Khoản Nợ Hôn Nhân

Chương 46: Chương 46: Ngoại truyện: Vẻ đẹp thiếu sót




Họ yêu nhau, họ kết hôn, họ sống chung một chỗ, tính cách của họ vẫn là. . . . . . không đổi!

Nếu như được yêu thêm lần nữa làm cho họ thay đổi cái gì mà nói, thì đó chính là họ hiểu rõ đối phương hơn, yêu đối phương hơn, cũng càng muốn đoạt lấy đối phương, độc chiếm!

Giới thương nghiệp đều biết ông chủ Hạ Viễn Hàng của công ty "Viễn", giá trị con người anh hơn tỷ lại làm việc khiêm tốn, tính tình lạnh lùng, chưa bao giờ lộ rõ cái gì ra trước truyền thông, cũng không tiếp nhận bất kỳ phỏng vấn nào. Chỉ nhận những vụ làm ăn có thù lao cao, hơn nữa chỉ tiếp xúc với quản lí nam giới, ngay cả trong công ty lớn của mình cũng đều là nam giới.

Nghe nói là bởi vì vợ anh Diêu Thủy Tinh vô cùng, vô cùng không thích anh tiếp xúc với phụ nữ khác, mà Hạ Viễn Hàng cũng cam tâm tình nguyện vâng theo vợ yêu. Cũng thế, vợ của anh, tổng giám đốc điều hành chi nhánh ở nước Mĩ của Tập Đoàn Diêu Thị Diêu Thủy Tinh, với cách làm việc tàn nhẫn, cô xinh đẹp vô song, lại lạnh lùng. Mỗi trợ lý bên cạnh thâm chí là quản lý, giám đốc đều là nữ giới. Đối với bất kỳ người đàn ông nào cô cũng lạnh nhạt giữ một khoảng cách, trừ Hạ Viễn Hàng.

Hai người bọn họ, đều cực kỳ biến thái, biến thái đến đáng sợ.

Bọn họ thích yên tĩnh, không thích bị quấy rầy. Hai người giá trị con người không nhỏ ở trong một căn biệt thự trăm bình nhỏ tách rời hàng trăm biệt thự khác. Nhưng ngay cả người quét dọn cũng không có, chuyện gì cũng muốn tự tay mình thu xếp, bọn họ lại cực kỳ hưởng thụ cuộc sống như thế.

Về phần đôi cục cưng di truyền bọn họ 100% tính tình của họ, Hạ Dao và Hạ Thụy, tính cách của chúng, ách. . . . . .

Chị gái Hạ Dao năm nay bảy tuổi, rất xinh đẹp lại đáng yêu. Lúc cô bé ngoan ngoãn thì có thể ngọt ngào giống như thiên sứ, nếu tà ác . . . . . . vẫn không nên biết như thế nào thì tốt hơn! Em trai Hạ Thụy dáng dấp vừa giống cha vừa giống mẹ, có thể nói là tập hợp ưu điểm của cả cha và mẹ, nhưng diện mạo bọn họ lại không giống nhau, cùng nhau ra khỏi nhà, người khác đều cảm thấy bọn họ không có quan hệ máu mủ, bởi vì thật sự không có bất kỳ chỗ nào là giống nhau.

Nghe nói, hai người vợ chồng sinh con, diện mạo sẽ giống người có tính cách hơi cường thế hơn, bởi vì người tính cách cường thế gien di truyền cũng tương đối bá đạo. Nhưng Diêu Thủy Tinh và Hạ Viễn Hàng sinh con, gien di truyền sẽ phân chia đều! Chuyện này. . . . . . đoán xem sẽ thế nào?

Hai bảo bối của Hạ gia, có thể nói là tập trung ngàn vạn cưng chiều trên một thân: sau hki Hạ Dao ra đời, Hạ Viễn Hàng thật sự là yêu đến không chịu được, mỗi ngày đều muốn đích thân ôm cô bé, giúp cô bé tắm, thay tả, dỗ cô bé ngủ, ngoài bú sữa, hoàn toàn không cần Diêu Thủy Tinh phải nhúng tay vào.

