Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 120: Chương 120




Sau khi Sẹo ca trở lại, hoàng cung náo nhiệt không ít, không chỉ là hoàng cung, tất cả những nơi hoàng quyền bao phủ cũng náo nhiệt.

Lúc trước náo nhiệt thảo luận hoàng trường tử [1] hiện tại thật sự xuất hiện, cũng là một kẻ ngu.

[1]: hoàng tử cả, con đầu

Người thất vọng có, người vui mừng cũng có, đại khái ai cũng không ngờ, người vui mừng nhất khi hoàng trường tử là kẻ ngu, sẽ là bản thân Hoàng đế. Hắn ngược lại tuyệt không lo lắng cho chuyện người kế thừa ngôi vị hoàng đế của mình, thật giống như hắn cảm giác mình sẽ trường mệnh trăm tuổi, hoàn toàn không cần suy tính đến chuyện người kế thừa.

Đối với phương diện này hắn không để ý, vừa khéo để cho ta bắt được cơ hội này.

Hiện tại tất cả mọi người đều biết hoàng trường tử trở lại, hơn nữa Hoàng đế còn biểu hiện vui mừng vô cùng, hình như vô cùng yêu thích hoàng trường tử này, tất cả mọi người đang đoán, nhi tử duy nhất của vị hoàng đế này có thể trở thành thái tử ngốc đầu tiên trong lịch sử hay không. Vậy mà, Hoàng đế xem ra còn rất lý trí, mặc dù ngoài mặt thoạt nhìn rất yêu thích nhi tử này, vẫn còn không có mù quáng đến mức muốn đem ngôi vị hoàng đế giao cho nhi tử ngốc.

Dĩ nhiên, đây là suy đoán của người ngoài, Hoàng đế đừng nói thích đứa con trai này, nhìn nhiều đều sẽ cảm giác không bình tĩnh được, ban đầu yêu thích, cũng chỉ là biểu hiện ngày đầu tiên mang theo hắn vào cung. Hiện tại hắn ước gì đứa con trai này mau chóng biến mất sạch sẽ, đừng vướng chân vướng tay trước mặt hắn.

Ngày thứ hai sau khi tuyên bố Hoàng Thái Tử thật sự tồn tại, hơn nữa đã nhận trở về hoàng cung, đám hậu phi công việc lu bù lên rồi, mặc kệ vui hay không vui, cũng ân cần đề cử với Hoàng đế không ít đại phu, dĩ cầu có thể trị hết bệnh ngu cho hoàng trường tử, đáng tiếc đều bị Hoàng đế nói rằng những thứ kia không thể tin rồi không thể thành công. Hoàng đế mừng rỡ nhi tử là một kẻ ngu, tuyệt không muốn hắn trở nên bình thường tới tranh ngôi vị hoàng đế với mình.

Chúng Hậu phi thất bại, bên ngoài những quan viên a Vương Gia a thân thích của hoàng đế hành động tương tự đều thất bại. Nhưng bọn họ sẽ không nghĩ tới Hoàng đế không thích nhi tử, mà là cảm thấy Hoàng đế bảo vệ nhi tử vô cùng chặt chẽ, chuyện này lan truyền một chút ra ngoài, dân chúng đều biết chuyện Hoàng đế cỡ nào "thương yêu" hoàng trường tử.

Nếu không phải hoàng trường tử là một kẻ ngu, chắc chắc đã được lập làm thái tử rồi.

Dĩ nhiên, bên ngoài cũng có các vương gia nhìn hoàng tử ngu mà khó chịu, những kẻ đó hy vọng có thể để cho con trai của mình làm hoàng đế, sau khi hoàng trường tử trở lại bọn họ làm không ít chuyện mờ ám. Dưới tình hình náo nhiệt như vậy, thân là nhân vật chính Sẹo ca vẫn sống vô cùng thoải mái, có thể thoải mái hơn nhiều so với lúc ờ bên ngoài, mặc dù không được an toàn như bên ngoài.

Sau khi Hoàng đế đem chuyện nhi tử còn chưa chết chiêu cáo thiên hạ, bên ngoài cũng lưu truyền đủ loại cảnh ngộ bi thảm về người hoàng tử này, trong dân chúng dâng lên một làn sóng thảo luận mới. Sau khi ta hòa ly với vương gia, bọn họ đã thật lâu không có đề tài hàn huyên, lần này tốt lắm, đề tài lớn như vậy, trưởng tử lưu lạc bên ngoài của Hoàng đế! Hắn ở bên ngoài trải qua cuộc sống như thế nào, tại sao ngu ngốc, thế nào cực khổ được tìm trở về, tin đồn phong phú bay đầy trời, thật thật giả giả lẫn lộn với nhau, hợp thành một đoạn chuyện xưa rung động đến tâm can!

