Hôn Hoàng

Chương 16: Chương 16: Cô ấy tên Hoàng Nhất Diễn




Ninh Hoả chớp mắt che giấu cảm xúc trong lòng, biểu hiện bên ngoài lại thập phần ngoan ngoãn. “Vợ à, hay để anh làm bữa sáng cho em nhá“.

Từ lúc hắn chia tay Minh Vọng Thư rất ít khi đích thân xuống bếp. Hoàng Nhất Diễn không nghĩ đến trước khi ly hôn còn có thể nếm được tài nghệ nấu nướng của hắn.

Có điều nấu đi nấu lại cũng chỉ có một món duy nhất là mì cháo làm từ bột. Những món ăn khác trong từ điển của hắn giống như không tồn tại.

Ninh Hoả đun nồi nước sôi, xoay người cầm lấy dao, thái thịt thành từng miếng nhỏ, rồi lại đem rượu gia vị đổ vào khuấy đều.

Hoàng Nhất Diễn ngồi tựa lưng vào sô pha, nhìn thấy hắn bận rộn một phen xong thì mang một nồi lớn canh mì sợi đến trước mặt. “Ninh Hoả“.

“Hửm?” Hắn cầm theo hai cái bát đi ra.

“Nhà thì anh lấy, còn xe để lại cho em“. Cô nói: “Mua xe là tiền của anh, chắc cũng tầm số tiền mà em đã trả cho căn nhà này, cộng thêm khoản vay trước đó mà em đưa cho anh nữa“. Tiền sinh hoạt của hai người mạnh ai nấy dùng, tài sản chung chỉ có một chiếc xe cùng một căn hộ, phân chia khá dễ dàng.

“Ừm“. Ninh Hoả đáp qua loa, đặt bát mì sợi xuống bàn, “Sau này từ từ tính. Vợ à, em ăn đi“.

Hắn đưa cho Hoàng Nhất Diễn một cái bát nặng trịch. Trên đó đầy thịt băm nhuyễn được hắn thái nhỏ rồi tẩm bột, sau đó bắt chảo xào qua xào lại đến khi đượm một màu vàng nâu sáng bóng, hương thơm nứt mũi. Hắn nấu ngon nhất chắc là bát canh mì sợi lớn này, vì đây cũng là món Minh Vọng Thư thích.

Hoàng Nhất Diễn luôn cảm thấy cuộc hôn nhân của cô và Ninh Hoả, ngay từ ban đầu đã tồn tại bốn người, bao gồm cả người yêu cũ của cô và hắn.

Hiện giờ Lưu Vĩnh Nham là thứ gì chứ?

Chỉ còn một người ngoài cuộc duy nhất là Minh Vọng Thư.

Vậy nên vợ chồng lên giường với nhau thập phần ăn ý nhưng rốt cuộc vẫn là hai kẻ xa lạ.

Hoàng Nhất Diễn cầm đũa gắp từng thìa mì lớn. Vừa ăn vào miệng đã cảm thấy mùi vị thanh mát không ngấy, cách nêm nếm gia vị của hắn vẫn không thay đổi, lúc đậm lúc nhạt đều hệt như trong trí nhớ.

Cô ngẩng đầu nhìn Ninh Hoả.

Mắt của hắn giảo hoạt như hồ ly, thật sự rất hút hồn.

Tư vị nóng bỏng mê đắm lần nữa hiện lên trong đầu cô, hắn lúc nào cũng bày ra dáng vẻ phong lưu có chút gợi cảm, không khác gì một cây thuốc phiện mà người ta nếm thử một lần sẽ khó quên. Cô không nhìn hắn nữa.

Hai người chậm chạp ăn xong bữa sáng mới ra ngoài.

Hoàng Nhất Diễn vừa cột dây giày vừa nói: “Anh tạo đơn đặt xe đi“.

Một tay Ninh Hoả tựa lên tủ để giày ở huyền quan, “Vợ à, em không thể trực tiếp mở miệng xin tiền anh sao?”

Cô như tự nói với chính mình, “Khi nào đến nơi anh đánh giá 5 sao khen ngợi em là được“.

Hắn cúi đầu nhìn cô, “Em mặt mày ủ dột như thế làm khách hàng như anh thật khó xử“.

Mang xong đôi giày thể thao trắng, cô ngẩng đầu nhếch miệng cười với hắn.

Đây mà gọi là cười à? Trong đầu Ninh Hoả liên tưởng đến mấy con khỉ nhe răng trợn mắt leo trèo trong vườn bách thú để lấy lòng du khách. Có điều khỉ làm xiếc còn khiến du khách vui vẻ, mà cô thì... Hắn tạo một đơn đặt xe, trên ghi chú viết mấy chữ: Ly hôn chuyến khứ hồi.

Hoàng Nhất Diễn lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh lùng như núi băng. Cô định đứng lên thì bị hắn đè tay lên vai chế trụ trở về. “Anh...”

Tay còn lại của hắn nhẹ nhàng nâng cằm cô, cúi người chầm chậm hôn lên.

Môi lưỡi cô giống như đã quá quen thuộc với người đàn ông trước mắt, lời từ chối từ trung khu thần kinh còn chưa kịp truyền đến thì khớp hàm đã bị hắn cạy mở, cô ngẩng cao đầu, bị hắn không ngừng mút lấy từng ngụm, tham lam chiếm lấy từng hơi thở của cô.

