Hợp Đồng Hôn Nhân: Tổng Tài Thú Tính Thật Khó Chiều!

Chương 55: Chương 55: Chương 54




“Được thôi! Vậy Hạ Thi Văn, chúng tôi đi trước!”

“Không tiễn!”

Hạ Thi Văn lạnh lùng lên tiếng.

Tư Hạo Hiên chào cô rồi nắm lấy tay Khúc Thuần Nhã bấm thang máy đi xuống.

Hạ Thi Văn thở phào nhẹ nhõm. Đi rồi, quả nhiên đối phó với các tiểu thư khuê các thích khoe khoang này không hề dễ dàng!

“Rốt cuộc em đã làm gì cô ấy vậy?”

Tư Hạo Hiên ở trong thang máy, vẫn nắm lấy bàn tay của Khúc Thuần Nhã, mặt hài lòng hỏi.

Nhưng Khúc Thuẫn Nhã căn bản không nghe thấy. Quanh đầu cô lúc này chỉ nghĩ tới cái tên mà Tư Hạo Hiên vừa mới nói.

Hạ Thi Văn? Không trùng hợp vậy chứ!?

“Tiểu Nhã!?”

Không thấy Khúc Thuần Nhã trả lời, hắn sốt ruột gọi tên cô.

Lúc này Khúc Thuần Nhã mới hồi tỉnh lại. Nhìn ánh mắt lo lắng của Tư Hạo Hiên, cô tỏ vẻ đáng thương:

“Anh Hạo Hiên, lúc nãy anh còn không nói rõ cho em biết cô ấy là ai? Cô ta còn gọi anh là Tư trợ lý nữa kìa!”

“Cô ấy hả? Đây chính là Hạ Thi Văn, tiểu thư Hạ gia đồng thời cũng là tổng giám đốc. Anh hỗ trợ cô ấy trong một cuộc đàm phán mà thôi!”

Quả nhiên, tay đang nắm lấy tay Tư Hạo Hiên siết chặt lại, trong lòng nổi lên một trận phong ba lớn.

Hạ Thi Văn à Hạ Thi Văn, không ngờ lại gặp được cô trong tình cảnh này, sớm hơn trong dự kiến của tao nhiều! Không những thế còn làm tao mất mặt, vậy thì sau này Khúc Thuần Nhã tao sẽ không để mày sống yên ổn đâu! Hạ Thi Văn, tự cầu phúc đi!

“Này! Em làm sao thế?”

Cảm nhận được bàn tay Khúc Thuần Nhã đang siết chặt lấy tay hắn, hắn lo lắng lên tiếng, giọng nói và ánh mắt đều chứa đựng sự dịu dàng vô hạn.

“Không sao đâu! Đi thôi, em muốn ăn đồ Nhật!”

Khúc Thuần Nhã cố gắng mỉm cười, không để lộ ra bất cứ sơ hở nào cho Tư Hạo Hiên biết.

“Được, đưa em đi!”

Hai người dắt tay nhau rời khỏi tập đoàn Hạ gia. Ngồi vào trong xe, ánh mắt Khúc Thuần Nhã vẫn không thể rời mắt nổi tòa nhà này.

Hạ Thi Văn à! Đợi đấy mà xem, rốt cuộc ai mới là người chiến thắng!

Hạ Thi Văn lúc này thì vừa mới uể oải lết về đến nhà.

Vứt thùng đồ xuống dưới đất, cô nhìn với ánh mắt khó hiểu!

Quái lạ, chỉ có vài vật dụng linh tinh thôi, sao lại nặng đến vậy cơ chứ!? Làm cô bê muốn gãy cả tay! Cô lao vào phòng, nằm phịch xuống giường, lôi chiếc điện thoại ra, mệt mỏi lướt mạng xã hội.

Reng!

Điện thoại bỗng nhiên reo lên một hồi chuông làm cho Hạ Thi Văn giật nảy, chiếc điện thoại cầm trên tay suýt chút nữa đã rơi xuống đất.

Nhìn tên hiển thị trên màn hình, khuôn mặt xinh đẹp như đóa sen tuyết trắng bỗng biến dạng, lông mày nhíu chặt, khó chịu bật lên nghe:

“Xin chào, tôi đây!”

“Có chuyện gì sao?”

Hạ Thi Văn vào thẳng chủ đề chính.

“Hạ Thi Văn, hôm nay thực xin lỗi, đã để tiểu Nhã đến làm phiền cô rồi!”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ổn của Tư Hạo Hiên làm cho Hạ Thi Văn có muốn tức giận cũng không được.

“Không sao, coi như cho tôi được mở rộng tầm mắt đi!”

“Mở rộng tầm mắt?”

Tư Hạo Hiên khó hiểu lên tiếng hỏi lại.

“Mở rộng tầm mắt đối với thế hệ nữ sinh mới lớn bây giờ!”

“Haha, khiến cô chê cười rồi! Tiểu Nhã từ bé đã như vậy, có lẽ do thói quen được chiều chuộng!”

Tư Hạo Hiên hiểu ra, lên tiếng giải thích.

“Anh quen Khúc tiểu thư từ bé ư?”

Hạ Thi văn cảm giác như lòng mình dâng lên một cái gì đó không cam lòng. Rõ ràng cô biết rằng chuyện này vốn dĩ chẳng hề liên quan đến mình, nhưng mà cái mồm lại luôn nhanh hơn cái đầu!

Chưa kịp nghĩ gì, cô đã lên tiếng hỏi rồi lại, rõ ràng là cái mồm hại cái thân mà!

“Đúng vậy! Có một lần tôi bị lạc ở Hà Lan, là gia đình cô ấy đã chăm sóc tôi, tôi vẫn luôn cảm kích họ! Dù bây giờ Khúc phu nhân và Khúc lão gia đều đã không còn, nhưng tôi vẫn sẽ bảo vệ cho tiểu Nhã!”

Tư Hạo Hiên như muốn nhấn mạnh lấy câu cuối cùng mà không biết rằng, Khúc tiểu thư đây lại không phải là Khúc tiểu thư năm đó cùng hắn trèo cây hái quả, cùng hắn trốn nhà đi chơi, cùng hắn chịu phạt.

Vốn dĩ, hắn có thể điều tra rõ ràng, nếu điều tra thì hắn có thể phát hiện ra đây vốn dĩ không phải là Khúc tiểu thư. Nhưng hắn không muốn!

Con người ai cũng vậy, đều có những cố chấp riêng, và Tư Hạo Hiên cũng thế.

Cố chấp của hắn vô cùng mạnh mẽ. Năm đó hắn còn không hỏi tên của cô bé đó, không biết tuổi tác của cô bé đó, điều duy nhất hắn biết về cô chính là một câu nói.

Nhưng giờ hắn không muốn tìm nữa rồi, từ sau khi quay về Tư gia, hắn đã luôn tìm cô, vận dụng mọi tài nguyên của Tư thị để tìm cô, hắn quá mệt mỏi rồi…

Dù biết có thể Khúc Thuần Nhã không phải là cô gái năm đó, nhưng hắn không còn cách nào khác ngoài tiếp tục bảo vệ cô theo lời đã hứa với bố của cô, mãi mãi không rời xa cô, chỉ cần cô còn là tiểu thư nhà họ Khúc, hắn vẫn sẽ tiếp tục bảo vệ cô mà không oán than một lời…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.