Khó Để Buông Tay

Chương 44: Chương 44




Lãnh Lượng nhìn Cao Tử Quần từ từ ngã xuống mặt đất, trong nháy mắt đầu óc anh hoảng hoạn, Cao Tử Quần cứ như vậy mà chết ư…Đây là kết quả mà anh đã chờ đợi từ lâu, nhưng đây là Cao Tử Quần chết vì cứu anh.

Bệnh viện.

Trên hành lang vắng lặng, Lãnh Tây lo lắng vội vã chạy đến.

Lãnh Lượng nhắm hai mắt ngồi trên ghế, vết thương trên mặt vừa mới băng bó xong, vẫn còn mùi thuốc khử trùng.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Lãnh Tây thở hồng hộc, nhận được điện thoại của Lãnh Lượng tim cô như thắt lại: “Chị, chị đến bệnh viện ngay.”

Lãnh Lượng chậm rãi mở mắt, đôi mắt sưng phù: “Em không sao.” vừa lên tiếng, khóe miệng anh lại đau nhức.

Lãnh Tây vừa cố kìm nén tức giận lại vừa lo lắng, ngón tay không ngừng run rẩy. Cô hít sâu một hơi, vung tay đánh Lãnh Lượng: “Rốt cuộc em đã chơi đủ chưa?”

Tần Lê đang cầm túi thức ăn, chuẩn bị vào thì bỗng dưng dừng bước, cô ngơ ngẩn nhìn.

Lãnh Tây tức giận quát: “Lãnh Lượng, em xem mấy năm nay em trở thành cái dạng gì? Tất cả mọi người đều lo lắng cho em, mẹ mỗi đêm mất ngủ là vì ai? Đến lúc nào em mới có thể thức tỉnh được?”

Lãnh Lượng nghiêng mặt, bất động, đôi mắt sâu thẳm trở nên ảm đạm: “Chị, em sẽ không dễ dàng buông tha cho Tần Lục, nếu không phải tại anh ta, gia đình chúng ta cũng sẽ không bị tan gia bại sản.”

Lãnh Tây cắn môi, cô cúi người ngồi xuống, nắm chặt cánh tay Lãnh Lượng: “Anh ta là loại người gì chẳng nhẽ em không biết?” Cô siết chặt tay: “Lãnh Lượng nếu như em thật muốn hận, hãy hận chị, nếu năm đó chị không đến Trung Chính thực tập, cũng sẽ không xảy ra một chuỗi chuyện đằng sau đó.” Cô vô lực nói, thanh âm lộ ra sự hối hận tràn trề.

Lãnh Lượng nuốt cổ họng, gân xanh hằn rõ trên trán: “Chị, chuyện này không liên quan gì đến chị.”

Lãnh Tây lắc đầu: “Nếu như em còn coi chị là chị thì đừng đối đầu với Tần Lục nữa.”

Lãnh Lượng hất mạnh tay cô ra, khuôn mặt anh tràn đầy hận thù, đôi mắt gắt gao nhìn Lãnh Tây: “Em không làm được, mấy năm nay em đi theo Nhan đại ca để làm gì, chính là để tận mắt nhìn thấy Tần Lục bị báo ứng.” Anh siết chặt bàn tay đấm mạnh vào tường: “Còn Cao Tử Quần nữa, anh ta cũng là đồng lõa.” Anh lầm bầm nói: “Nhưng cũng may là ông trời có mắt đã trừng phạt anh ta.”

Lãnh Tây sửng sốt, không thể tin nhìn em trai mình: “Em có ý gì?”

Lãnh Lượng từ từ quay mặt sang, chỉ vào phòng bệnh: “Bây giờ anh ta đang nằm trong đó.”

Trong nháy mắt Lãnh Tây tựa như hóa đá.

Lúc này Tần Lê mới chậm rãi bước vào, cô dè dặt nhìn qua Lãnh Tây: “Chị không sao chứ?”

Lãnh Tây ấp úng: “Không sao…không có việc gì…” Sóng lưng cô bỗng trở nên lạnh buốt.

Tần Lê đặt chiếc túi lên ghế: “Đầu Cao tiên sinh bị tổn thương nghiêm trọng, bây giờ vẫn còn đang hôn mê…” Cô quan sát vẻ mặt Lãnh Tây.

Lãnh Lượng liếc qua cô: “Cô còn chưa đi?”

Tần Lê yếu ớt mỉm cười: “Em mới đi mua cháo.” Cô khẽ nói.

“Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng quấn quýt lấy tôi. Tôi chả có chút hứng thú nào với cô cả.” Lãnh Lượng nói thẳng thừng, lòng Tần Lê vừa thương tâm lại vừa quẫn bách, khóe mắt cô ửng đỏ: “Em…”

“Cô đi nhanh đi, sau này đừng tới tìm tôi nữa. Cô cũng thấy rồi đấy, loại người như tôi mỗi ngày đều phải đối mặt với những chuyện như thế này.” Lãnh Lượng vô tình nói.

“Em không sợ.” Tần Lê kiên quyết nói.

Lãnh Lượng cười mỉa: “Cô vẫn còn chưa hiểu sao, tôi chính là không thích cô.” Anh đánh giá cô gái trước mặt một lượt từ trên xuống: “Cô còn quá non nớt.”

Tần Lê bị ánh mắt anh chế nhạo: “Em về trước, hôm khác sẽ lại đến thăm anh.”

Lãnh Tây ngồi đằng kia, sức lực trong nháy mắt đã trút cạn.

“Chị không vào nhìn anh ta một cái sao?” Lãnh Lượng mở miệng.

Lãnh Tây nói: “Lãnh Lượng em đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với chị.”

“Chị, chị yêu anh ta phải không?”

Lãnh Tây khẽ cúi đầu, nhìn chằm vào bàn chân.

“Với tính cách của chị, cho dù anh ta dồn ép thế nào, nếu như chị không yêu anh ta sao có thể cam tâm tình nguyện sinh Hi Hi.”

Lãnh Tây mím chặt môi không lên tiếng.

“Chỉ chẳng qua chỉ là không thể tự tha thứ chả bản thân mình mà thôi.” Lãnh Lượng đột nhiên cười rộ lên: “Chị cảm giác mình có lỗi với Sở Hàng, với cái nhà này, cho dù sự việc không phải anh ta gây nên nhưng cũng bởi vì anh ta mà ra.”

Sắc mặt Lãnh Tây trở nên khó coi, cô chỉ im lặng lắng nghe lời Lãnh Lượng nói.

Lúc này Lãnh Lượng thật sự đã không còn phẫn nộ như nãy, hiện tại anh rất tỉnh táo, tựa như thay đổi thành một người khác, trầm ổn bình tĩnh.

Lãnh Lượng ngẩng đầu, vuốt lại mái tóc: “Chị, là anh ta đỡ thay em. Haiz, mà đừng tưởng anh ta cứu em một mạng là chuyện quá khứ có thể bỏ qua. Anh ta nợ chị cả đời này cũng không thể nào trả nổi.”

Lãnh Tây hít sâu: “Tiểu Lượng…”

“Được rồi, em về đây. Chị tự mình đi xem đi.” Lãnh Lượng đứng dậy xoay người đi ra.

Lãnh Tây lẳng lặng ngồi đó một lúc lâu, cô nhìn vào cánh cửa, ngăn cách bởi cánh cửa mà tựa như cả nửa đời người. Cô không biết mình đã ngồi đó bao lâu, cuối cùng vẫn quyết định mở cửa đi vào.

Dây dưa nhiều năm như vậy thật sự không có tình cảm nào sao?

Dưới ngọn đèn lờ mờ, Lãnh Tây đứng bên giường lặng nhìn Cao Tử Quần đang ngủ say.

“Cao Tử Quần…”Cô khẽ gọi tên anh: “Tôi hận anh.”

Hận tình yêu ngang ngược của anh.

Hận anh hết lần này đến lần khác uy hiếp tôi.

Hận vì sự xuất hiện của anh trong cuộc đời tôi.

Hận anh khiến tôi trở thành một người mẹ nhẫn tâm.



Anh nhìn xem trên người anh còn nơi nào là không đáng ghét? Anh cho rằng anh cứu em trai tôi thì tôi sẽ tha thứ cho anh ư? Lãnh Tây thở ra một hơi.

Lãnh Tây ở lại phòng bệnh cả đêm, nhưng Cao Tử Quần vẫn chưa tỉnh lại.

Sáng sớm hôm sau cô bị tiếng điện thoại di động đánh thức, tỉnh dậy không nhìn thấy mẹ đâu Cao Hi Hi liền gọi điện thoại.

“Mẹ, mẹ đang ở đâu đấy?”

Lãnh Tây ấp úng trả lời: “Hôm nay mẹ bận việc cửa hàng. Tối mẹ sẽ về nấu ăn cho Hi Hi được không?”

Cao Hi Hi ngoan ngoãn vâng lời: “Vậy con đi học trước đây ạ.”

