Kế Hoạch Mai Mối

Chương 7: Chương 7: Uyên ương nghịch nước




Núi Bất Thanh có ba điều tuyệt vời: suối nước nóng, sương mù, khu rừng nguyên sinh.

Theo lời Châu tài nữ, điều hấp dẫn khách du lịch nhất trong ba điều tuyệt vời kia là suối nước nóng. Suối nước nóng lộ thiên ở núi Bất Thanh phần lớn nằm ở xung quanh khu rừng nguyên sinh, theo cách nói của mấy công ty du lịch thì: “Du khách được đắm mình vào sự hoang sơ thần bí của khu rừng nguyên sinh, vừa ngâm mình trong suối nước nóng lộ thiên ấm áp, vừa thưởng thức kì hoa dị thảo trong rừng qua lớp sương giăng mờ ảo. Cảnh đẹp hòa cùng tâm trạng thanh thản, một vẻ đẹp không bút nào tả xiết”.

Nhưng bà mối hiện nay không đắm mình trong làn sương mờ của khu rừng nguyên sinh thần bí, không có bóng hình của loài động vật hoang dã trong truyền thuyết, càng không có hình ảnh hoa tuyết bay ngập trời lãng mạn, nhưng cô vẫn sung sướng ngâm mình vào “nước rửa chân” của người ta.

Khách sạn Tô Tiểu Mộc ở lại đặt đường ống dẫn nước nóng từ suối trên cao xuống, dựa theo địa hình mà cải tạo thành suối nước nóng lộ thiên rộng hơn một trăm mét vuông. Cầu gỗ, núi cao, thác nước… in bóng lên mặt nước đang bốc hơi mờ ảo cũng có nét đẹp riêng của nó. Đáng tiếc, bà mối không có lòng dạ mà thưởng thức. chỉ cần nghĩ tới việc tên họ Hạ đang vui vẻ nói cười và cùng tắm suối nước nóng với Châu tài tử trên núi, là cô lại không kìm được tự nhắc nhở bản thân, thứ dẫn từ trên núi xuống không phải “nước nóng”, mà là “nước rửa chân” của người ta. (=.=)

Bà mối ngâm mình trong làn nước nóng, hai bàn tay vắt lên bờ, vừa khép hờ mắt thưởng thức cảnh vật xung quanh, vừa lầm bầm: “Không thể tin được, không thể tin được, ở đây một đêm mà mất hơn ba trăm tệ! Còn nói gì mà phí tắm nước nóng, mình đâu có nói là mình sẽ tắm. Đây đúng là ép giá mà. Không biết xấu hổ! Đúng là không biết xấu hổ!”.

Bà mối rì rầm mắng chửi một hồi vẫn chưa hết giận, nhìn thác nước nóng đang đổ trên đầu mình, càng thêm tức giận: “Bực mình! Bọn họ đang ở trên núi ngâm mình trong hồ uyên ương, để mình phí tiền ở đây chỉ để uống nước rửa chân của bọn họ. lúc về mà không tìm Hạ Hà Tịch tính sổ thì mình không phải họ Tô. Bực mình chết mất! Hồi ấy mà không nhận con cáo già kia thì đã không tới nỗi… Ôi trời!”.

Tô Tiểu Mộc chưa nói hết câu đã nghe một tiếng “ùm” thật lớn, nước bắn tung tóe trước mặt. Đúng lúc miệng đang mở ra thì bị sặc mấy ngụm nước suối. Đây… mới xứng với cái danh “uống nước rửa chân”.

“Khụ khụ!”. Bà mối vừa ho khan vừa đấm ngực, tức tối đến nỗi không nói nên lời. Xem ra, chuyến đi lần này đúng là chưa xem ngay giờ. Lẽ ra không được tin vào con cáo già họ Hạ kia. Không đúng! Phải là từ lần đầu gặp Hạ Hà Tịch, cô đã gặp vận xui rồi.

Bà mối vất vả lắm mới trấn tĩnh được thì thấy tên gây họa lúc nãy. Một tên béo vừa cầm khăn chà mạnh lên người vừa cười với mình. Hình như người anh em này không coi đây là suối nước nóng, mà coi nó như phòng tắm ở nhà! Bà mối thấy thế thì phát run, vô thức lùi lại một bước. Không ngờ tên béo chết tiệt kia không biết xấu hổ, cũng ép lại gần. Bà mối lùi lại, tên béo tiến lên. Cứ thế, cứ thế, Tô Tiểu Mộc bị ép tới bờ suối.

Tên béo hớn hở, cười hề hề, nói: “Em gái, đi du lịch một mình à? Anh cũng thế đấy…”.

Bà mối nổi da gà vì câu nói của tên béo, trợn mắt trả lời: “Ai bảo anh thế? Tôi tới đây với chồng”.

Tên béo nghe thế thì nghi ngờ hỏi: “Thế chồng em đâu?”.