Tâm điểm của những chuyện xưa này chỉ có một, Hoàng đế là một phụ thân yêu con như mạng. Cho dù nhi tử mất tích thời gian dài như vậy, hắn cũng không từ bỏ việc tìm kiếm, cho dù tất cả mọi người nói hoàng tử đã chết, thế nhưng hắn lại vẫn chấp nhất tìm kiếm nhi tử, hiện tại nhi tử rốt cuộc tìm trở về rồi, đáng tiếc lại ngu ngốc!

Nhưng coi như nhi tử tìm trở về là một kẻ ngu, hắn cũng không ghét bỏ chút nào, hơn nữa sau khi tìm về lập tức tuyên bố thân phận hoàng tử của hắn, cao giọng nói cho mọi người hắn tìm nhi tử trở về rồi. Cho dù nhi tử là một kẻ đần, Hoàng đế vẫn cao giọng biểu hiện sự yêu thích cùng thương yêu dành cho nhi tử!

Lúc này, đôi phụ tử tương thân tương ái chính diện đối mặt ngồi trên bàn cơm, mà ta an vị ngồi giữa bọn họ.

"Tiểu muội! Muốn thịt viên, thịt viên, thịt viên!" Một đôi bàn tay kích động "rầm rầm rầm!" gõ lên mặt bàn, gõ đến chén bát trên bàn đều nhảy lên, loạn hưởng một hồi, bát canh đặt trước mặt Hoàng đế càng thêm kích động bắn lên người Hoàng đế.

Hoàng đế kiên cường nhẫn nại, mặt đen lại không hề rời đi.

Phía sau người hầu hạ lập tức tiến lên lau mặt cho Hoàng đế, lau nước canh trên y phục.

Người gây họa giống như không hề có một chút ý thức nào mình đã gây họa, một bộ ngây thơ lại đơn thuần, chớp một đôi mắt vô tội, nghiêng đầu nhìn ta.

"Tiểu muội tiểu muội, vị đại thúc này sắc mặt thật là khó nhìn a ~" sau khi xóa chữ trên mặt, Sẹo ca đã coi như là đỉnh đỉnh mỹ nam tử, đáng tiếc, dáng dấp đẹp hơn nữa, hắn cũng là một thanh niên cao lớn, một nam nhân làm loại động tác này, đều khiến người ta có loại cảm giác lạnh đến buồn nôn.

Ta cố nén khó chịu, một đôi tiểu móng nhẹ nhàng bắt được đôi tay loạn động của hắn, dùng lời nhỏ nhẹ an ủi, mang trên mặt nụ cười như nhìn tiểu sủng vật: "Hoàng huynh đừng nóng vội, ngươi xem, ngươi làm bẩn y phụ của phụ hoàng rồi, chúng ta từ từ, ngươi muốn ta cho ngươi ăn sao?" Ta vừa giả vờ an ủi, vừa muốn rút tay trở lại, lại phát hiện bị một đôi bàn tay nắm thật chặt, kéo cũng không kéo trở lại.

Nam nhân ăn vạ nói: "Không muốn, không đúng, là muốn, nhưng ta không muốn buông tay tiểu muội ra! Tay tiểu muội mềm mại thật thoải mái! Có thể ăn sao?"

Hắn rất gièm pha nhìn tay của ta, còn kém nước miếng thật sự chảy xuống, dáng vẻ bỉ ổi. Nếu không phải "biết" trí thông minh của hắn rơi xuống mức 2 3 tuổi, cũng có thể coi là một đại thúc bỉ ổi.

Hoàng đế cùng tất cả vai nam chính đều là một dạng, là một nam nhân sức ghen rất lớn, nhìn thấy trạng thái này của Sẹo ca, hắn vẩy người hầu hạ, đoạt tiểu móng của ta trở về, hơn nữa từ bên cạnh ta đi qua, xách lấy cổ áo Sẹo ca, có lẽ là muốn ném hắn ra ngoài. Nhưng. . . . . . mặc dù hiện tại Sẹo ca là một kẻ đần, nhưng hắn thừa kế gen ưu tú của hoàng đế, chiều cao không sai biệt lắm so với Hoàng đế, thể trọng càng thêm cường tráng hơn một chút so với Hoàng đế sống trong an nhàn sung sướng, vì vậy Hoàng đế xách đi xách lại ba lần thế nhưng không xách động.

Ta không nhúc nhích nhìn hai nam nhân này, nhìn người một chút, lại nhìn người kia một chút.

Hoàng đế nhận được tầm mắt của ta đại khái cảm thấy rất mất thể diện, vì vậy vận khởi nội lực, cuối cùng xách người lên ném về phía trên giường.

