Khom Lưng Vì Anh

Chương 45: Chương 45




Một tháng trước, Dịch Tích nhận được một phần bưu kiện liên quan đến 100 năm kỷ niệm thành lập trường Thành Nguyễn, trường học nhân dịp này mời cựu học sinh về trường chúc mừng.

Vốn dĩ Dịch Tích xem tình huống công việc mới quyết định có đi hay không, nhưng sau đó lại không nghĩ tới giáo viên hướng dẫn lớp Thương Mại trước kia đích thân gửi tin nhắn mời cô, giáo viên cũng ra mặt rồi, đương nhiên là cô sẽ không từ chối lần nữa.

“Thứ Sáu là kỷ niệm ngày thành lập trường, xem ra lại gặp được rất nhiều bạn học”. Trên bàn cơm, Dịch Tích vừa ăn vừa nhắc tới.

“Em muốn đi sao?” Từ Nam Nho gắp một miếng thịt cho cô.

“Đi chứ, giáo viên hướng dẫn của bọn em còn đặc biệt báo cho em”. Dịch Tích ngẩng đầu nhìn anh, “Ngày đó anh có tiết dạy đúng không”.

“Ừm, có tiết ở trường em”.

“Trường em? Ngày kỷ niệm thành lập trường còn có lớp đi học? Lớp nào, nói em biết, em đi quan sát một chút”.

Từ Nam Nho dừng một lát: “Còn muốn đến quậy một lần nữa?”

Dịch Tích chẹp chẹp miệng: “Ở trong mắt anh em quậy phá đến thế sao”.

Từ Nam Nho cười một cái: “Không phải sao”.

“Không nói thì em đến quậy, tiết dạy của anh chẳng lẽ còn khó tìm”. Dịch Tích ý vị thâm trường nhìn anh một cái, “Tùy tiện gọi một em gái nào đó hỏi một chút liền biết anh ở đâu”.

Từ Nam Nho, “…”

“Lá thư lần trước trong văn phòng anh đã xem chưa”.

Từ Nam Nho sửng sốt một chút: “Thư gì?”

Còn giả ngu, rõ ràng có học sinh gửi thư tình còn làm bộ không biết.

“Thì là Ngô Điềm gì đó lớp Thị Trường, không phải tặng anh thư tình sao, bên trong viết cái gì, nói nghe xem”.

Từ Nam Nho trầm tư một lát: “Cô ấy đưa anh cái này hồi nào? Em lại làm sao biết được”.

Dịch Tích nghẹn họng, cũng không thể nói là lần trước nghe điện thoại giúp anh mà nghe được tỏ tình sau đó không nói anh ấy biết.

“Em cứ vậy mà biết, anh quản được sao, dù sao là gửi thư tình cho anh, còn đặt ở phòng làm việc anh!”

“Phải không, anh không phát hiện,” Từ Nam Nho nhớ lại một chút, thật sự không thể nhớ tới còn có đồ vật này, “Chắc là không cẩn thận xem như rác mà quăng rồi”.

Dịch Tích nghe anh nói ‘chắc là xem như rác mà quăng rồi’ vậy mà có chút mừng thầm, nhưng cô một chút cũng không biểu hiện ra ngoài, cầm đũa kỳ quái nói: “Chậc chậc, thân là thầy giáo, sao anh có thể lãng phí tâm ý của học sinh như vậy, nói thế nào thì cũng nên hướng dẫn đàng hoàng một phen chứ”.

Từ Nam Nho mặt không đổi sắc ăn cơm: “Mỗi đứa đều phải hướng dẫn, em muốn anh mệt chết sao”.

Dịch Tích: “?”

“Hướng dẫn một mình em đến bên anh là đủ rồi, những người khác thông minh hơn em, các cô ấy sẽ tìm được con đường chính xác”.

Dịch Tích: “…”

**

Hôm kỷ niệm thành lập trường có buổi biểu diễn hoành tráng, bắt đầu từ buổi sáng đã liên tục có cựu học sinh về trường, trong đó có người đã là danh nhân hoặc doanh nhân nổi tiếng.

