗ nam kiên định nói.

“Triển Nguyên…” Mỗ nữ tiếp tục há hốc mồm.

“Ừm.” Mỗ nam hài lòng nở nụ cười, ừm, quả nhiên không thể đem cô nhóc này giao cho người khác, dễ dàng xảy ra tình huống như vậy, lỡ như bị người ta bắt nạt thì làm sao bây giờ, vẫn là để anh nhận đi. Không lại làm phiền người khác.

“Được rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút, anh đi về đây.” Chu Triển Nguyên nhìn thoáng qua nơi nào đó trên bàn trà, dặn dò cô khóa chặt cửa, mới xoay người rời đi.

Sau khi đi ra khỏi nhà, Chu Triển Nguyên mở bàn tay, trong lòng bàn tay bỗng có một chiếc chìa khóa màu bạc. Ừm, nha đầu kia thật là, chìa khóa nhà lại vứt khắp nơi, nếu như bị người khác lấy đi thì làm sao bây giờ, vẫn nên để chỗ anh là có vẻ an toàn.

Tiếu Hàm cảm thấy người nói câu cuộc sống như một vở kịch khẳng định từng trải hơn so với cô vẫn còn diễn trò , nếu không không thể nói những lời triết lý như vậy.

Trong vòng một ngày, anh trai Triển Nguyên biến thành Triển Nguyên. Biết nhau hai lăm năm ---- xa cách mười ba năm ----- gặp lại sau hai tháng, cô lại thành bạn gái Chu Triển Nguyên. Cái này hoàn toàn là thay đổi lớn từ núi cao biến thành biển cả. Mà cô, thế mà trong lòng thấy vui sướng?

Đáy lòng nổi lên một tí ti ý ngọt, nghĩa là thích sao? Tiếu Hàm che mặt, quay cuồng trên giường mình vài vòng. “Triển Nguyên…” Tiểu Hàm thì thầm, sau này phải quen gọi như vậy.

Về đến nhà Chu Triển Nguyên cũng không vội mà gọi điện thoại cho Tiếu Hàm, mãi cho đến mười một giờ, anh mới gửi tin nhắn qua: “Nghỉ ngơi sớm một chút, không nên thức đêm. Ngày mai anh tới đón em cùng đi ăn sáng.” Đặt điện thoại di động xuống, Chu Triển Nguyên mới phát hiện khóe miệng hôm nay của mính vẫn duy trì độ cong vượt qua khía cạnh sung sướng, giống như không có thói quen cười như vậy.

Tiếng chuông tin nhắn quen thuộc. ‘lqđ’ Mở tin nhắn ra, mấy chữ ngắn ngủn: “Được, muộn chút tới,… em muốn ngủ nướng ~” Chu Triển Nguyên tựa hồ có thể tưởng tượng được ra cô cong cong ánh mắt, chu miệng lên bộ dạng làm nũng, trong tim được lấp đầy.

Thật đúng là, giống như trúng độc vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.