Sau này Hạ Thụy ra đời, cậu bé quả thật là ác ma đầu thai! Tính cách gấp gáp làm cho người ta há hốc. Chỉ cần cậu đói bụng, nếu như trong một giây không thức ăn đút vào trong miệng, tiếng khóc kia thật sự là kinh thiên động địa, quỷ thần khóc! Hơn nữa, cậu cũng chỉ chịu để Diêu Thủy Tinh ôm, cũng chỉ có cô ấy mới có thể lừa cậu. Không có cách nào, cho nên con trai cũng chỉ có thể giao cho Diêu Thủy Tinh thôi!

Vì thế cứ như vậy xác định rõ phân công: con gái giao cho Hạ Viễn Hàng, con trai nhất định của Diêu Thủy Tinh.

Vốn như vậy rất hoàn mỹ, rất công bằng, tất cả mọi người đều cực kỳ hài lòng, cũng không có bất cứ chuyện gì.

"Mãi đến ngày đó. . . . . .

***

Đó là một sáng sớm trong lành ngọt ngào, đúng vào lúc một nhà bốn người ấm áp ăn bữa sáng.

Trước sau như một, Hạ Viễn Hàng ở trong nhà bếp bận rộn, Diêu Thủy Tinh ngồi trước bàn cầm PDA kiểm tra email. Hai cực cưng nhỏ của Hạ gia ngoan ngoãn ăn điểm tâm, tất cả đều tốt đẹp mà hạnh phúc.

". . . . . . Tôi đã điều chuyên gia tính toán đến, cậu ta biết ý của tôi. Uh`m trước ba giờ hôm nay tôi muốn thấy kế hoạch hoàn chỉnh." Hạ Viễn Hàng bình tĩnh lấy ống nghe điện thoại xuống, mang trứng gà xinh đẹp bày trên khay, bưng đi ra.

Rõ ràng làm chuyện nhà cũng không hao tổn một chút khí khái đàn ông nào của anh, vẻ mặt hồ hởi, dáng vẻ bưng đĩa sứ ung dung mà mạnh mẽ.

Diêu Thủy Tinh ghét nhất là ăn đồ sống cho nên cho cô trước tiên trứng phải thật xốp giòn thơm ngon. Khẩu vị Hạ Dao giống anh như đúc, thích trứng nhẹ nhàng chảy ra chất lỏng đỏ vàng tươi ngon. Về phần con trai Hạ Thụy, tính cách của nó thật sự là quá nóng vội rồi, Hạ Viễn Hàng nói như vậy thì hẳn sẽ không chuẩn bị thức ăn rán cho nó. Cho nên phần của bạn nhỏ Hạ Thụy trứng luộc thơm mềm.

Bọn nhỏ rât lễ phép nói cảm ơn, anh yêu thương sờ sờ đỉnh đầu của bọn chúng, ngồi xuống thì Diêu Thủy Tinh đưa tay rót cho anh một ly sữa tươi. Trao đổi ánh mắt với vợ một cái, yêu thương say đắm nồng đậm chuyền giữa hai đuôi lông mày.

Bánh mì nướng vàng, bánh sừng bò tươi mới vừa miệng, bữa ăn sáng kiểu tây phương ngập tràn mùi sữa nồng đậm, một nhà bốn người ngồi vây quanh bàn ăn sạch sẽ trơn bóng. Nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, con trẻ đáng yêu, tất cả đều hạnh phúc như một bức tranh.

Đáng tiếc. . . . . .

"Hạ Thụy, sáng sớm em đã cướp của chị, đáng ghét!" Tiếng chị gái nhỏ của Hạ gia tức giận, mềm mại giòn giã dễ vỡ mà trong veo, đôi môi trắng trẻo mũm mĩm cong lên như thạch hoa quả trong suốt.

