Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 945: Chương 945: Liếc nhìn (1)




- Là Mạnh Khánh.

- Nghe nói Mạnh Khánh có quan hệ không tồi với Phùng Vũ, hắn muốn báo thù cho Phùng Vũ sao?

- Hắc hắc, có náo nhiệt xem.

Không ít đệ tử thấy cảnh này liề hưng phấn kêu lên.

Mạnh Khánh có tu vi lục giai nhị trọng đỉnh phong, thực lực như vậy không tính là đỉnh cấp trong hàng đệ tử nhưng cũng tính là trung thượng, còn mạnh hơn Phùng Vũ không ít.

Bởi vì Huyền Cơ Tông cho nên Diệp Huyền càng nổi danh trong nội viện, gần như trong nội viện không ai không biết Diệp Huyền.

Có rất nhiều đệ tử không ưa hắn, có một nhóm càng khó chịu vì hành vi trêu chọc Huyền Cơ Tông của Diệp Huyền.

Hôm nay nhìn thấy Mạnh Khánh xuất đầu liền hả hê.

Tại một góc đại điện khác có vài tên đệ tử khí thế bất phàm đang ngồi khoanh chân tại chỗ, bọn họ nhắm mắt tu luyện và chiếm cứ khu vực lớn nơi đây.

Làm người ta kỳ quái chính là chung quanh mấy người này không có người khác, hình thành một khu vực chân không.

Nghe thấy tình huống bên này, các học viên đang xem náo nhiệt.

Đối mặt với Mạnh Khánh khiêu khích nào có thể đoán được Diệp Huyền căn bản mặc kệ, ngay cả nhìn cũng lười nhìn.

- Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy?

Mạnh Khánh thấy thế giận tím mặt, hắn lạnh lùng quát lớn, huyền lực khủng bố áp lên người Diệp Huyền.

- Các ngươi muốn làm gì? Nơi này là thí luyện tháp đấy.

Lâm Nguyên tiến tới một bước, sắc mặt âm trầm và ngăn cản trước mặt Diệp Huyền.

- Ngươi là cái quái gì chứ? Lão tử hiện tại đang nói chuyện với Huyền Diệp, ngươi giả vờ cái gì, cút ngay cho ta.

Uy áp vô hình oanh kích lên người Lâm Nguyên, thân thể hắn chấn động, sắc mặt đỏ lên, hắn lảo đảo sắp lui vè phía sau.

Nhưng ánh mắt hắn kiên định, trên trán có gân xanh nổi lên nhưng không lui một bước.

- Khá lắm sao? Ngươi là Lâm Nguyên đúng không? Cho rằng xông đến thí luyện tháp tầng thứ năm là việc khó lường?

Mạnh Khánh lạnh lùng nói ra.

- Tránh ra cho ta.

Đột nhiên hai thanh niên phía sau hắn hừ một tiếng, hai tay hóa thành trảo tấn công Lâm Nguyên.

Toàn thân Lâm Nguyên rùng mình, tay cầm chuôi kiếm, kiếm không ra khỏi vỏ nhưng kiếm khí tung hoành, chỉ chờ đối phương công kích là hắn ra tay.

- Ngươi lui ra đi.

Diệp Huyền thở dài, vỗ vỗ vai Lâm Nguyên, hắn cũng không muốn kẻ khác xuất đầu.

Sau đó hắn lãnh đạm nhìn Mạnh Khánh.

- Đúng thế, ta chính là Huyền Diệp, ngươi có việc?

- Rùa đen rút đầu, rốt cục dám ra đây?

Mạnh Khánh xùy cười một tiếng, hắn dùng ngữ khí cao ngạo nói:

- Ta đã nghe qua chuyện của ngươi ở ngoại viện. Lam Quang học viện chúng ta là nơi bồi dưỡng thiên tài trong Mộng Cảnh bình nguyên, cũng không phải kẻ nào cũng có thể giễu võ dương oai, giải quyết ân oán cá nhân, mà ân oán giữa ngươi và Huyền Cơ Tông đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới trật tự Lam Quang học viện, ta nghĩ ngươi nên thức tơời rời khỏi Lam Quang học viện mới tốt.

Mạnh Khánh nói chuyện giống như chỉ điểm hậu bối.

- Nói xong chưa?

Diệp Huyền mặt không biểu tình nhìn hắn.

- Nói xong ngươi có thể đi.

Mạnh Khánh khẽ giật mình, hắn không ngờ Diệp Huyền có thái độ này.

Hắn đã từng nghĩ đến Diệp Huyền có nhiều phản ứng, ví dụ như giận tím mặt, nói lý với hắn, hoặc là một lời không hợp rút đao khiêu chiến, hoặc là khúm núm không dám phản bác.

