Kẻ Thù Bên Gối

Chương 182: Chương 182: Vận mệnh sai lầm (1)




Lăng Tuyết, rốt cuộc em nổi cơn gì vậy?- Thân Đồ Dạ không nhịn nổi nữa, chất vấn- Ngộ thật nha, cố tình gây sự!

– Anh…

Lăng Tuyết bị anh chọc tức không nói nên lời, người đàn ông luôn cho mình là đúng này, lại còn nói cô cố tình gây sự?

– Được rồi, lười cãi nhau với em- Thân Đồ Dạ hết hứng thú, lật người lại nằm sang bên cạnh, đưa lưng về phía cô.

Lăng Tuyết nhìn lưng anh, trong lòng rất tức giận, nhưng cô không muốn làm người đanh đá cãi nhau với anh, cũng trở mình đưa lưng về phía anh, ngủ tiếp.

Hai người mới chính thức ở bên nhau được vài ngày, nhanh như vậy liền giận dỗi.

Trong lòng Lăng Tuyết bực tức, nhớ lại lời Ngũ Ca nói, hiện tại cảm xúc dâng trào, người đàn ông này đúng là người cô không thể nắm trong tay, lúc này mới chỉ là bắt đầu, cô đã thấy vất vả…

***

Trong khi chuyên cơ của Lăng Tuyết và Thân Đồ Dạ vẫn đang bay, thì Lãnh Thanh Mặc và Tần Tuệ đã về tới nhà họ Cung.

Lãnh Thanh Mặc giao hợp đồng của Dukabad cho Cung Thiên Long, gương mặt tái nhợt của Cung Thiên Long cuối cùng cũng hiện lên ý cười mừng rỡ:

– Thật tốt quá, có hợp đồng này rồi, nhà họ Cung có thể qua được cửa ải khó khăn.

– Cô Cung, hiện tại sự việc đã giải quyết ổn thỏa, cô có thể yên tâm, sau này không cần suy nghĩ nhiều nữa, lo điều dưỡng thân thể, sớm ngày khỏe mạnh, rồi cùng anh Lãnh kề vai chiến đấu!- Tần Tuệ cười nói.

– Ừm- Cung Thiên Long gật đầu- Chị ra ngoài trước đi, tôi có việc phải nói với Thanh Mặc, khụ khụ…

Tình hình sức khỏe của cô vẫn rất kém, kém đến nỗi nói vài câu cũng cảm thấy mệt.

– Vâng- Tần Tuệ phất tay, mang theo người làm lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Lãnh Thanh Mặc và Cung Thiên Long, Cung Thiên Long không che giấu tình cảm của mình thêm nữa, thâm tình nhìn Lãnh Thanh Mặc, vươn tay về phía anh.

Gương mặt vốn thanh tĩnh của Lãnh Thanh Mặc hiện lên chút biến hóa, tròng mắt tĩnh như mặt hồ cũng có thêm vài phần dịu dàng, ôn hòa cầm lấy tay Cung Thiên Long, hôn lên mu bàn tay cô, sau đó ngồi xuống bên giường, chu đáo vuốt lại tóc lòa xòa trước trán cô, dùng khẩu hình nói:

– Em lại gầy đi rồi!!!

Tuy rằng anh không thể nói chuyện, tuy rằng cô không nghe thấy tiếng anh, nhưng cô vẫn nhìn ra vẻ đau lòng từ trong mắt anh.

– Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này…- Cung Thiên Long cười xót xa- Chúng ta từ lâu đã làm tốt chuẩn bị rồi, không phải sao?

Nghe thế, hàng mi của Lãnh Thanh Mặc rung nhẹ, có một tia đau đớn quanh quẩn trong mắt.

– Lần này phải cám ơn Lăng Tuyết rồi- Cung Thiên Long cảm thán nói- Tần quản gia nói cô ấy cái này không tốt, cái kia không tốt, nhưng em phát hiện ra, cô ấy làm chuyện gì cũng thành công hơn em.

– Thân Đồ Dạ đang giúp cô ấy- Lãnh Thanh Mặc dùng khẩu hình giải thích- Nếu không phải Thân Đồ Dạ ra mặt, Dukabad cuối cùng không nhất định sẽ ký hợp đồng với chúng ta.

– Người hiền thì sẽ gặp lành- Cung Thiên Long mỉm cười- Cô ấy có thể nhận được sự ưu ái của Thân Đồ Dạ, chứng tỏ cô ấy có sức hút của riêng mình, hơn nữa, người bên cạnh cô ấy dường như đều rất thích cô ấy, cho nên anh ta làm chút chuyện cho cô ấy cũng đúng thôi!

– Em cũng có…- Lãnh Thanh Mặc nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Cung Thiên Long, nhu tình trong mắt như thể sắp tràn ra- Cô ấy có Thân Đồ Dạ, em cũng có anh!

– Ừ nhỉ…- Giọng Cung Thiên Long nghẹn ngào, đôi mắt xinh đẹp thoáng mờ đi vì hơi nước- Em có anh, là may mắn lớn nhất đời em!