Thì ra em trai ăn xong phần của mình, nĩa thuận tiện vươn đến đĩa của chị gái lấy mẫu bánh mì nướng, khiến cho chị gái tức giận nhìn chằm chằm. Hạ Thụy tuổi còn nhỏ nhưng vô cùng bình tĩnh, trong khi chị gái bắn ra ánh mắt tóe lửa thì cậu tự nhiên gặm xong mẫu bánh mì nướng. Lại đưa tay kéo cái giỏ đặt giữa bàn, bên trong còn rất nhiều bánh sừng bò vàng óng ánh rực rỡ, cậu nhanh chóng giải quyết .

Chị gái giận đến cắn răng, muốn ra tay tranh đoạt thức ăn của cậu, ai biết thằng nhóc vô cùng nhanh nhạy ôm bánh bao nhảy xuống ghế, chạy đến bên cạnh mẹ thương yêu nhất, chui vào.

Diêu Thủy Tinh ôm con trai đặt trên đầu gối, khẩu vị Hạ Thụy Sinh cực kì tốt, dáng dấp vô cùng rắn chắc! Ngũ quan và dáng dấp tuấn tú, mắt giống Hạ Viễn Hàng đúc, thâm sâu mà mê người, mũi và đôi môi giống Diêu Thủy Tinh, sau khi tổ hợp ưu điểm của cả hai bên, cậu đi tới chỗ nào thì cũng là

một soái ca nhỏ, cực kỳ được yêu thích.

Đưa tay lau vụn bánh mì ở khóe miệng con trai, nhẹ giọng dạy dỗ: "Tiểu Thụy không được giành thứ gì với chị gái, biết chưa?"

Ai ngờ con trai không nói tiếng nào, bưng ly sữa đã uống một nửa trước mặt cô lên ngửa đầu uống cạn toàn bộ.

Chuyện này....

Vợ chồng hai người không nói, nhìn nhau một cái. Người không biết còn tưởng rằng Hạ gia rất nghèo, có thể để con trai bảo bối bị đói thành như vậy. Trời mới biết, mặc dù Hạ Thụy không thích nói chuyện, tuy nhiên cậu sức ăn tốt trời sinh.

"Được rồi, được rồi." Công việc trấn an con gái luôn luôn giao cho cha thân yêu của cô bé. Hạ Viễn Hàng vuốt mái tóc đen của con gái. Anh thích nhất là đôi mắt của con gái cực kỳ giống Diêu Thủy Tinh "Nên chuẩn bị ra cửa, sáp trễ rồi."

Hạ Dao dậm chân, muốn dạy dỗ em trai ác bá cường hào một cái, nhìn thời gian quả thật cũng không còn nhiều. Hơn nữa, thật ra thì cô thật sự thương yêu em trai nhất, cũng không nỡ dạy dỗ nó......Hừ, coi như nó gặp may!

Cô trượt xuống cái ghế, đi sửa sang lại cặp sách.

Diêu Thủy Tinh ôm con trai đứng lên, "Tiểu Thụy chuẩn bị xong cặp sách chưa?"

Hạ Thụy yên tĩnh gật đầu, gương mặt trắng noãn phiếm phấn hồng nhàn nhạt, xem ra đặc biệt đáng yêu.

Cô để con trai xuống cho cậu bé tự mình đi lấy cặp sách, thuận tiện nhắc nhở con gái: "Tiểu thư Hạ Dao, nếu như nếu để mẹ phát hiện con mua cổ phiếu, mẹ sẽ rất tức giận, biết chưa?"

"Cha...." Hạ Dao vội vàng viện minh.

Hạ Viễn Hàng trực tiếp làm như không nghe thấy, lúc đầu dạy con bé đã giao ước cẩn thận rồi, chuyện mình làm, mình chịu. Tuy nhiên, con gái có vài khả năng trời sinh chỉ dạy qua mấy lần, con bé đã nhận thấy được đường đi của cổ phiếu làm cho anh rất kiêu ngạo. Nhưng Diêu Thủy Tinh lại không vui.

