Kháng Thể Mất Hiệu Lực

Chương 12: Chương 12




Kỷ Thanh Thiền không tra được thông tin hữu ích gì, định về ký túc xá trước. Thư viện và sân thể dục cách khá xa nhưng vẫn nghe được tiếng reo hò hoan hô bên kia.

Cậu nghĩ số thứ tự thi chạy của mình vẫn còn để bên ủy viên thể dục, mấy hôm nay vẫn chưa đi lấy, cậu gửi tin nhắn cho ủy viên thể dục, sau khi thấy tin nhắn trả lời thì rẽ vào sân thể dục.

Bởi vì mặt trời chói chang, Kỷ Thanh Thiền không đi ra ngoài, mà đi xuyên qua hành lang khu nghệ thuật ngay bên sân thể dục.

Khu nhà nghệ thuật thiết kế xây dựng rất đặc sắc, từ sắc thái đến ngoại hình, đều tràn đầy khí tức nghệ thuật.

Hành lang Kỷ Thanh Thiền đang đi là một dãy phòng đàn, phần lớn thời gian là học sinh dàn nhạc và học sinh chuyên ngành âm nhạc ở đây dàn dựng tiết mục và luyện tập.

Vì hai ngày nay diễn ra đại hội thể thao, nhà nghệ thuật lại gần sân thể dục nên tầng 1, 2 tạm thời bị chiếm dụng thành phòng nghỉ ngơi và chất đống đồ tiếp tế cho vận động viên.

“Cậu nói Lục Thâm?”

“...”

...

Kỷ Thanh Thiền đi qua phòng đàn đúng lúc nghe thấy có người nhắc đến tên Lục Thâm, thật ra thanh âm kia đã giảm thấp xuống, nhưng từ tính rất hấp dẫn nên Kỷ Thanh Thiền vẫn nghe được.

Cậu chỉ từ cửa sổ liếc mắt vào trong đó, chẳng hề có ý định quan tâm chuyện gì, lại nghe một người vô cùng lo lắng nói:

“Cậu nói xem có bị hắn phát hiện không?”

Giọng điệu này... Sao nghe y chang như khi Kỷ Thanh Thiền còn bé nhìn trước nhìn sau làm chuyện xấu nhỉ?

Kỷ Thanh Thiền buông nhẹ mi, hơi hiếu kỳ ngừng bước chân, trốn sau cửa phòng đàn, từ khe hở cửa sổ nhìn vào trong.

Bên trong có hai nam sinh đang đứng, một người trong đó Kỷ Thanh Thiền thấy quen quen, tên là... Lam Thiên? Cũng học lớp 12, một người khác cao to đen hôi, chắc là học sinh ban thể dục.

Học sinh ban thể dục sắc mặt hơi khó xử:

“Cậu chắc chưa, như vậy rất nguy hiểm, sẽ chết người...”

Lông mày Kỷ Thanh Thiền nhăn lại, đôi môi mím chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lam Thiên ăn mặc lòe loẹt, vẻ mặt tràn đầy vẻ xem thường:

“Sao mà chết được, có mẹ gì đâu, nhắc nhở hắn chút thôi.”

Nói xong, Lam Thiên từ balo lấy ra một xấp tiền, đại khái là hai, ba ngàn đồng. Sau đó, hắn từ ngăn bên cạnh móc ra một vật nhỏ dài phát ra ánh sáng kim loại lạnh lẽo.

Một cây đinh.

Từ bé Kỷ Thanh Thiền đã bắt nạt mấy đứa nhóc không chịu phục mình, dùng kim hoặc đinh, thế nhưng cây đinh quá lớn, không giấu được, sau đó cậu chuyển sang cây kim.

Ánh mắt tên học sinh ban thể dục có chút tham lam nhìn chằm chằm chồng tiền, Lam Thiên nhếch môi nở nụ cười:

“Giúp tôi giấu đinh vào, số tiền này là của cậu.”

Kỷ Thanh Thiền nhẹ nhàng thở dài, khóe môi vểnh lên, hứng thú bừng bừng nhìn cuộc giao dịch này. Không giống dự liệu của cậu, sau khi học sinh thể dục nhận tiền và cây đinh, vẻ mặt vẫn không tự tin:

“Tôi chỉ có thể thử chút thôi, không bảo đảm sẽ thành công.”

Kỷ Thanh Thiền thấy khóe mắt Lam Thiên hiện tia giảo hoạt, hắn rộng lượng vỗ vỗ vai tên đó:

“Không sao! Cậu tận lực là được rồi, không làm được thì tiền cũng cho cậu!”

Sau một phút, Lam Thiên ra khỏi phòng đàn, Kỷ Thanh Thiền cũng từ sau cửa bước ra. Lúc Lam Thiên vừa tiến ra, bị Kỷ Thanh Thiền đột nhiên đi thẳng tới đụng vào vai.

“Cmn!”

Lam Thiên tức giận muốn chửi thề, Kỷ Thanh Thiền quay đầu liên tục nói xin lỗi Lam Thiên, nét mặt chân thành:

“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi, tôi không thấy cậu!”

Lam Thiên lườm cậu một cái, mắng câu mắt mù à, rồi quay đi hướng khác.

edit @YinKeAi. beta @bihyuner

Vẻ mặt Kỷ Thanh Thiền đứng tại chỗ dần dần bình thản, trong ánh mắt lộ ra chút hứng thú, khóe miệng cười vểnh độ cong quỷ dị.

Lúc này tên kia cũng sắp xếp gọn tiền đi ra từ phòng đàn, thấy Kỷ Thanh Thiền thì hơi sửng sốt, Kỷ Thanh Thiền hướng hắn nháy mắt, âm thanh bình tĩnh hờ hững:

“Văn phòng phẩm ngoài cửa trường có bán đinh nhựa, năm mao một cây.”