Dịch Tích sau khi đến trường học có trò chuyện cùng với một ít bạn học mà cô quen biết, sau đó lại rảnh rỗi nhàm chán gọi điện thoại cho Từ Nam Nho.

“Anh ở đâu, bắt đầu tiết học rồi sao”.

“Còn chưa, em ở đâu”.

“Cùng bạn nói chuyện phiếm, em đi tìm anh đây”.

“Phòng làm việc”.

“A? Anh ở Thành Nguyễn cũng có phòng làm việc sao”.

“Khu 3 lầu 4 phòng 401”.

“Được, em lập tức đến”.

Dịch Tích đã không thể quen thuộc Thành Nguyễn hơn nữa, cô nói một tiếng với Hoàng Vi sau đó đi thẳng đến nơi Từ Nam Nho.

Hôm nay toàn trường rất náo nhiệt, ngay cả khu làm việc ngày thường luôn an tĩnh cũng có rất nhiều tiếng người. Dịch Tích tìm được chỗ rồi, sau khi gõ cửa thì nghe được bên trong truyền ra giọng nói: “Vào đi”.

“Báo cáo?”

Từ Nam Nho ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt giảo hoạt của Dịch Tích, anh cười khẽ: “Lại đây ngồi”.

Dịch Tích không ngồi, điều đầu tiên làm khi vào phòng là đi vòng quanh nhìn xem: “Anh lại không phải là thầy giáo trường chúng em, vì sao còn xếp cho anh một phòng làm việc đơn”.

Từ Nam Nho nhìn cô: “Muốn biết như vậy thì đi hỏi viện trưởng trường em”.

“Chậc chậc, giá cao mời về đúng là không giống nhau”. Dịch Tích đi đến cạnh Từ Nam Nho, một bàn tay đặt trên lưng ghế anh, một tay còn lại chống lên bàn làm việc, “Có chút đói bụng”.

Từ Nam Nho buổi sáng ra cửa sớm, không cùng cô ăn chung: “Không phải trên bàn cơm có đặt bữa sáng cho em sao”.

Dịch Tích: “Không ăn”.

Từ Nam Nho: “Sao lại không ăn”.

“Anh nhìn đầm em xem”. Dịch Tích sờ sờ eo, “Cái này bó sát người, kiểu đầm này là tuyệt đối không thể ăn thêm một miếng”.

Từ Nam Nho nhìn từ trên xuống dưới, hôm nay cô mặc đầm đen, đầm này vừa khéo đem vóc dáng cô bày ra ngoài, lộ ra đôi chân dài trắng lóa mắt người nhìn.

Từ Nam Nho hơi bất mãn: “Một ngày không ăn em chịu được sao, em đợi chút, anh đi mua chút đồ ăn cho em”.

“Em không ăn”.

“Em phải ăn”.

Từ Nam Nho nói xong thì muốn đứng lên, Dịch Tích không cho anh đi, đặt mông an vị lên đùi anh. Cô duỗi tay vòng qua cổ anh, cả người đều đè nặng lên anh: “Đừng đi nữa, buổi tối về nhà chúng ta lại cùng nhau ăn”.

“Em chỉ biết quậy phá”.

“Nào có”.

“Đi xuống”.

Dịch Tích lắc lư cẳng chân, dựa vào vai anh không nhúc nhích: “Chờ anh đi dạy em liền xuống, còn bao nhiêu phút?”

“Mười phút”.

“Ừ, vậy đợi lát nữa em cùng anh lên lớp nhé”.

“Em muốn thì đợi anh ở đây đi”.

“Không sao cả”.

“Em đi anh sợ...”

“Cái gì”.

“Sợ thất thần”.

Dịch Tích chớp chớp mắt, bình tĩnh nhìn anh: “Thầy, có ai nói với anh lúc anh làm vậy có chút đáng yêu không”.

Khoé miệng Từ Nam Nho giật giật: “...”

“Thật sự đáng yêu”. Dịch Tích nhéo cả hai bên mặt anh.

Vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người khác mở ra đi vào.