"Con kêu người nào cũng vô ích!" Diêu Thủy Tinh nghiêm túc nói. Hôm qua lúc đi đón con gái tan học, ai ngờ lại bị chủ nhiệm lớp học của con bé trách. Thì ra Hạ Dao không những tự mình mua mà còn dẫn dắt các bạn học cùng lớp cũng mua! Tuổi còn bé còn nhỏ như vậy, đã chơi loại trò chơi tiền bạc này, cô cực kỳ, cực kỳ không thích! Dù con bé dùng của tiền tiêu vặt của mình kiếm tròn hai vạn đô-la, cũng không thể lấy! "Đó không phải chuyện đứa bé tuổi như con nên làm, biết không?"

Hạ Dao cong môi, cúi đầu....len lén làm cái mặt quỷ, cô bé nghe theo mới là lạ!

"Về phần con, Tiểu Thụy." Diêu Thủy Tinh quay đầu, nhìn con trai yên lặng đứng ở một bên, nháy mắt với Hạ Viễn Hàng. Nếu cô đối phó với con gái, vậy con trai dĩ nhiên là đến phiên anh. Hạ Viễn Hàng rất biết ý mở miệng tiếp lời: "Tiểu Thụy, nếu như con còn đánh nhau với đứa trẻ khác ở nhà trẻ, cha sẽ xử lý con."

Hạ Thụy từ từ ngước mắt nhìn anh.

Vì thức ăn mà đánh nhau với người khác, con trai của Viễn Hàng anh có thể thích ăn đến như thế sao?

Ngày hôm qua khi anh đi đón con trai, cô giáo nhà trẻ nói Hạ Thụy vì trong giờ ăn cơm trưa, người bạn nhỏ bàn kế bên giành món ăn trong chén thằng bé, nó trực tiếp ra tay đánh nhau, đánh cho người bạn nhỏ kia khóc rất thê thảm!

Làm sao nó có thể bạo lực vậy chứ? Rõ ràng tính cách lạnh lùng như thế nhưng lại vừa nóng nảy vội vàng lại vừa thích đánh nhau, cứ ba ngày hai bữa lại đánh nhau với các bạn nhỏ khác, rốt cuộc là giống ai?

Còn có thể giống ai? Trong lòng Diêu Thủy Tinh than thở, nhìn chồng.

Bạn nhỏ Hạ Thụy đột nhiên đứng dậy, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người "phịch phịch phịch" chạy đến tủ lạnh lấy ra một hộp sữa tươi, sảng khoái uống hết, lại bưng bánh sừng bò còn dư lại trong nhà bếp ra, chạy trở vê, cắm đầu cắm cổ ngồi xuống, ở đó bắt đầu ăn.

"Con còn ăn?" Hạ Viễn Hàng nhìn chằm chằm con trai có khẩu vị tốt, có một loại cảm giác im lặng hỏi ông trời.

Hạ Thụy rất dứt khoát phun ra một chữ: "Đói."

"Tiểu Thụy, cha nói con có nghe thấy hay không?" Diêu Thủy Tinh cau mày, tính cách hai đứa nhỏ sao lại khác nhau nhiều vậy?

Hạ Dao tinh quá, Hạ Thụy im lặng mà nóng nảy.

"Mẹ." Hạ Dao đột nhiên mở miệng nói: "Hôm qua thầy Tôm của bọn con vẫn liên tục muốn nói chuyện với mẹ, hai người tán gẫu lâu như vậy là đang tán gẫu cái gì?"

Hạ Thụy giương con mắt, nhìn về phía cha mình: "Hôm qua cô Amy cần phải dựa vào trong ngực cha, cô ấy rất không thoải mái sao?"