Lãnh Thanh Mặc cúi người xuống, hôn sâu vào trán cô, mắt cô, hôn lên giọt nước mắt chảy xuôi xuống mặt cô.

– Hãy ôm em đi- Cung Thiên Long nâng cánh tay cắm đầy kim tiêm, vòng quanh Lãnh Thanh Mặc- Em luyến tiếc anh, em không muốn rời xa anh…

Lãnh Thanh Mặc nhắm mắt lại hôn lên tóc cô, vành tai chạm tóc mai, thâm tình hôn cuồng nhiệt, xuất thần quên mình…

Bên ngoài, Tần Tuệ vội vàng đến chỗ bác sĩ Hoa, kéo ông vào phòng khách hỏi:

– Bác sĩ Hoa, bệnh tình của cô Cung sao không chút khởi sắc vậy? Theo lý mà nói, thương thế trên người cô ấy phải khá hơn rồi chứ, sao nhìn thế nào cũng thấy ngày càng nghiêm trọng vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì?

– Cô không biết?- Bác sĩ Hoa nhíu mày nhìn chị- Cô ở nhà này mấy chục năm rồi, có vài chuyện hẳn phải rõ ràng hơn tôi chứ?

– Ông có ý gì?- Trong lòng Tần Tuệ cả kinh, bối rối hỏi- Xảy ra chuyện gì?

– Haizzz…- Bác sĩ Hoa thở dài- Xem ra họ che giấu luôn cả cô rồi, một khi đã vậy, tôi không tiện tiết lộ, đừng khó dễ tôi.

Nói xong, bác sĩ Hoa liền rời khỏi…

Tần Tuệ nhìn theo bóng lưng ông, trong lòng lờ mờ cảm thấy bất an vô cùng, rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao cả mình cũng không biết? Là chuyện gì mà họ phải giấu luôn cả mình?

Trong phòng, Cung Thiên Long không khỏi ho khan, ho đến không kịp hít thở, khóe miệng còn hộc ra chút máu tươi, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lãnh Thanh Mặc đỡ cô dậy, để cô tựa vào lòng anh, đút cô uống thuốc, rồi giúp cô vuốt lưng thông khí.

Hồi lâu sau, Cung Thiên Long cũng đỡ hơn, rúc vào trong lòng Lãnh Thanh Mặc, ngước lên nhìn anh, yếu ớt nói:

– Lăng Tuyết, chắc sắp về nước rồi đúng không?

Lãnh Thanh Mặc gật đầu, dùng khẩu hình nói:

– Cô ấy về cùng Thân Đồ Dạ, chuyên cơ đang bay, có lẽ tối nay sẽ đến.

– Ngày mai, tìm cơ hội hẹn cô ấy ra gặp mặt đi- Cung Thiên Long cố gắng nói- Có một số việc, tuy rằng đã chắc tám chín phần rồi, nhưng để đảm bảo chắc chắn, kiểm tra một chút vẫn tốt hơn!

– Ừ- Lãnh Thanh Mặc gật đầu- Nhưng, Thân Đồ Dạ chắc hẳn đã biết chuyện này.

– Trước sau gì anh ta cũng biết- Cung Thiên Long nhếch môi- Chắc anh ta đã có xác định cuối cùng rồi, cho nên anh ta sẽ không ngăn cản chúng ta làm vậy.

– Đúng thế!- Lãnh Thanh Mặc mỉm cười- Em ngày càng thông minh rồi.

– Đều do anh dạy mà- Cung Thiên Long thâm tình nhìn anh, đặt tay vào tay anh, thu lấy ấm áp của anh- Thanh Mặc… Anh thành thật nói cho em biết, em đi rồi, anh sẽ yêu cô ấy sao?

Lãnh Thanh Mặc sững ra một lát, trong đầu hiện lên cặp mắt linh động của Lăng Tuyết, tuy rằng giống y hệt Cung Thiên Long, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt, anh cũng đã từng động lòng với Lăng Tuyết, chỉ là…

– Không đâu!- Lãnh Thanh Mặc lắc đầu quả quyết, trả lời chắc nịch- Em là em, không ai có thể thay thế được!

Nghe vậy, nước mắt Cung Thiên Long lại rơi xuống, đưa tay vuốt ve gương mặt đẹp như tạc tượng của anh, nghẹn ngào nói:

– Có phải em ích kỷ lắm không? Ngay cả chết rồi cũng muốn chiếm lấy trái tim anh…

– Không cho em nói như vậy!- Lãnh Thanh Mặc nhíu mày, trong mắt có hoang mang sợ hãi- Không nhanh vậy đâu, không thể nhanh như vậy!

– Thế nhưng…- Cung Thiên Long còn muốn nói gì đó, Lãnh Thanh Mặc đã dùng nụ hôn chặn môi cô lại, phong tỏa toàn bộ lời nói của cô, không để cô nói ra…

***

Trên chuyên cơ.