Dịch Tích còn ngồi trong lòng ngực Từ Nam Nho, tư thế vươn hai tay sau cổ anh.

Ba người học sinh mở cửa đi vào hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Dịch Tích nghe thấy âm thanh vang lên thì quay đầu lại, nhìn thấy ba người học sinh đang hóa đá thì cô cũng ngây ngẩn cả người. Một lát sau, cô cong môi cười cười, vô cùng trấn định từ trong ngực Từ Nam Nho đứng lên.

“Có việc sao? Có việc thì vào đi”. Dịch Tích đứng ở một bên, dù đang bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn ba người kia.

Ba người học sinh có hai nữ một nam, bọn họ nhìn Dịch Tích, lại nhìn sang Từ Nam Nho, ngây ngốc không dám nhúc nhích.

Từ Nam Nho nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng: “Sao không gõ cửa”.

Lời này vừa nói ra, ba người rốt cuộc cũng hồi hồn, nam sinh kia vội nói: “Thầy, thầy à, vừa nãy chúng em có gõ qua, sau đó thầy không nói chuyện, em liền… Liền đẩy mạnh đi vào”.

Từ Nam Nho: “Có chuyện gì”.

“...” Ba người học sinh vẫn còn đang ngây ngốc.

“Đi vào nói”.

Ba người xô đẩy nhau đi vào, bọn họ vừa đi còn không quên nhìn trộm Dịch Tích.

“Là thế này, hôm nay không phải ngày kỷ niệm thành lập trường sao, ba chúng em trong hội học sinh, muốn đi giữ gìn trật tự xung quanh, nên hôm nay chúng em đến đây muốn xin thầy cho nghỉ một buổi”.

Một nữ sinh nói: “Được không thầy?”

Từ Nam Nho không nói chuyện.

Dịch Tích thấy anh không mở miệng liền nói, “Đương nhiên là được, một buổi không học sẽ không chết, đúng không thầy Từ”.

Từ Nam Nho ngẩng đầu nhìn cô một cái, trong mắt khó có được chút ý cười, nhưng lúc nhìn sang đám học sinh, chút ý cười này lại không thấy tăm hơi, “Đã biết, đi đi”.

“Cảm ơn thầy”.

Ba người xoay người chuẩn bị bước ra ngoài, không nghĩ tới trong đó có một nữ sinh đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm Dịch Tích: “Thầy Từ, cô ấy là ai”.

Hai học sinh kia rõ ràng không nghĩ tới cô lại to gan đi hỏi cái này, một nữ sinh còn lại vội kéo ống tay áo cô ấy: “Đi thôi Ngô Điềm, cậu làm gì vậy”.

Ngô Điềm?

Dịch Tích hơi nhướng mày, cô luôn cho rằng nữ sinh gọi điện thoại tỏ tình là bên Lý Công, thì ra lại là học muội của mình.

Ngô Điềm không muốn rời đi, Từ Nam Nho vẫn giữ thần sắc như cũ nhàn nhạt nói: “Bạn gái”.

“Thầy... Thầy thực sự có bạn gái”.

Từ Nam Nho lại giương ra gương mặt không biểu cảm: “Giống giả sao”.

“Nhưng trước nay chưa từng gặp qua”.

Từ Nam Nho kỳ quái nhìn cô ấy: “Chẳng lẽ tôi phải giới thiệu cô ấy cho các em sao”.

“Nhưng...” Ngô Điềm mím môi, như là không tiếp thu hiện thực này.

“Nhưng nhị gì nữa, còn không đi!” Nam sinh kia thấy bầu không khí không đúng lắm thì vội vàng đẩy người nữ sinh tên Ngô Điềm đi ra ngoài.

Mà Ngô Điềm cuối cùng căm hận nhìn Dịch Tích một cái, xoay người chạy đi.

Ba học sinh rốt cuộc cũng rời đi, Dịch Tích dựa vào bên cạnh bàn làm việc anh, cảm khái nói: “Ánh mắt kia, giống như muốn đâm chết em”.

Từ Nam Nho: “Ai”.