Hai đứa nhỏ này! Hạ Viễn Hàng và Diêu Thủy Tinh liếc mắt nhìn nhau thật sâu. Diêu Thủy Tinh cười lạnh: "Muốn châm ngòi ly gián, các con còn non lắm!" Đưa tay chỉ cửa chính: "Các con đã thông minh như vậy, mẹ nghĩ các con nên tự đi nhờ xe đi học, hẳn không có vấn đề chứ?"

Bình thường họ đều tự phụ trách đưa đón một người, có điều hôm nay....họ có chuyện quan trọng hơn phải xử lý, không quan tâm đến rồi!

Hai đứa quỷ nhỏ trực tiếp bị ném đi ra khỏi cửa. "Rầm" một tiếng bị nhốt ngoài cổng chính, hai người bọn chúng nhìn nhau.

Hạ Thụy cúi đầu nhìn bánh sừng bò bị lấy lại trong tay một cái, rất chậm, rất chậm nắm chặt quả đấm. "Quá đáng quá rồi!"

Hạ Dao dậm chân, sau đó hình như là nhớ đến cái gì, cúi đầu vô cùng dịu dàng em trai: "Trên người em có bao nhiêu tiền?"

Hạ Thụy ngẩng đầu, lửa giận tầng tầng lớp lớp trong mắt: "Đó là tiền của em!" "Nhưng chúng ta ngồi xe phải cần tiền nha!"

"Đó cũng là tiền của em!" Hai thứ cuộc đời Hạ Thụy không thể chia sẻ với người khác nhất đó là thức ăn và tiền bạc. "Hay là, chúng ta góp tiền chung, phân chia đều, có được không?"

Con ngươi của của chị gái Hạ gia đảo một chút, lại có một chủ ý. Dù sao, tiền của cô bé cũng mua cổ phiếu rồi, trên người chỉ có một chút tiền. "Hừ!" Hạ Thụy đi về. "Em làm gì đấy?" Cậu bé xoay người, rất ngầu nhìn chằm chằm: "Em không tin họ sẽ không tức giận."

Cô bé nhỏ lập tức hiểu ý, kéo em trai vòng qua hành rào trắng quanh sân, từ khe hở nho nhỏ nhìn vào trong nhà, cửa sổ sát đất mở rộng vẫn có thể nhìn vào phòng khách.

"Em dám nói chuyện với tên đàn ông khác?" Hạ Viễn Hàng đứng trong phòng khách, gương vẻ mặt tức giận. "Tựa vào trong lòng anh? Hạ Viễn Hàng, anh thật làm cho người ta bất ngờ!"

Ý lạnh trên mặt Dêu Thủy Tinh nặng hơn, hai người hung hăng nhìn thẳng vào mắt nhau. Một phút trôi qua, đột nhiên Diêu Thủy Tinh động thủ, nắm quyền, ra tay mạnh mẽ Bọn họ quấn lấy vô cùng lưu loát, chén dĩa rồi cả ly, tất cả chịu liên lụy bi thảm. Rất nhanh, đại sảnh vốn xinh đẹp, sạch sẽ bị đập vỡ thành một vùng ngỗn ngang.

"Trời, lại đánh nhau! Lần này không biết ai sẽ thắng." Hạ Dao lắc đầu thở dài. Hạ Thụy vẫn rất ngầu ném ra hai chữ: "Ngây thơ." Sau đó hai người tiếp tục thưởng thức.

"Anh đã nói với em, không được phép nói chuyện với đàn ông khác, cô gái này em nhất định không nghe dạy dỗ hả?" Nút áo sơ mi của Hạ Viễn Hàng bị tháo ra, lộ ra một mảng lồng ngực lớn trần trụi mà rắn chắc, nhưng phía trên đã trải rộng vết tích màu hồng.