Nhưng không ngờ quá trình không như hắn nghĩ, Diệp Huyền không nhìn hắn cái nào, dường như hắn chỉ là không khí mà thôi.

Mạnh Khánh lập tức giận tím mặt, hắn nói:

- Huyền Diệp, ngươi không nghe ta nói hay sao? Bởi vì ngươi mà làm mấy đại đệ tử Lam Quang học viện vẫn lạc trong vô tận sơn mạch, bởi vì ngươi nên đại lượng đệ tử ngoại viện Lam Quang học viện bị thương, cũng bởi vì ngươi làm thanh danh Lam Quang học viện giảm mạnh, ngươi còn không biết xấu hở ở lại sao? Chưa từng có kẻ nào đắc tội Huyền Cơ Tông có thể sống khá giả.

Mạnh Khánh tức giận quát lớn.

- Mạnh sư huynh nói đúng, trong lịch sử Mộng Cảnh bình nguyên chưa từng có người nào đắ tội Huyền Cơ Tông mà bình yên vô sự.

- Hừ, Huyền Cơ Tông là một trong ba thế lực đỉnh cấp sừng sững trong Mộng Cảnh bình nguyên trăm ngàn năm không ngã, uy phong hiển hách, không cho phép người nào đắc tội nó, Huyền Diệp ngươi rước lấy tai họa lại kéo Lam Quang học viện gánh chịu thay, hành vi của ngươi làm người khác xem thường.

Lúc này hai học viên theo sauMạnh Khánh gầm lên.

Ba người này đang buồn nôn mình, Diệp Huyền nhướng mày sau đó lạnh lùng nói một chữ:

- Cút!

- Ngươi nói cái gì?

- Ta nói cút, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy? Lỗ tai điếc hay sao?

- Bgươi. . .

Ba người tức giận nổi gân xanh, ánh mắt ngoan độc.

- Ta cái gì ta, ba người các ngươi là đệ tử nội viện lại luôn môm sùng bái Huyền Cơ Tông như thế, nói ngươi là gia hỏa ăn cây táo rào cây sung, hay các ngươi là đệ tử Huyền Cơ Tông phái tới nằm vùng?

Diệp Huyền trào phúng cười cười.

- Ngươi ngậm máu phun người.

Trong mắt Mạnh Khánh bắn ra sát cơ.

- Tốt, tốt, hôm nay Mạnh Khánh ta cho ngươi chút màu sắc, việc này truyền đi thanh danh ta còn đâu?

Vừa mới dứt lời, huyền lực trong người Mạnh Khánh bộc phát cường đại.

Oanh!

Một tia khí tức khủng bố sinh ra trong người hắn, huyền lực hóa thành gió lốc quanh quẩn toàn thân hắn như ma thần.

Hắn hai đấm hắn như đạn pháo bắn thẳng vào người Diệp Huyền.

- Chỉ sợ đây mới là mục đích của ngươi, cần gì nói nhảm nhiều như vậy chứ.

Diệp Huyền xùy cười một tiếng, Mạnh Khánh tới gây phiền toái cho hắn, kết quả nói nhiều lời đường hoàng dối trá nghe mà buồn nôn.

- Nghe nói thực lực ngươi kinh người, từng một quyền đánh bại Phùng Vũ, ta muốn xem công kích của ngươi đáng sợ cỡ nào?

Trong lúc công kích, Mạnh Khánh nổi giận gầm lên một tiếng, huyền lực toàn thân chấn động, lúc này huyền giáp xuất hiện quanh người hắn

- Linh Huyền giáp?

Không ít đệ tử đệ tử chung quanh xôn xao.

Hai đồng tử Diệp Huyền co rút, hắn phát hiện huyền giáp của Mạnh Khánh cũng không phải huyền lực phổ thông, huyền giáp có cấu tạo vô cùng đắc biệt hình thành kết cấu hoàn toàn mới

Loại áo giáp huyền khí này có thể gia tăng phòng ngự của võ giả rất lớn.

Nếu áo giáp huyền lực bình thường thừa nhận lực lượng một vạn cân, như vậy áo giáp này có thể thừa nhận hai vạn cân.

- Tiểu tử, ngươi lại không ra tay sẽ không cơ hội.

Mạnh Khánh thấy Diệp Huyền vẫn không nhúc nhích, dường như bị dọa sợ liền bật cười một tiếng, đối phương lại có ý định gia tăng phòng ngự của mình lên mức lớn nhất, thật sự là ngu không ai bằng.

Trạng thái của hắn hiện tại cho dù đối mặt với đệ tử nội viện có lẽ còn có tác dụng.

- Thần linh đồng thị —— huyễn cấm chi nhãn!

Diệp Huyền tươi cười trào phúng, hắn quay đầu sang và đồng tử màu đen biến thành màu xanh giống như hàn khí âm trầm.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.