Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 593: Chương 593: Lựa chọn khó khăn 9




Nhất Phàm? Trịnh Nhất Phàm?

Nhan Như sững sờ, lúc này mới nhớ ra, đây là bà nội của Đông Phương Mặc, thì cũng là bà của Trịnh Nhất Phàm, bởi vì mẹ của Trịnh Nhất Phàm và ba của Đông Phương Mặc là chị em, họ đều gọi bà nội này gọi cô.

“Không, con không phải,” Nhan Như thốt lên.

Lần đó.cô muốn trở thành người yêu của Trịnh Nhất Phàm, thậm chí còn muốn cùng Trịnh Nhất Phàm nắm tay nhau cả đời, nhưng ông trời không cho cô cơ hội đó, khiến cô và Trịnh Nhất Phàm bị Đông Phương Mặc chia rẽ.

“Vậy thì cô là ai?” Khi Đông Phương Vân Hà nghe Nhan Như nói cô không phải người yêu của Trịnh Nhất Phàm, bà càng trở nên mù mịch, tin tức mà bà nhận được là sáu năm trước Đông Phương Mặc chưa từng kết hôn lại lần nào sau khi ly hôn, làm sao có thể có một người phụ nữ và một đứa trẻ sống ở Mặc Viên?

Hơn nữa Đông Phương Mặc cho dù có kết hôn thì cũng không thể có con không phải sao? Rốt cuộc là nó có trở thành thái giám 7 năm trước không?

“Đây là con của A Vũ,” Đông Phương Mặc vừa bước xuống lầu vừa trả lời câu hỏi này cho Nhan Như, sau đó nhàn nhạt nói: “Khi A Vũ chết, lúc đó cô ấy đã mang thai đứa bé, vậy nên đứa bé này là con của A Vũ.”

“Con của A Vũ?” Đông Phương Vân Hà lộ ra vẻ sửng sốt, sau đó đứng lên đi vài bước về phía Tiểu Mao Vũ, ngồi xổm xuống nhìn bé, không khỏi cười nói: “Đúng vậy, thực sự có một số chỗ rất giống A Vũ.”

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Bà nội đứng lên, sau đó nhìn Nhan Như hỏi: “Vậy cô và A Vũ đã kết hôn rồi sao?”

“Cô ấy và A Vũ chưa kết hôn,” Đông Phương Mặc trả lời thay Nhan Như, rồi nhàn nhạt giải thích: “A Vũ vốn định đợi cô ấy sinh con rồi hai năm nữa sẽ kết hôn sau, nhưng đứa bé còn chưa chào đời thì A Vũ đã ra đi.”

Đông Phương Vân Hà sững sờ khi nghe những gì Đông Phương Mặc nói, sau đó nhìn Đông Phương Mặc nghi ngờ hỏi: “Nhưng sao A Mai chưa bao giờ nói với ta chuyện này? Nó chỉ nói A Vũ ra đi, sau đó cuộc hôn nhân của con và Khuông Doanh Doanh cũng đỗ vỡ, ban đầu con muốn kết hôn với Khuông Doanh Doanh, nhưng con phải đến Hoa Kỳ vì một vụ tai nạn xe cách đây 5 năm, sau đó, thị trưởng Khuông từ chức, Khuông Doanh Doanh phải trốn ra nước ngoài nên đã chủ động hủy bỏ hôn ước với con?”

Đông Phương Mặc gật đầu: “Đúng là như thế, nhưng thân phận của Nhan Như lúc đầu cũng có chút đặc biệt, nói tóm lại, đứa bé này là của Đông Phương gia không sai, hai mẹ con họ đã ở nước ngoài năm năm rồi, bây giờ họ trở về, dù sao đứa bé cũng là con cháu Đông Phương gia, nên chúng ta không thể bỏ mặt họ, đúng không? “

“Đứa bé là người nhà của Đông Phương gia, quả thật nên được chăm sóc,“ Đông Phương Vân Hà gật đầu, sau đó đầy ẩn ý nhìn Nhan Như, ​​rồi thản nhiên hỏi: “Cô định ở bên cạnh đứa trẻ này cả đời sao?”

Nhan Như sững sờ, theo bản năng nắm chặt tay Tiểu Mao Vũ lại, cảnh giác nhìn bà gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi đã sinh đứa bé ra, đương nhiên tôi phải ở bên cạnh đứa bé cả đời.”

“Tuy cô theo A Vũ không có danh phận, nhưng cô cũng là một người phụ nữ coi trọng tình nghĩa,” Đông Phương Vân Hà chân thành cảm thán: “Ừm, nếu đã là người phụ nữ và con của Vũ Vũ, thì ta đã có thể yên tâm rồi, nếu A Mặc cũng đã đưa mẹ con cô về đây thì sau này cô sẽ sống ở Nhất Thốn Mặc này, Đông Phương gia cũng sẽ là gia đình của mẹ con cô.”

Đông Phương Vân Hà dừng lại, sau đó dán mắt vào Tiểu Mao Vũ, rồi khẽ thở dài: “Thật đáng tiếc lại là con gái, nếu là con trai thì tốt biết mấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.