Bà mối ngồi xuống cạnh bờ, thờ ơ không đáp, ngoảnh đầu sang một bên. Tên béo thấy vậy cũng nhìn theo hướng ngoảnh đầu của Tiểu Mộc, rồi kinh ngạc nói: “Ối chao! Em gái, em đùa anh sao? Lão già ấy là chồng em à?”.

Tiểu Mộc vốn định chợp mắt một lát để lờ tịt cái đống thịt trước mặt, nhưng nghe tên béo nói thế cũng hé mắt nhìn một cái, trong chốc lát cũng kinh ngạc há hốc cả miệng. Qua màn hơi nước, nếu, hoặc, thật sự… cô không nhìn nhầm, cái lão già hói nửa đầu, ưỡn bụng bia, tay đang ôm cô gái kia sao nhìn giống… trưởng phòng của cô thế?

Bà mối thấy vậy bèn dụi dụi mắt, cẩn thận nhìn bên kia một hồi, cuối cùng cũng chắc chắn mình không hoa mắt. Trưởng phòng Liêu của phòng nghiệp vụ cô cũng tới núi Bất Thanh, mà quan trọng là… cô gái lão ôm trong lòng có thể làm con lão được.

Bà mối im lặng mất ba giây, quay người lại để tự cứu mình. Cúi đầu, lặng lẽ nhấn phần thân từ vai xuống chìm vào trong nước, nếu giờ bị trưởng phòng Liêu đa nghi, nhỏ mọn phát hiện thì mình cũng hết vui rồi. Tên béo thấy bà mối hoảng hốt, cũng cười hì hì: “Sao rồi em gái, thừa nhận đi! Em tới một mình. Sao nào? Có muốn chơi cùng với anh không, tối nay tới quán bar uống một chén, anh còn có mấy thằng bạn nữa…”.

Tiểu Mộc cố gắng để không thấy buồn nôn, vẫn thờ ơ với tên béo. Giờ không thể đi, nếu mình lên bờ, rất có khả năng bị trưởng phòng Liêu phát hiện. Nếu bị lão ta nhìn thấy, hậu quả chắc chắn sẽ rất khó lường.

Tên béo vẫn ở cạnh bà mối tuôn một tràng dài. Thấy người đẹp không thèm để ý bèn gãi gãi ngấn thịt trước ngực, ngồi xuống bên cạnh, đang muốn nhoài người sang thì thầm với cô thì bỗng thấy cánh tay đau nhói. Tên béo hoảng hốt hét lên một tiếng rồi tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn xuống, cánh tay múp míp của mình đang bị em gái dịu dàng “nhẹ nhàng tóm lấy”.

Ngẩng đầu nhìn bà mối, cô vẫn yếu đuối, dịu dàng, dáng vẻ vẫn nhẹ nhàng, thờ ơ, cười xinh xắn: “Anh béo, em quên nói với anh, anh cả em là cảnh sát, thế nên khi rảnh rỗi em cũng học mấy chiêu phòng thân của anh ấy. Còn nữa, em ghét nhất người khác tới quá gần em, vì người khác tới quá gần là em lại căng thẳng, căng thẳng lắm luôn! Mà em cứ căng thẳng là không suy nghĩ được gì hết, làm gì cũng không biết đâu”.

Nói xong, tên béo lại hét thảm một tiếng, vì cái tay kia bị bà mối “nhẹ nhàng cầm lấy”, sắc mặt tên béo chuyển từ xanh sang đỏ, rồi lại từ đỏ sang trắng. Những người xung quanh nhìn hai người này lại thấy cảnh tượng như sau:

Một tên béo đang ngồi cạnh một cô gái bằng tư thế rất kỳ quặc, sắc mặt thoắt trắng thoắt đỏ, vẻ mặt lúc đau khổ lúc nhẹ nhõm, còn cô gái mắt đen ngấn nước, vẻ mặt ấm ức, vừa nhìn là biết đang bị tên béo bắt nạt, trêu ghẹo.

Bên bờ, tên béo bị Tiểu Mộc “trêu ghẹo” tới mức không thể chống đỡ được, cuối cùng khóc lóc xin tha: “Chị gái ơi, chị gái tốt bụng ơi, chị tha cho em đi. Em thật sự không có ý đồ gì. Em chỉ là… chỉ là tới đây chơi với mấy anh em, lúc chị mới thuê phòng thì thấy thuê phòng đơn, biết chị chỉ đi một mình. Anh em đùa giỡn, nói muốn quyến rũ chị. A a a…!”.

Bà mối nghe thấy hai từ “quyến rũ”, tăng thêm chút lực ở tay, nhưng mặt mày vẫn bình tĩnh: “Tiếp đi”.

Tên béo khóc: “Bọn họ nói muốn quyến rũ chị, nhưng chỉ dám nói mà không dám làm… Sau đó cả bọn oẳn tù tì, em thua, nên em phải đi, nói… nói là có thể lừa chị tới… Không phải, không phải, nếu… nếu cua được chị thì coi như em thắng cược”.

