Hôn Nhân Sai Lầm

Chương 43: Chương 43




“Hả?” Tôi thấy toàn thân lạnh toát, đứng không vững nữa, “Chị… chị muốn đi đâu? Không được, không được, chị ấy… chị ấy sẽ gặp nguy hiểm, mau… mau…”

Mặt anh rể cũng tái mét: “Tử Mạt, em đừng lo, anh sẽ đuổi theo cô ấy! Mới chỉ một chốc thôi, Ngọc Minh chắc chưa đi xa đâu, em cứ chờ anh!”

Dứt lời, anh rể lập tức chạy đi.

Tôi cảm thấy tim như sắp rơi ra ngoài, chưa bao giờ thấy sợ như thế, tôi chợt có một dự cảm không lành, lần này có lẽ thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn.

Tôi bất chấp ánh nhìn dị nghị của mọi người mà vừa ôm hông vừa chạy nhanh nhất có thể.

Từ phòng bệnh của chị đến cổng bệnh viện là một khoảng cách rất xa, thời gian lại không lâu, chị lại đang vác bụng to như thế, chắc chắn chưa thể đi xa được, anh rể chắc chắn sẽ đuổi kịp chị thôi.

Tôi cứ vừa liên tục tự trấn an mình như thế vừa cất bước chạy thật nhanh.

Đến cổng bệnh viện, tôi nhìn ra hai hướng, không thấy anh rể đâu, chỉ thấy bên đường không xa có một đám đông đang tụ tập, rất nhiều xe đều đỗ lại ở đó, tiếng hò hét la lối vang lên, hỗn loạn vô cùng.

Không lẽ…

Tôi cứ liên tục trấn an bản thân, không đâu, chắc chắn không phải, là do tôi nghĩ quá nhiều thôi, nhưng chân thì cứ tự giác bước về nơi ấy.

“Tài xế tông trúng người bỏ chạy rồi, đúng là thất đức!”

“Chạy không thoát được đâu, có camera giám sát mà, quay lại rõ lắm, sớm muộn gì cũng bắt được!”

“Nghe nói đã tông trúng một bà bầu, nhìn đống máu chảy ra đúng là đáng sợ!”

“Sao bà bầu lại một mình đi ra đây?”

“Ai mà biết, tôi thấy có một người đàn ông đang ôm cô ấy, chắc là chồng cô ấy rồi.”

Nghe thấy mấy lời bàn tán ấy, tôi càng thấy sợ hơn, đầu chợt nặng như chì, cảm thấy sao giống hệt như đang nói đến chị và anh rể vậy, lẽ nào thật sự đã xảy ra chuyện không hay rồi sao?

Tôi bước lên phía trước, vừa dùng lực đẩy đám đông ra vừa gào thét: “Tránh ra! Tránh ra! Cho tôi qua, tránh ra!”

Mọi người nhìn thấy cái bụng to của tôi thì đều sợ sẽ bị liên lụy, vội vàng tránh ra ngay, tôi tiến đến rất dễ dàng, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là vũng máu lênh láng trên mặt đất.

Sau đó là chị tôi đang mặc quần áo bệnh viện cũng đã dính đầy máu, cả người cứng đờ, mắt trợn trừng, gương mặt trắng bệch.

Anh rể đang vừa ôm chị vừa gào thét: “Ngọc Minh! Ngọc Minh!”

“Chị ơi!” Tôi chỉ lẩm bẩm gọi trong miệng, cảm thấy chân mềm nhũn rồi ngã khuỵu xuống đất, “Chị ơi! Chị ơi!”

“Gọi xe cấp cứu! Mau gọi xe cấp cứu!” Anh rể ngẩng đầu gọi to về phía đám đông.

Cũng may đây là cổng bệnh viện, chẳng mấy chốc đã có bác sĩ khiêng cáng ra, đặt chị lên rồi đưa vào phòng cấp cứu.

“Tử Mạt!” Hai tay anh rể dính đầy máu, bước đến dìu tôi, “Mau đứng lên, em phải cố cầm cự, Tử Mạt!”

“Mau đi xem chị, mau đi xem chị!” Toàn thân tôi mềm nhũn chẳng còn chút hơi sức nào, còn bụng thì đau chết đi sống lại, chẳng thể đẩy nổi anh rể ra, “Mặc kệ em, đi xem chị đi, đi mau!”

“Anh…” Anh rể đương nhiên không yên tâm về tôi, nhưng lại càng không yên tâm về chị, không biết phải làm sao, “Anh dìu em vào trong, mình cùng đi! Có bác sĩ cứu Ngọc Minh rồi, cô ấy sẽ không sao đâu, chắc chắn không sao đâu!”

“Đi, đi…” Nhưng tôi không thể đi nổi nữa, tôi cảm thấy giống như cơ thể này đã không còn thuộc về mình, tôi không biết chân mình ở đâu nữa, chỉ cảm nhận được cơn đau từ bụng ngày càng dữ dội hơn.

Anh rể cố gắng dìu tôi dậy, sợ đến mức lắp bắp: “Tử Mạt, em đừng làm anh sợ! Tử Mạt, em không thể xảy ra chuyện được, Tử Mạt, em đừng dọa anh!”

Tôi chợt thấy trước mắt tối sầm, phải cố gắng cấu thật mạnh vào chân mình, dùng cơn đau để giữ cho bản thân tỉnh táo: “Em đi được, đi thôi… Chị không thể gặp chuyện được, không thể…”

Anh rể gồng người dìu tôi cùng bước vào trong.

Chị đã được vào phòng phẫu thuật, chẳng mấy chốc đã có một bác sĩ chạy ra nói: “Bệnh nhân bị vỡ tử cung, xuất huyết nhiều, tình hình cực kì nguy cấp!”

Toàn thân tôi run lẩy bẩy, chợt cảm thấy có một thứ gì đó ấm nóng chảy ra giữa hai chân, còn bụng thì đau không thể chịu nổi: “Không, không…”

Bác sĩ rút ra một tờ cam kết phẫu thuật.

Tôi liền giằng lấy rồi xé nát: “Không thể nào! Chị sẽ không chết đâu, không đâu!”

“Tử Mạt, em bình tĩnh lại, Ngọc Minh sẽ không sao đâu!” Anh rể đỡ lấy vai tôi, “Em sao thế, Tử Mạt?”

Tôi thấy trước mắt tối dần đi, cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang kéo tôi xuống, giống như muốn kéo tôi xuống địa ngục vậy.

Bác sĩ liên tục ra vào, người nào người nấy mặt mày căng thẳng, chốc chốc lại có y tá cầm một bịch máu chạy vào, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh chị bị mất máu rất nhiều, cần liên tục được truyền máu, bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.