Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 172: Chương 172: Quan trọng là tôi gả cho anh ấy rồi




“Ông Lý chỉ nhận sai là không đủ.” Hứa Như bỗng nhếch môi.

Cảnh vừa nãy anh đứng bên cạnh Lục Hoan rất chói mắt!

Cộng thêm chuyện Lục Hoan còn nhốt cô lại, thiết nghĩ chính là không muốn để cô nhìn thấy Lý Thế Nhiên?

“Hửm? Bà Lý muốn trừng phạt anh thế nào, anh đều nguyện ý.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên mang theo vài phần mập mờ.

Hai má của Hứa Như đỏ ửng, thế nào Lý Thế Nhiên nhận sai giống như đang bẫy cô vậy...

“Em bây giờ còn chưa nghĩ ra, nhưng anh sau này không được phép dẫn cô gái khác tham gia tiệc rượu cùng nữa!” Hứa Như nói thẳng.

Cô chưa từng nghĩ bản thân từ chối Lý Thế Nhiên thì anh lại để Lục Hoan thành bạn đồng hành của anh.

Cô lúc này mới phát hiện, bản thân cô căn bản không chấp nhận được.

Đặc biệt là Lục Hoan còn có tâm tư khác với Lý Thế Nhiên.

“Vậy bà Lý đồng ý với anh, sau này anh đi đâu, em đều đi cùng, hử?” Lý Thế Nhiên thuận thế siết chặt eo mảnh khảnh của cô, mặt của hai người càng sát hơn.

Bên phía khu ăn uống ngoài trời không biết từ khi nào đã bắt đầu phong tỏa, không có ai có thể qua đó.

Nhưng cách một lớp cửa sổ sát đất, không ít khách khứa đều dần dần nhìn qua bên này, đáy mắt lộ ra biểu cảm vừa ghen tị vừa kinh ngạc.

Dù sao hôm nay Hứa Như ăn mặc quả thực quá bình thường, nhưng lại không hiểu sao khiến người khác không thể rời mắt khỏi cô.

Còn Lý Thế Nhiên, vốn chính là tồn tại bắt mắt, thiên chi kiêu tử, người người ngưỡng mộ.

Hứa Như hơi nhíu mày, yêu cầu của Lý Thế Nhiên, hình như có hơi quá đáng rồi.

Cô không phải thân phận cao cao tại thượng như anh, có thể tự do như thế.

“Nhưng mà...” Hứa Như đang muốn mở miệng, ngón tay thon dài của Lý Thế Nhiên đã chắn miệng của cô.

“Không nhưng nhị gì hết, bà Lý không thích bên cạnh anh có người khác, vậy thì chỉ có thể để em bên cạnh của anh thôi.” Lời nói của Lý Thế Nhiên rất bá đạo.

“Em không phải không thích.” Hứa Như nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Hửm? Kết cục lừa anh rất nghiêm trọng đó.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên đè thấp vài phần.

Hứa Như nhìn vào mắt của Lý Thế Nhiên, vừa thâm sâu vừa nguy hiểm.

“Em quả thực không thích, nhưng, anh để ý đến cảm nhận của em sao?” Hứa Như có chút căng thẳng hỏi.

Cô bây giờ hình như đã quen được Lý Thế Nhiên đáp ứng rồi, loại ỷ lại này, đã ở trong lòng cô trở nên thâm căn cố đế rồi.

“Ừm, để tâm.” Dứt lời, anh liền hôn sâu với Hứa Như, ôm lấy gáy của cô, không cho cô tránh né.

Hứa Như chớp chớp mắt, vừa ngước mắt, trong sảnh tiệc có rất nhiều người đang nhìn bọn họ!

Nhưng cô lại không đẩy Lý Thế Nhiên ra được, bị anh ôm vào lòng, sự ngọt ngào trong đáy lòng dần dần lan tỏa.

