Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 13: Q.1 - Chương 13: Thị thiếp có thai




Phong Mạc Thần hứng thú nhìn mỹ nhân đang quỳ trên mặt đất, một tay đỡ cằm, đôi mắt nhíu lại: “Gì thế? Tích Ngọc, đứng lên mà nói, nàng làm sao vậy?”

Tích Ngọc đáng thương đứng dậy, thấp khóc: “Vương gia, Tích Ngọc biết, mình xuất thân hèn kém, không xứng có mang con nối dõi của Vương gia. Nhưng thiếp nhất thời hồ đồ, hai tháng trước, thiếp không có uống thuốc mà Hoa ma ma đưa tới, cho nên, thiếp thân bây giờ đang có thai.”

Khóe môi Phong Mạc Thần chợt nhếch lên cười nhạt một chút, ánh mắt sắc bén như muốn xem dụng tâm của Tích Ngọc. Hắn buông tay, tựa vào tháp ghế, thản nhiên nói: “Có thai, là chuyện tốt, Tích Ngọc khóc cái gì?”

Tích Ngọc tự nhiên tới gần Phong Mạc Thần, lã chã nước mắt dựa sát vào trong ngực hắn, đôi mắt đẹp mộng nước, bộ dạng khiến cho ai nhìn thấy cũng đều động tâm, nàng ta ngẩng đầu, hướng thẳng ánh mắt Phong Mạc Thần: “Vương gia, hay thiếp đem đứa bé này bỏ đi.”

Bàn tay thon dài của Phong Mạc Thần xoa lấy yết hầu mảnh khảnh của Tích Ngọc, trong mắt chợt loé lên tia hung ác rồi biến mất, cười lạnh nói: “Nàng nếu đã mang thai, thì hãy lưu lại đi, mau về điều dưỡng tốt thân thể, chờ đứa trẻ chào đời.”

Tích Ngọc cắn chặt môi dưới, trong mắt không chút nào kinh hỉ, mặt tái nhợt, giả bộ nở cười: “Đa tạ Vương gia.”

“Mau về đi, ta sẽ cấp thêm tiền lương thực hàng tháng, để Hoa ma ma làm thêm nhiều món ăn cho nàng.” Phong Mạc Thần nhẹ nhàng vỗ hai má Tích Ngọc, biểu tình trên mặt vẫn như trước làm cho người khác đoán không ra.

Tích Ngọc đứng dậy tạ ơn, trong bụng lại không yên tâm, Vương gia không có khả năng nói chuyện dễ dàng như vậy. Nói không chừng, hắn đã biết đứa bé này không phải là con của hắn. Nó, không thể giữ lại, nàng âm thầm quyết định.

Chuyện Tích Ngọc mang thai, truyền khắp toàn bộ Vương phủ, Ngọc Hương uyển nhất thời náo nhiệt hẳn lên, không ít cơ thiếp tới lui, muốn tìm tòi hư thật.

Nhìn những ánh mắt ao ước chung quanh, Tích Ngọc âm thầm cắn răng, nếu đứa bé này thật sự là con của Phong Mạc Thần, thì tốt biết bao.

Bạch Ly Nhược đối với chuyện Tích Ngọc mang thai, vẫn thờ ơ. Ngược lại Tiểu Man, không ngừng ở bên tai nàng lải nhải, thị thiếp có mang trước chánh phi, truyền đi như thế nào cũng là một chuyện cười.

Tiểu Man chuẩn bị một ít lễ vật, muốn Bạch Ly Nhược đi thăm Tích Ngọc, cả chủ tử đều đi. Đối với Vương phi, có vẻ cũng quá không lễ độ rồi, mặc dù các nàng bất hoà với nhau, nhưng thân là Vương phi không thể không có phong thái.

Bạch Ly Nhược đem lễ vật đặt sang một bên, mỉm cười: “Ai là thị thiếp mà không phải khẩu phật tâm xà? Mong sao đừng xảy ra việc gì, nếu như ta đi, không chừng lại có chuyện phiền nhiễu, đến lúc đó chúng ta lại không giải thích được.”

Tiểu Man miệng nhất trống, không vui nói: “Tiểu thư nhường nhịn quá, mới bị mấy người đó bắt nạt, về tài mạo, ai so được với tiểu thư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.