"Cô ta chạm anh ở chỗ nào? Chạm vào đâu?" Tóc Diêu Thủy Tinh vốn xinh đẹp tản lạc ra, có một sự xinh đẹp mạnh mẽ. Hạ Viễn Hàng khẽ nguyền rủa, kéo cô qua, ra sức hôn, dường như muốn trừng phạt cô dám nói chuyện với tên đàn ông khác. Còn Diêu Thủy Tinh thì cắn môi của anh, khi anh vì đau mà buông cô ra thì cô nhào tới, chủ động hôn anh. R

ất nhanh, tình huống trở nên mất khống chế; bọn họ hôn kịch liệt mà điên cuồng, Hạ Viễn Hàng đưa tay kéo lấy hông của cô, ôm cô lên, đi thẳng lên lầu. Rất tốt, trò chơi kết thúc. "Còn nói châm ngòi ly gián, chúng ta quá non."

"Giả bộ cái gì cũng không quan tâm." "Đúng! Rõ ràng đang nghi ngờ." "Quan tâm muốn chết!"

"Không sai! Này, Tiểu Thụy, lấy tiền của em ra đi! Nếu không chúng ta sẽ bị trễ học." "Hừ, không!" "Chị dẫn em đi mua đồ ăn nhé!"

"Chị lừa gạt đứa nhỏ à?" Nó không phải đứa nhỏ. . . . . . sao? Hai chị em vừa vừa cãi vả, vừa càng chạy càng xa. Cho nên nói hạnh phúc ngọt ngào cũng chỉ nhìn vào mọi người. Hoàng tử và công chúa từ đó trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, kết cục trẻ con như vậy dù sao cũng chỉ có trong chuyện cổ tích.

Này, như bọn họ vậy tính là. . . . . . hạnh phúc sao?

***

Tiến vào, chặt khít; bao lấy, ngang tàng; bắp thịt và sức lực, mồ hôi và thở gấp, điên cuồng cực hạn đi qua, dư vị ngân nga.

Anh ôm cô thật chặt ở trong ngực, cơ thể của bọn họ vẫn hết sức triền miên kết hợp với nhau, không nỡ tách ra.

Khuôn mặt của cô dán vào trên da thịt phủ kín mồ hôi của anh, hơi thở gấp gáp, giữa lồng mày, trong mắt đều là xuân sắc vô hạn.

"Diêu Thủy Tinh, anh yêu em, chỉ yêu em."

"Ưm."

"Cho nên không được ép anh nổi điên, hử?"

"Hạ Viễn Hàng."

"Em thích anh đến phát điên, thích đến. . . . . . Không được."

Môi của bọn họ dính vào nhau lần nữa, cứ như vậy liên tục hôn, hôn đến thiên hoang địa lão (lâu như trời đất), hôn hết đời này, đời sau vẫn muốn ở chung một chỗ. Không phải không rõ ràng là người khác với đối phương mà nói cũng chỉ là trang trí, đều không có ý nghĩa, tuy nhiên lại vẫn sẽ cứ để ý, sẽ không vui. Nhưng không vấn đề gì, nếu để ý vậy thì để ý cho đủ đi!

Họ, cứ tiếp tục yêu như vậy đi! Có lẽ điên cuồng, có lẽ biến thái, có lẽ không thể tưởng tượng nổi, nhưng. . . . . . cảm giác thật tốt đẹp. Người yêu, cho dù cãi vả, cho dù có đấu đá thì vẫn có được hạnh phúc của bản thân, không phải sao? Có lẽ, tính cách của bọn họ là đều không thể bù đắp được thiếu sót, có lẽ bọn họ vĩnh viễn cũng không thay đổi, nhưng có lúc thiếu sót cũng là một loại vẻ đẹp.

Ít nhất, bọn họ quả thật rất hạnh phúc! Ưh`m. . . . . . hạnh phúc vô cùng, vô cùng "dữ dội". Thế là đủ rồi. Vợ chồng kỳ quái cộng thêm hai đứa con kỳ quái, cũng là một gia đình hoàn mỹ và hạnh phúc, không phải sao?

Hết trọn bộ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.