Bữa tiệc này chủ yếu là cảm ơn các đối tác quan trọng đã hợp tác với Lý Thị trong mấy năm qua, Lý Thị trước đây ở Nam Thành khiêm tốn dường như không có danh tiếng, nhưng gần đây phong thủy xoay chuyển, đặc biệt là sau khi Lý Thế Nhiên nhậm chức, từ thân phận một bác sĩ ngoại khoa thần kinh trở thành tổng giám đốc của Lý Thị, khiến người ta vừa kinh ngạc nhưng lại không dám nghi ngờ.

Dù sao Lý Thế Nhiên bất luận là thân phận gì, đều có đủ sức ảnh hưởng.

Trước khi bữa tiệc tối kết thúc, Lý Thế Nhiên cần phải lên sân khấu phát biểu, Hứa Như tìm một góc yên tĩnh, xa xa nhìn vào, Lý Thế Nhiên mặc bộ vest màu đen tuyền, kiêu ngạo mà tôn quý, ngũ quan tuấn tú, ở trên sân khẩu mà khiến mọi người không thể rời mắt.

Sức quyến rũ của anh, ở đâu cũng không ai có thể so sánh.

Sự sùng bái trong đáy mắt của Hứa Như dần xuất hiện.

“Cô Hứa.” Lục Hoan đã thay một bộ lễ phục khác đi xuống, cô ta đã trang điểm lại, gương mặt tinh tế không chê vào đâu được.

“Có chuyện gì?” Sắc mặt của Hứa Như lạnh nhạt.

Cô ta nhốt cô ở cầu thang, Lưu Thanh cũng đẩy cô ta vào hồ bơi, cô cũng đã trút giận rồi.

Có điều cô gái này, cô một chút cũng không muốn sát lại gần.

“Cô Hứa vừa rồi đã cứu tôi, tôi rất cảm ơn.” Trên mặt của Lục Hoan duy trì nụ cười vốn có.

“Cô Lục không cần phải khách khí.”

“Thế Nhiên tối nay mời tôi làm bạn đồng hành của anh ấy, tôi cũng rất bất ngờ, hai người có phải lại gây nhau rồi không?” Lục Hoan hỏi.

“Úi, nếu như tôi biết sự vắng mặt của tôi sẽ đem lại phiền phức cho cô Lục, cho dù có bận nữa tôi cũng sẽ đến.” Sắc mặt của Hứa Như vẫn xa cách như thế.

Trên người tỏa ra khí tức cách xa người khác cả vạn dặm.

Nụ cười trên mặt của Lục Hoan cứng lại: “Tôi bây giờ làm việc ở Lý Thị, phân ưu vì tổng giám đốc Lý là trách nhiệm của tôi.”

“Nhưng, dịp này lẽ ra nên là việc riêng của Lý Thế Nhiên, có điều anh đã nói cô là em gái của anh ấy, tôi ngược lại sẽ không để ý.”

Em gái.

Lục Hoan chua chát nhếch môi, Lý Thế Nhiên chính là xem cô ta như thế sao?

“Xem ra cô Hứa quả thực để ý, tôi từ nhỏ sống ở nhà họ Lý, Thế Nhiên rất quan tâm chăm sóc cho tôi, quan hệ giữa chúng tôi, người ngoài không nhất định có thể hiểu được.”

Hứa Như nhíu mày, Lục Hoan mở miệng một câu ‘cô Hứa’ hai câu ‘cô Hứa’, chính là không thừa nhận thân phận bà Lý của cô.

Hơn nữa còn ám thị quan hệ giữa cô ta và Lý Thế Nhiên không đơn giản, hừ, tâm bất lương mà.

“Ừm, tôi không thể hiểu được, cũng không định hiểu, bây giờ Lý Thế Nhiên đã là chồng của tôi, điều này là đủ rồi, hiện nay người ở bên cạnh anh ấy là tôi, chứ không phải mấy người phụ nữ linh tinh khác.”