Tiểu Mộc nghe vậy thì mắt chợt lóe sáng, nói: “Cược? Các anh đem tôi ra đánh cược?”.

Tên béo thấy thế thì nghĩ rằng bà mối giận, vội vàng xin tha: “Chị, em sai rồi, bọn em không phải là người, không nên mang chị ra đánh cược. Chị đại nhân không ghi…”.

Chưa nói xong, tên béo đã nghe bà mối kích động hỏi: “Nói nhanh! Cược bao nhiêu tiền?”.

Tên béo nghe vậy thì ngẩn người ra, trong lòng thầm hỏi đầu người này có bệnh à?

“Nói! Bao nhiêu?”. Mắt Tiểu Mộc sáng như bắt được vàng.

“À…”. Tên béo mếu máo. “Nếu em thắng cược, mỗi người bọn họ đưa em một trăm”.

“Các anh tất cả có mấy người?”.

“Bảy người”.

“Bảy người?”. Bà mối la ầm lên. “Nếu thắng thì được sáu trăm?”. Nói tới đây, Tô Tiểu Mộc đảo mắt gian xảo, thầm tính toán. Bà mối vui vẻ thả tên béo ra, thân thiện vỗ vai hắn, cười ha ha: “Người anh em, nói sớm có phải tốt hơn không! Có tiền mọi người cùng kiếm”.

“Hả?”. Không phải nghi ngờ, bà mối trước sau như hai người khác biệt khiến tên béo phải trợn tròn mắt.

Bà mối hớn hở, vỗ tay nói: “Anh béo, tôi đồng ý tối nay tới quán bar với anh. Nói trước nhé, tôi sáu anh bốn”. Nếu là sáu phần, vậy là ba trăm sáu, không chỉ giảm được tiền khách sạn, còn kiếm được sáu mươi tệ bù vào công sức mình bỏ ra, cũng được đấy chứ! Nghĩ tới đây, Tiểu Mộc lại như nhớ ra gì đó: “Nói trước nhé, tiền rượu anh trả. Còn nữa, nếu anh dám không giao tiền cược thì đừng trách bản cô nương không khách sáo! Tôi nói cho anh biết, ngoài anh cả là cảnh sát, tôi còn có anh hai là bác sĩ khoa thần kinh vô cùng biến thái, anh ba là…”.

“Hả?”. mặt tên béo méo xệch, đầu óc choáng váng. Giờ hắn ta đang suy nghĩ một vấn đề, rốt cuộc là đầu hắn có bệnh hay đầu em gái này có bệnh. Bà mối không thèm quan tâm tới mấy chuyện này, tiếp tục dạy dỗ: “Lát nữa, anh về thì khoe với bọn họ là đã cưa được tôi rồi, rồi nói tối nay có thể lừa tôi vào phòng, để bắt bọn họ thêm tiền cược, anh hiểu chưa?”.

Nói xong, đầu óc tên béo vẫn mờ mịt mông lung, còn Tiểu Mộc không hiểu sao lại rùng mình một cái. Sao cảm thấy… sau lưng lạnh thế? Giống như… có người đang trừng mắt nhìn mình ở phía sau. Bà mối vừa ôm vai vừa từ từ quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một người đang khoanh tay nhàn nhã đứng cách đó không xa. Nếu bà mối đoán không nhầm thì anh ta đã chứng kiến toàn bộ cuộc gặp gỡ giữa cô và anh béo ban nãy.

Trong thoáng chốc, bà mối muốn được cuốn theo chiều gió, nhưng lưng lại cứng ngắc, hóa đá ngay tại chỗ.

Người đàn ông khoanh tay, dáng vẻ rất ung dung, cười: “Tiếp tục đi, sao thế? Làm phiền tới hai vị à? Tôi đổi sang bể khác nhé?”.

Bà mối: “…”.

Tên béo thấy tình thế xấu đi, cũng nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, một lúc sau mới cẩn thận chọc chọc bà mối, hỏi: “Em gái, em sao thế? Anh chàng này là ai? Chẳng lẽ là chồng em thật?”.

“Chồng?”. Người đàn ông nghe thế thì cười phá lên, chuyển sang tư thế thoải mái hơn rồi mới trả lời rất kỳ quái: “Tôi sao mà gánh được! Tôi chỉ là một người độc thân tới đây tắm suối nước nóng thôi. Không cẩn thận… ừm, vô tình nhìn thấy hai vị…”. Anh ta nói tới chỗ quan trọng thì cố ý ngừng một chút, lát sau mới dãn chân mày, nhả ra từng chữ: “Uyên – ương – nghịch – nước”.

Trong phút chốc, bốn từ như sét đánh làm cho bà mối hồn xiêu phách lach. Cuối cùng, bà mối không nhịn nổi gào lên: “Hạ – Hà – Tịch!”. Chuyện uyên ương nghịch nước là của anh ta và Châu tài nữ cơ mà? Từ lúc nào lại biến thành chuyện của cô và tên béo chết tiệt rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.