Lăng Tuyết bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, đầu đầy mồ hôi, ánh mắt hoang mang.

Cô ở trong mơ đang soi gương, lại biến thành bộ dạng bệnh hoạn, có tử thần đứng ngay sau lưng cô, nói ngày chết của cô đã tới, phải đưa cô đi, còn dùng lưỡi hái sắc lẹm móc vào cổ cô.

Cô sợ hãi, xoay người bỏ chạy, xung quanh đều là gương, trong gương bóng cô chồng lên nhau, chỉ là cái bóng đó rõ ràng không chỉ có mỗi cô, ánh mắt thâm tình, khí chất, chất chứa u buồn ấy…

Đó là … Cung Thiên Long!!!

Đột nhiên, cô té ngã, tử thần cũng đuổi kịp, lưỡi hái sắc bén ấy cắt xuống cổ cô, cô hoảng sợ hét lên:

– Đừng…

Sau đó bừng tỉnh.

– Sao vậy?- Thân Đồ Dạ chồm đến, ôm lấy cô vào lòng- Mơ thấy ác mộng à?

– Em mơ thấy… Cung Thiên Long…

Lăng Tuyết nói ra xong lại nhớ tới giấc mộng kia, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Thân Đồ Dạ sững người, nhíu mày hỏi:

– Đang yên đang lành, mơ thấy cô ta làm gì?

– Không biết nữa- Lăng Tuyết bóp trán- Nhức đầu quá.

– Đừng nghĩ lung tung nữa- Thân Đồ Dạ đứng dậy- Anh đi rót nước cho em.

Anh rót một ly nước ấm đưa cho Lăng Tuyết, Lăng Tuyết nhận lấy uống một ngụm, bất an hỏi:

– Anh từng gặp Cung Thiên Long rồi, em và cô ấy thật sự giống nhau đến vậy à?

– Ừ- Thân Đồ Dạ gật đầu- Rất giống! Nếu không xem tính cách và ngôn hành cử chỉ, quả thật không nhìn ra có gì khác nhau.

– Trên đời này lại có hai người giống nhau như đúc vậy sao…- Lăng Tuyết thì thầm- Giữa bọn em có khi nào có quan hệ gì không, chẳng lẽ…

– Đừng nghĩ vớ vẩn nữa- Thân Đồ Dạ ngắt lời cô, nói sang chuyện khác- Vừa rồi anh nói chỉ là cảm giác ban đầu, sau này gặp hai người, sự khác nhau vẫn rất lớn, lâu dần khi em bên anh, anh đã quen với sự tồn tại của em, lại gặp cô ấy, liền phát hiện hai người hoàn toàn không giống nhau.

– Thật à? Chỗ nào không giống?- Lăng Tuyết tò mò hỏi.

– Nét mặt, ánh mắt, ngôn hành cử chỉ, khí chất, còn cả tính cách nữa…- Thân Đồ Dạ đang nâng cằm cô lên, mờ ám kề sát vào- Ngay cả mùi hương trên người em cũng rất đặc trưng…

Vừa dứt lời, nụ hôn của anh đã rơi xuống môi cô, hôn rất nghiêm túc rất thâm tình, khiến cô không thể kháng cự.

Cô mau chóng trầm luân dưới cơ thể anh, bị động tiếp nhận dục vọng chiếm hữu của anh.

Sự bá đạo của anh khiến cô không có sức chống lại.

***

Nhà họ Cung.

Tần Tuệ cẩn thận ngẫm lại lời nói của bác sĩ Hoa, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hoảng sợ trợn mắt, trong lòng thấp thỏm lo âu.

Vì để củng cố suy đoán của mình, Tần Tuệ vội vàng chạy vào phòng thuốc, tìm ra số thuốc gần đầy Cung Thiên Long dùng, nhìn kỹ, chị sợ ngây người.

***

Trải qua hành trình mười mấy tiếng đồng hồ, chuyên cơ của Thân Đồ Dạ cuối cùng cũng đáp xuống sân bay thành phố Hải.

Theo phi cơ đáp xuống, cấp dưới đã chuẩn bị xe xong, Thân Đồ Dạ ôm Lăng Tuyết lên xe, vừa mới yên vị, điện thoại đổ chuông, anh nhận máy, là Hoắc Phi Vân gọi tới, nghẹn ngào nói:

– Thân Đồ, ông nội em vừa qua đời một tiếng trước.

– Nén bi thương- Thân Đồ Dạ an ủi- Tôi mới xuống máy bay, sẽ lập tức qua đó.

– Cám ơn anh- Hoắc Phi Vân thương cảm nói- Khi ông còn sống thương anh nhất, ba em cũng mong anh đến, vất vả cho anh.

– Ừ, lát nữa gặp- Thân Đồ Dạ cúp máy, quay đầu sang nói với Lăng Tuyết- Anh phải đến nhà họ Hoắc một chuyến, em về nhà trước đi!

Sau đó, anh lên một chiếc xe khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.