Lục Hoan tức đến mức suýt nữa phát giận, phụ nữ linh tinh? Rõ ràng là Hứa Như mới đúng!

“Hứa Như, cô không xứng với anh ấy.” Ngữ khí của Lục Hoan lạnh dần.

“Chuyện này rất quan trọng sao? Quan trọng là tôi đã gả cho anh ấy rồi.” Hứa Như khẽ mỉm cười.

Mắt nhìn thấy Lý Thế Nhiên đã đi xuống, Hứa Như xoay đầu lại, thực sự một câu cũng không muốn nói nhiều với Lục Hoan.

“Ông xã, lát nữa còn có chuyện gì không?” Lý Thế Nhiên đến gần, Hứa Như chủ động khoác tay của anh.

Đáy mắt của Lý Thế Nhiên mang theo ý cười, khẽ lắc đầu.

“Vậy chúng ta về nhà đi.”

Vừa dứt lời, hai người bèn muốn rời khỏi.

Lục Hoan đuổi theo, đứng trước mặt Lý Thế Nhiên áy náy nói: “Thế Nhiên, tối nay rất xin lỗi, đã làm anh mất mặt.”

“Trở về đi, cố gắng nghỉ ngơi.” Lý Thế Nhiên không nói gì nhiều, giọng điệu rất lạnh nhạt.

Lục Hoan bực tức cắn môi, cô ta rõ ràng mới là cô gái quang mang chói mắt, nhưng Lý Thế Nhiên vậy mà một ánh mắt cũng không thèm nhìn cô ta.

Lê Nhan Vinh cầm ly rượu vang đi tới, đôi mắt đen láy nhìn hai người dắt tay nhau rời khỏi, rồi quay sang nhìn Lục Hoan.

“Em gái Lục Hoan, tôi thấy hai người họ đang trong giai đoạn tình yêu nồng cháy, cô muốn chen vào, có hơi khó.” Lê Nhan Vinh yêu mị híp mắt lại.

Tối nay thật sự khiến anh ta mở mang tầm mắt rồi.

Bình thường Lý Thế Nhiên không gần nữ sắc, lạnh lùng kiêu ngạo, tối nay vậy mà không chút kiêng kỵ ân ái trước mặt mọi người?

Có khi nào, chỉ là đang diễn kịch không?

Anh ta không bỏ qua ánh mắt khi Lý Thành luôn nhìn chăm chú cảnh đó.

“Nhan Vinh, cô gái này rốt cuộc là ai? Nếu như chỉ là người bình thường, Thế Nhiên sẽ không nhìn trúng cô ta.”

Từ trước đến nay Lục Hoan đều tự tin bản thân là người con gái ưu tú xinh đẹp nhất ở bên cạnh Lý Thế Nhiên, cô chưa từng lo lắng Lý Thế Nhiên sẽ thích cô gái khác.

Nhưng bây giờ, có điều chỉ là một cô gái bình thường, cô dựa vào đâu có thể khiến Lý Thế Nhiên để tâm như vậy?

Lúc ban đầu cô ta tưởng Lý Thế Nhiên chỉ chơi đùa, sau khi kết hôn để ứng phó với ông nội rồi sẽ ly hôn, nhưng không ngờ chuyện này hình như không phải một vở kịch, mà thật sự xem Hứa Như thành bà Lý.

Cô ta đâu thể cam tâm.

“Tôi cũng đang điều tra, có điều, không có tiến triển gì.” Lê Nhan Vinh nhíu mày.

Mạng lưới thông tin của anh ta cơ bản phủ khắp thế giới, chỉ cần anh ta muốn điều tra, không có thông tin gì là tra không được.

Chỉ là bây giờ lại gặp phải khó khăn như thế.

Có người cố tình che đậy thông tin của Hứa Như, có thể tra được đều là những chuyện vặt vãnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.