Lấy thực lực của Sẹo ca, muốn té ngã bị thương rất không dễ dàng, nhưng Sẹo ca đang bị té ngã trên đường đột nhiên bị sợ đến oa oa kêu to, thắt lưng rất là dặt dẹo uốn éo một cái liền đụng phải trên cột giường, "Ầm!" một tiếng, xô ra một đầu máu.

Tiếp đó, hắn bị giật mình, che cái trán sửng sốt một chút, tiếp theo bắt đầu oa oa khóc lớn, thuận tiện lăn lộn trên mặt đất, khiến cho mình thoạt nhìn thảm đủ kiểu, tuyệt đối là thực lực phái diễn kỹ, còn không dùng thế thân, nhìn thật đáng thương!

Ta vội vàng chạy tới an ủi hắn, Sẹo ca vừa khóc vừa núp vào trong ngực ta: "Người xấu đánh ta, đau quá! Ô oa! Muốn ôm!"

Lòng ta đau đến không được, lấy ra khăn giúp hắn che kín vết thương, lại quay đầu trách Hoàng đế: "Phụ hoàng, làm sao ngươi có thể đối với hoàng huynh như vậy, cũng không phải không biết hắn hiện tại cái gì cũng không hiểu, đều bị thương thành dạng gì rồi. A a, đừng khóc, ta giúp hoàng huynh thổi thổi, đau đau bay đi ~"

Khí tức của Hoàng đế có chút không thuận, đen mặt nói: "Hắn là huynh trưởng của ngươi, không phải nhi tử! Cho dù đầu óc không rõ ràng lắm, hắn cũng đã là một người lớn, ngươi muốn cưng chiều hắn như vậy tới khi nào!"

Ta lập tức tỏ vẻ mình rất tức giận: "Tại sao ngài có thể như vậy, hoàng huynh là con trai ruột của ngài, bất luận kẻ nào cũng có thể nói hắn, chỉ có phụ hoàng ngài không thể nói hắn đầu óc không rõ ràng lắm. Hơn nữa, không phải nói hoàng huynh có thể chữa trị tốt sao? Hắn đã đáng thương như vậy, những người thân như chúng ta không thương hắn cưng chiều hắn, chẳng lẽ còn muốn khi dễ hắn sao? Thôi, nếu phụ hoàng không thích hoàng huynh, để cho một mình ta tới chăm sóc hắn, về sau để cho hắn ở tại chỗ này của ta đi!"

Hoàng đế tức giận phất tay: "Đem tiểu tử thối kia kéo ra cho ta!"

Nghe Hoàng đế nói như vậy, những người bên cạnh lập tức muốn đi qua kéo người. Ta lập tức ngăn ở trước mặt Sẹo ca: "Phụ hoàng, ngươi muốn làm gì! Sẹo, hoàng huynh đã bị thương thành như vậy, cũng không cần lại trách hắn, các ngươi nhanh tìm thái y tới đây, thấy hoàng tử bị thương thành như vậy cũng không phản ứng sao!"

Người chuẩn bị động thủ kéo người bị ta hét ngừng rồi, khổ sở quay lại nhìn Hoàng đế.

Sau khi Hoàng đế thuận khí, lần nữa ngồi xuống: "Trẫm còn có thể bắt hắn như thế nào? !" Nói xong, hắn phẩy tay với những người bên cạnh: "Không nghe thấy công chúa ư, còn chưa cút đi tìm thái y!"

"Hoàng thượng thứ tội, nô tỳ đi ngay." Hai cung nữ bị sợ đến bính bính quỳ hai tiếng, nhanh chóng chạy đi tìm thái y.

Thấy người đi, vẻ mặt ta hòa hoãn xuống, buông người đang 'làm nũng' sau thân ta xuống, đi tới trước mặt Hoàng đế, rất lo lắng nắm góc áo của hắn: ". . . . . . Phụ hoàng, thật xin lỗi."

"Hừ." Hắn không lên tiếng, chỉ là không quá cao hứng hừ một tiếng.

Ta lập tức vỗ tay một cái, Lục Trúc từ bên ngoài bưng vào một chén canh màu sắc rất đẹp mắt.

"Phụ hoàng, chớ tức giận Hoàng huynh, ngươi cũng biết bệnh của hắn không trị hết, chỉ có thể để cho người ta chăm sóc, chúng ta không khoan dung chút làm sao được. Biết phụ hoàng muốn tới nơi này, ta đã sớm chuẩn bị, hoàng huynh cũng không được đãi ngộ này đâu."

Tai Hoàng đế giật giật, hình như có chút động tâm, hắn quay đầu lại nhìn ta: "Ngươi làm ."

"Vâng." Vâng, ta dịu dàng gật đầu: "Còn ấm, lúc này dùng vừa khéo."

