Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 77: Chương 77: Hai trăm triệu được trả cho ai?




Đông Phương Anh Vũ đã sang Mỹ. Dì Mai tuy đã lớn tuổi nhưng bà vẫn đi đầu về xu hướng thời trang qua phong cách ăn mặc. Bà ra ngoài mua sắm hàng ngày nên rất ít khi ở nhà.

Đông Phương Vũ và Tịch Mộ Tuyết đã kết hôn, nhưng thói trăng hoa của anh ta vẫn không thay đổi, họ vẫn đi sớm về muộn, thậm chí là đi chơi thâu đêm, la cà ở những hộp đêm, hoặc cờ bạc bên ngoài.

Đông Phương Tuấn vẫn đi học, nghe nói cuối năm cậu ấy sẽ sang Pháp du học, chỉ còn mấy tháng nữa nên giờ cậu ấy đang bận ôn thi.

Tịch Mộ Tuyết không có ở nhà, bởi vì cô ta không chỉ là Nhị thiếu phu nhân Đông Phương gia, mà còn là sinh viên của trường nghệ thuật Tân Hải, cô ta vừa hát vừa nhảy giỏi, Đông Phương Vũ cũng không yêu cầu cô ta nghĩ học khi đã kết hôn. Nhị thiếu phu nhân của Đông Phương gia, đang đi học nên rất rảnh rỗi.

Ở “Nhất Thốn Mặc” này, người duy nhất không có tự do chính là Mộ Như, bởi vì cô là Đại thiếu phu nhân, còn chồng cô là Đông Phương Mặc lại không cho cô đi học nên cô chỉ có thể ở thật thà ở “Nhất Thốn Mặc” này.

Mỗi sáng, khi mọi người đã đi hết, cô chỉ có thể cùng người hầu A Mẫn tưới cây trong sân, tỉa cành, cắt lá, hoặc cùng Liễu mẫu chuẩn bị bữa tối.

Sau khi Đông Phương Vũ kết hôn, trong một tuần nay “Nhất Thốn Mặc” rất yên tĩnh, nhưng cuộc sống yên bình này đã biến mất bởi tiếng hét của Tịch Mộ Tuyết vào sáng chủ nhật.

Trong lúc Mộ Như còn đang giúp Liễu mẫu pha sữa đậu nành trong nhà bếp, cô nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tịch Mộ Tuyết từ trong phòng khách: “Đông Phương Vũ, anh có ý gì, anh phải cùng tôi về nhà họ Tịch, chúng ta đã kết hôn một tuần rồi mà anh còn không chịu cùng tôi về nhà.”

“Mộ Tuyết, cô đang nói cái gì vậy?” Giọng nói của Đông Phương Vũ hiển nhiên không tốt, sau đó lạnh lùng nói: “Tịch Mộ Tuyết, cô nói đơn giản như vậy? Bây giờ tôi không có tiền, làm sao có thể cùng cô trở về tay không? “

“Nhà họ Tịch còn cần nhiều tiền sao?” Tịch Mộ Tuyết hiển nhiên không thích nghe Đông Phương Vũ giải thích, sau đó tức giận nói: “Tôi không nói cho anh biết, anh chỉ cần có 20 triệu là đủ rồi...”

“Hai mươi triệu, tôi có thể tìm được ở đâu?” Đông Phương Vũ rất không vui nói, “Tập đoàn Đông Phương đang ở thời kỳ khó khăn. Anh trai tôi nói không được phép chi một xu nào của tập đoàn, vậy nên đừng nói là 20 triệu, 20 ngàn tôi cũng không có ngay được.”

“Cái gì?” Tịch Mộ Tuyết nghe vậy sửng sốt, sau đó không nhịn được hỏi: “Tại sao anh trai anh không đưa tiền cho anh? Anh ta cưới Mộ Như, không phải cũng đưa 10 triệu sao? Tại sao lại... “

“Nhưng tôi cưới cô, Đông Phương gia đã đưa cho nhà họ Tịch 200 triệu tệ.” Đông Phương Vũ lạnh lùng nhắc nhở.

“Cái đó không phải tra cho tôi” Tịch Mộ Tuyết nhanh chóng ngụy biện: “Mà là trả cho Tịch Mộ Như. Nếu cô ta không cứu Nam Cung Tần lúc anh ta gặp khó khăn rồi để anh ta tìm nó, thì loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra. Số tiền đó.... “

“Nhị thiếu gia, Đại thiếu gia hôm nay bảo cậu đến công ty sớm,” chú Liễu vừa từ cửa bước vào, thân thiện nhắc nhở Đông Phương Vũ, liền cắt ngang lời nói của Tịch Mộ Tuyết.

“Tôi phải đi làm” Đông Phương Vũ đưa tay cằm lấy áo vét, khi anh ta bước ra khỏi cửa liền quay đầu lại nói với Tịch Mộ Tuyết: “Anh trai tôi nói, tôi chỉ có thể dùng tiền mà tự mình làm ra. Nói trắng ra, tôi nhận lương trong tập đoàn, vì vậy nếu cô muốn trở về nhà họ Tịch hay gì đó, thì hãy sử dụng tiền riêng của cô trước đi. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, còn đến một tháng nữa tôi mới nhận được lương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.