Nói xong, cậu không để ý tên đó ngạc nhiên kinh sợ, xoay người, tiếp tục đi qua sân thể dục.

Lam Thiên vừa mới về cửa lớp học, đột nhiên cảm thấy tay trái mình rất đau, giơ tay lên, hắn không khỏi mở to hai mắt, như là thấy chuyện gì vô cùng quỷ dị.

Trên cổ tay của mình có một vết rách rất mỏng, độ rộng không lớn, dài khoảng một ngón tay, vẫn còn đang rỉ máu.

Trên đường đi về lớp, máu sắp thấm đẫm cả cổ tay, Lam Thiên lập tức chạy vào lớp lấy giấy lau, cố gắng nhớ lại rốt cuộc là bị hồi nào, sao không có ấn tượng gì hết.

Kỷ Thanh Thiền đi lấy xong số thứ tự vẫn chưa rời khỏi, mà cầm tờ thi đấu trên tay ủy viên thể dục nhìn qua, tất cả hạng mục chạy cự ly dài đều được sắp xếp vào hôm sau, xếp hai dòng, ấn theo trình tự số thứ tự mà xếp.

Kỷ Thanh Thiền đưa tờ giấy cho ủy viên thể dục:

“Cậu có danh sách cụ thể từng hạng mục của đại hội thể thao không?”

Ủy viên thể dục vội vàng gọi tên các bạn học sắp sửa thi đấu, không rảnh ứng phó Kỷ Thanh Thiền:

“Tôi làm gì có, chỉ có lớp tụi mình thôi.”

Kỷ Thanh Thiền nhìn hắn bận rộn sứt đầu mẻ trán, đưa hắn chai nước:

“Vậy ai có?”

Ủy viên thể dục nhận nước, mở nắp ra như khát tám đời mà ừng ực mấy giây uống sạch chai, lúc này mới chuyển hướng qua Kỷ Thanh Thiền:

“Giáo viên thể dục có, cậu đến văn phòng giáo viên xem đi.”

Kỷ Thanh Thiền gật đầu, cầm bảng số thứ tự của mình quay người rời khỏi.

Phòng làm việc của giáo viên thể dục cách sân thể dục không xa, Kỷ Thanh Thiền đem bảng số thứ tự nhét vào túi quần, đi tới văn phòng thể dục.

Đi được một nửa, Kỷ Thanh Thiền đột nhiên dừng lại, cậu cau mày đứng tại chỗ, ánh mắt bỡ ngỡ và ngờ vực.

Cậu nghĩ, sao mình lại đến xem Lam Thiên đăng ký hạng mục nào? Sao mình muốn trả thù Lam Thiên? Hắn gây trở ngại đến mình sao?

Không có.

Hắn chỉ muốn bỏ đinh gài Lục Thâm thôi, không liên quan gì tới mình.

Kỷ Thanh Thiền nghĩ như vậy, phủ định ý nghĩ trong đầu, nhưng vẫn khó hiểu hành vi vừa nãy của mình.

Kỷ Thanh Thiền trở về ký túc xá, Lục Thâm vừa lúc đang xem phim, anh ôm laptop nằm dựa trên giường, dáng dấp nhàn nhã.

Kỷ Thanh Thiền thấy Lục Thâm tùy ý đặt số thứ tự trên bàn, liền đi tới xem, hai người bọn họ một là 54, một là 66, vừa vặn đều ở lượt thứ hai.

Kỷ Thanh Thiền nhìn Lục Thâm, đi tới khép lại laptop của anh, Lục Thâm ngẩng đầu không vui nhìn Kỷ Thanh Thiền.

Nét mặt và giọng nói của Kỷ Thanh Thiền đều rất lạnh: “Mai anh đừng tham gia thi chạy.”

Lục Thâm cau mày, không rõ vì sao.

Kỷ Thanh Thiền chớp mắt:

“Tôi muốn đạt quán quân lấy tiền thưởng, anh đừng cướp của tôi.”

Lục Thâm quăng laptop lên giường:

“Trừ tôi ra còn người khác.”

Kỷ Thanh Thiền xem thường, một bên đổi giày nói:

“Đối phó người khác tôi tự có cách.”

Trong lòng Lục Thâm bùng lên ngọn lửa khó giải thích được:

“Cậu lại muốn làm gì?”

Anh đi tới trước mặt Kỷ Thanh Thiền, từ trên cao xuống nhìn cậu, Kỷ Thanh Thiền bĩu môi:

“Không liên quan tới anh, anh đừng chạy là được.”

“Cậu đừng làm chuyện xấu.”

Truyện được đăng tải trên wattpad @YinKeAi.

Lục Thâm bất đắc dĩ khuyên lơn, Kỷ Thanh Thiền ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt rơi vào trên mặt Lục Thâm vài giây, mới hé miệng nở nụ cười, gật đầu:

“Tôi không làm chuyện xấu, nhưng anh cũng đừng thi, dù sao ít một người cạnh tranh cũng tốt hơn.”

Lục Thâm mím môi, đi qua tủ lạnh lấy nước trái cây, vừa lấy vừa nói:

“Tôi chạy chậm hơn cậu xíu là được, bỏ thi rất mất mặt.”

Ánh mắt Kỷ Thanh Thiền phức tạp quay người nhìn Lục Thâm, Lục Thâm cầm nước trái cây đi tới, đem một chai đưa cho cậu:

“Nước ép chuối, lúc Đông Đông đi cầm hai chai, còn chai cuối cho cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.