“Học trò tốt của anh,” Dịch Tích nói, “Nữ sinh này chắc là Ngô Điềm lớp Thị Trường mà lần trước em nhắc với anh”.

Từ Nam Nho đứng dậy, hiển nhiên là không hứng thú đối với chủ đề này hoặc là người này: “Tới giờ lên lớp rồi, em còn ngây ngẩn gì nữa”.

“Anh đi đi, không cần lo cho em, đợi lát nữa em đi tìm đám Hoàng Vi”.

“Được rồi, em nhớ phải đi ăn chút gì đó”.

“Được rồi, biết rồi”.

Từ Nam Nho cầm sách đi ra ngoài, Dịch Tích cũng cùng anh đi xuống lầu.

“Hình ảnh vừa rồi có phải có chút tổn hại đến hình tượng anh hay không?” Dịch Tích nghĩ nghĩ rồi nói, “Thầy giáo đứng đắn bị em biến thành như vậy, đám học sinh chắc là sụp đổ ảo tưởng”

“Quan trọng không”.

“Không quan trọng sao?”

Từ Nam Nho cong môi: “Ừm, cũng khá quan trọng, vậy em về sau nhớ đứng đắn chút”.

“Em? Em không thể khống chế được”. Dịch Tích chợt nhìn xung quanh, đột nhiên nắm lấy cổ áo sơ mi của Từ Nam Nho, nhón chân hôn một cái.

Hôn xong, nhanh chân chạy đi.

Từ Nam Nho: “?”

“Thầy à, lúc trước ở trường học đã muốn làm vậy rồi!”

Dịch Tích chạy mất hút, Từ Nam Nho đứng tại chỗ sửng sốt một hồi lâu.

Xa xa có tiếng chuông vang lên, anh rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần. Nhàn nhạt cười, mặt mày lạnh lùng giờ đây toàn là dáng vẻ ôn nhu.

Dịch Tích tìm một hồi lâu mới tìm được Hoàng Vi và Cát Tề Thụy.

“Vi Vi, cùng tớ đi mua chút đồ ăn đi”.

Hoàng Vi: “Không phải cậu nói không ăn sao? Không phải cậu nói ăn một miếng thì eo nổ tung sao”.

Dịch Tích trợn mắt nhìn cô: “Đó là tớ nói quá, đương nhiên nói như vậy để giữ gìn phong thái hoàn mỹ nhất”.

“Vậy còn bây giờ thì sao”.

“Thầy Từ kêu tớ đi ăn chút gì đó, lát nữa nếu còn chưa ăn thì anh ấy sẽ tức giận”.

Hoàng Vi và Cát Tề Thụy nhìn nhau, từng người bọn họ run lên một cái: “Không nghĩ tới... Cậu và thầy ấy còn buồn nôn như vậy”.

“Buồn nôn chỗ nào”. Dịch Tích kéo Hoàng Vi đi ăn.

Mắt thấy bạn gái bị lôi đi, Cát Tề Thụy cũng đi theo sau.

Sau khi ăn uống xong, ba người đi thăm giáo viên hướng dẫn của họ lúc trước, còn ngồi một hồi lâu trong phòng làm việc của người đó.

“Ây da, Thầy Từ sắp hết tiết rồi”. Vừa rồi đang tán gẫu với giáo viên kia, Dịch Tích đột nhiên nói.

Giang Nhĩ Nghị là giáo viên lúc trước của bọn họ, nghe thấy vậy thì cười nói: “À, các em còn phải đi thăm Thầy Từ đúng không”.

Hoàng Vi: “Thầy à, cô ấy cần gì đi thăm Thầy Từ, cô ấy xem mỗi ngày rồi”.

Giang Nhĩ Nghị căn bản không biết giữa Dịch Tích và Từ Nam Nho là chuyện gì, sau khi nghe xong ngẩn người nói: “Mỗi ngày đều xem là sao?”

Hoàng Vi: “Nghĩa là, học sinh này của thầy, lá gan đã lớn đến mức đem đại danh đỉnh đỉnh thầy giáo mặt lạnh thu vào trong túi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.