Lãnh Tây cúp điện thoại, ánh mắt nhìn lại người trên giường, Cao Tử Quần vẫn duy trì tư thế tối hôm qua, tựa hồ như không có dấu hiệu tỉnh lại. Cô nhìn đồng hồ, vẻ mặt rất lo lắng.

Đột nhiên cửa phòng mở ra, Tôn Thành và một người đàn ông lớn tuổi bước vào.

Người đi trước chính là bố của Cao Tử Quần.

Lãnh Tây mỉm cười chào. Hai người họ không nghĩ rằng Lãnh Tây đang ở đây. Trong lòng Tôn Thành mừng thầm: “Cô Lãnh đã đến rồi à.”

Lãnh Tây gật đầu.

Ông Cao nheo mắt đánh giá cô, trong lòng không khỏi thở dài: “Cao Hi Hi dạo này thế nào?”

Lãnh Tây hơi giật mình, cô không nghĩ rằng ông Cao sẽ chủ động nói chuyện với cô: “Rất tốt ạ.”

Ông Cao thở dài: “Ta lâu lắm rồi chưa gặp con bé.”

Tâm tình Lãnh Tây có chút phức tạp.

“Chuyện của hai đứa ta cũng biết, là Tử Quần có lỗi với cháu.” Ông đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió của cuộc đời, có chuyện gì mà ông không hiểu.

Lòng cô chua chát: “Cháu xin về trước ạ.”

Ông Cao là người thế nào cơ chứ, Lãnh Tây người đã đến, nếu như ông không giữ cô lại, thì thật có lỗi với con trai ông đang nằm trên giường: “Bác sĩ bảo Tử Quần bị đánh trúng phần nguy hiểm, tỉnh hay không tỉnh vẫn là một ẩn số.”

Bước chân Lãnh Tây quả nhiên dừng lại.

“Cháu đến đây trò chuyện cùng ta một lát đi.”

Cứ như vậy cô bị giữ lại phòng bệnh cùng ông Cao.

“Ờ, hóa ra gia đình cháu hồi trước sống ở đó.” Ông Cao nhướng mày: “Ta nhớ trước đây ở đó là một cái hồ.”

“Vâng ạ, nhưng về sau đã bị lấp lại rồi à.” Lãnh Tây trả lời: “Làm sao bác biết được ở đó có hồ? Hồi cháu lên tiểu học cái hồ đó đã bị lấp lại.”

Ánh mắt ông Cao hơi khựng lại, mày nhíu chặt: “Trước đây Tử Quần và mẹ nó sống ở đó.”

Lãnh Tây sửng sốt, chỉ là lời còn chưa nói ra khỏi miệng đã nghe đằng sau có tiếng động.

Cao Tử Quần đã tỉnh lại.

Bác sĩ và y tá bận rộn một hồi, bất quả chỉ cần người tỉnh lại mọi người đã thở ra nhẹ nhõm. Đúng lúc này, Văn Thư cũng chạy đến.

Cao Tử Quần ngồi thẳng dậy, trước mắt mọi thứ mờ mịt, anh hơi nheo mắt, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Văn Thư. Văn Thư thở phào nhẹ nhõm: “Tử Quần, có phải còn đau ở đâu không?”

Cao Tử Quần nhìn cô: “Anh không sao, chỉ còn nhức đầu.” Anh nhìn về phía ông Cao: “Sao bố lại đến đây?”

Ông Cao tức giận trừng mắt liếc anh: “Con đã bị đánh cho gần chết , bố còn không thể đến sao?”

Cao Tử Quần nhíu chặt mày, vẻ mặt đau đớn. Văn Thư gấp gáp hỏi: “Anh sao thế?”

“Không sao .” Cao Tử Quần trả lời, anh chẳng thèm đếm xỉa đến Lãnh Tây: “Bố mới đổi y tá à?”

Trái tim Lãnh Tây đập thình thịch, cô sững sờ.

Văn Thư hoảng hốt: “Tử Quần, anh có biết em là ai không?” Cô sợ hãi giương cao giọng.”

“Văn Thư, em bị mất trí nhớ à?” Cao Tử Quần cười đùa.

Lãnh Tây ngơ ngác nhìn anh, hàng mi dài khẽ chớp, ngực đau nhói: “Thưa bác, cháu về trước ạ.” Cô thu hồi tầm mắt, quay người rời khỏi, mỗi bước đi như nặng tựa ngàn cân.

Hóa ra đây chính là kết quả, cô thầm thở dài một hơi. Ra khỏi phòng bệnh, cô mỏi mệt tựa trên tường, sự thất vọng dâng lên trong đáy mắt, qua hồi lâu cô cố gắng lấy lại bình tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.