Hoàng đế bị dụ dỗ tâm tình uống canh, trong quá trình vẫn khen ngợi mùi vị kia khá vô cùng, Long tâm cực kỳ cao hứng, nên hắn cũng không so đo chuyện Sẹo ca làm lúc trước. Chỉ là, nhìn hắn đứng lên vẫn cực kỳ để ý chuyện Sẹo ca luôn ôm lại nắm lại hôn ta, vô cùng nghiêm túc nói cho ta biết muốn chăm sóc Sẹo ca có thể, nhưng ta đường đường là công chúa, loại chuyện nhỏ này có thể không cần tự mình đến, giao cho người làm là được.

Ta khéo léo đồng ý.

Sau khi Hoàng đế uống xong, rất có tình cảm gia đình nhìn ta chăm sóc Sẹo ca, thật ra thì cũng chính là cùng Sẹo ca nói một chút đề tài đáng yêu, dỗ tiểu hài tử.

Hoàng đế tựa hồ cảm giác như vậy rất có sự ấm áp của gia đình, nhưng rất nhanh hắn lại mất hứng.

Sau khi thái y tới, băng kỹ vết thương cho Sẹo ca, bên trong còn phải uống thuốc. Ta muốn tự mình đút, Hoàng đế nói ta là công chúa đừng làm chuyện như vậy, vì vậy ta giao cho cung nữ làm, nhưng Sẹo ca lại không vui. Một cái nói đắng, một cái nói nóng.

Một ít ấm áp gia đình của Hoàng đế bị chỉnh cho biến mất sạch sẽ, lại muốn nổi giận: "Không thể nuông chiều hắn, cậy miệng ra rót vào cho trẫm!"

Nhìn Sẹo ca bị đối xử hung tàn như vậy, ta lại lộ ra ánh mắt đau lòng lại mang theo không đồng ý, Hoàng đế lập tức trừng mắt về phía ta giải thích: "Đây đều là vì tốt cho hắn, ngươi đừng lại mềm lòng nhiều chuyện."

Cũng nói như vậy, ta không thể làm gì khác hơn là uất ức rúc đầu về.

Nhưng Sẹo ca lại như bị những lời này kích thích, một cái liền hất tung chén thuốc, chén thuốc chạm vào mặt Hoàng đế, nước thuốc đổ lên mặt Hoàng đế.

"Người xấu hung ác với tiểu muội! Ca ca giúp tiểu muội đánh người xấu!" Sẹo ca soàn soạt xông lại, thừa dịp Hoàng đế còn chưa kịp mở mắt ra, một cái liền đẩy ngã Hoàng đế.

Ta mặt kinh sợ đi đến đỡ người, lại dưới chân mềm nhũn, bươc chân yếu ớt, chỉ bắt được một cái chân của hắn, nhưng cử động dư thừa này lại làm cho Hoàng đế cũng vòng vo hạ loạn phương hướng, khiến cúc hoa của hoàng đế thân mật tiếp xúc với chỗ nhọn của chân đèn làm bằng gỗ, hung hăng đâm xuống.

"Phụ hoàng! Ngươi làm sao rồi!"

Ta vội vàng bò dậy, tuy nhiên không biết làm sao chuyện luôn là chân này xoắn vào chân kia, Hoàng đế vốn muốn đứng lên bị ta liên tiếp đè xuống ba bốn lần, cúc hoa bị đâm ba bốn lần. Lục Trúc sau thân ta tỏ vẻ không nhìn nổi rồi, cùng những người khác tới đỡ. Nhưng Sẹo ca lại "nhầm" cho rằng chúng ta chơi trò chơi, một cái liền đánh tới, đem Hoàng đế đụng trở về.

"Máu. . . . . . Hoàng thượng chảy máu!"

Nha hoàn phía sau đỡ người đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi.

Ta vừa ngẩng đầu, mắt lập tức lại hiện lệ, nhìn người đang chịu đựng vết thương không phát ra âm thanh, khuôn mặt tái nhợt. Ta đưa tay ôm lấy mặt của hắn, mặt tràn đầy đau lòng: "Làm sao vậy, nhanh đi gọi thái y trở lại, tại sao có thể như vậy, phụ hoàng ngươi có khỏe không? Có đau hay không?!"

Thấy ta lo lắng như vậy, Hoàng đế cố nén khổ sở, đưa tay nắm lấy tay ta đang đặt trên mặt hắn, mang theo cái mông máu nhịn lại nhịn, không phát giận với Sẹo ca, cho dù bị ngược đãi thành ra như vậy, mặc dù hắn tức giận, nhưng lại vui vẻ vì lấy được sự quan tâm của ta.

"Đỡ trẫm trở về."

"Được, được!" Ta vội vàng gật đầu, đỡ người đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.