Nụ hôn day dưa khiến phổi cô ứ nghẹn không còn chút không khí.

Ninh Hoả đổi từ hôn môi đến những cái hôn rơi khẽ trên mặt, “Vợ à, có phải trước khi ly hôn chúng ta vẫn có thể thực hiện nghĩa vụ vợ chồng không?”

Cô lập tức đẩy hắn ra, “Đi thôi“.

“Trả lời anh đi chứ“.

“Có thể“. Dù sao cũng sắp ly hôn rồi, cách lúc hoàn toàn đường ai nấy đi cũng chưa đầy một ngày. Kỹ thuật hôn của hắn tốt như thế, cũng xem như là cô chiếm được chút tiện nghi của ngôi sao tương lai, mà bản thân cô cũng không quá thiệt thòi.

Hắn trầm mặc nhìn cô, “Anh thật sự hối hận tối qua không làm chết em“.

Cô đứng dậy, “Trước ly hôn anh dám động tay động chân em sẽ thiến anh“.

“...” Ninh Khuất Khuất xoay người bước ra ngoài.



Đây là lần thứ hai Ninh Hoả đến trấn Ô Sơn.

Hắn từ nhỏ đã sống trong một trấn nhỏ không khác gì nơi này, đối với thói quen sinh hoạt của người nông thôn cũng không xa lạ gì. Điều khiến hắn hứng thú nhất chính là lúc đi qua một trường học.

Bốn cây cột trụ đơn sơ dựng một tấm biển đề “Trường Trung học Ô Sơn”, hàng rào bao quanh trường được phết một màu đen tuyền. “Vợ à, đây là trường cũ của em phải không?”

“Ừm“. Hoàng Nhất Diễn đảo mắt nhìn qua một cái. Bề ngoài trường học không khác nhiều so với thời điểm cô rời đi vài năm trước, nhưng hình như lại vắng vẻ hơn.

Ninh Hoả đưa di động chụp ảnh, “Không biết lúc em còn đi học có dáng vẻ thế nào?”

“Cũng giống hệt hiện giờ thôi“.

“À“. Hắn như bừng tỉnh hiểu ra, “Là kiểu quái gở, lạnh lùng, bài xích đám đông còn phụ tình người khác“. Nói xong câu cúi hắn lại không khỏi cảm thấy bản thân thật uỷ khuất mà.

Hoàng Nhất Diễn: “...”

Xe chạy nhanh qua trường học, đến cửa cục dân chính.

Ninh Hoả đội mũ, xuống xe trước.

Hoàng Nhất Diễn đỗ xe cẩn thận, khoá cửa xe xong, đợi hắn đi cách xa một đoạn mới bước xuống.

Không ngờ lại bắt gặp một ông lão tay cầm giỏ rau, hơi đẩy kính lão, ông đang đi bỗng dừng lại híp mắt đánh giá cô, như nhớ ra gì đó, nhưng cũng không dám xác định.

Hoàng Nhất Diễn muốn đi vào cục dân chính nhưng bất ngờ rụt chân về, chủ động tiến lên chào hỏi ông lão kia, “Thầy Tiêu ạ“.

“Đúng thật là em à, Hoàng Nhất Diễn!” Thầy Tiêu giờ đã bạc nửa đầu nhưng giọng nói vẫn vang vang như ngày nào.

“Vâng ạ, đã lâu không gặp thầy“.

Vị này là thầy chủ nhiệm lớp cấp Ba của Hoàng Nhất Diễn, năm ngoái mới về hưu. Sở dĩ thầy Tiêu có ấn tượng khó quên với Hoàng Nhất Diễn là vì lúc đi học cô rất thích cúp tiết, dạy thế nào cũng không sửa được. Không những thế còn có quan hệ mập mờ với một tên nhóc lớp bên cạnh, tên cái gì mà Lưu Vĩnh Nham.

Cả hai người đều học hành không ra trò, thành tích kém, cũng không thi đại học, sau lại cùng kết bạn đi lên thành phố lập nghiệp.

Thầy Tiêu quay đầu nhìn bảng hiệu của cục dân chính, “Về kết hôn à?”

“Dạ phải ạ“. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nghĩ thế nên Hoàng Nhất Diễn chỉ đơn giản đáp một tiếng.

Thầy Tiêu lại nhìn ra phía sau cô, không có ai. Ông quay đầu lại, “Hắn ta đâu?”

Ninh Hoả vừa rồi bước vào cục dân chính, nhìn thấy Hoàng Nhất Diễn đang chào hỏi người quen bên ngoài, định quay trở ra. Ở khoảng cách khá gần, tiếng nói của thầy Tiêu khá lớn, Ninh Hoả nghe được gần hết, đang muốn chạy lại.

Hoàng Nhất Diễn nói: “Anh ấy đến muộn ạ“.

Thế nên Ninh Hoả vừa đi vài bước ra cửa ngoài cục đã dừng chân.

“Ồ, Lưu Vĩnh Nham dạo này thế nào?” Thầy Tiêu tươi cười hỏi thăm.

“Rất tốt ạ“. Tốt hay không cũng có quan hệ gì với cô đâu.

Thầy Tiêu đột nhiên hạ thấp âm lượng, hỏi cô, “Hai đứa còn ở bên nhau không?”

“Dạ không ạ“.

Thầy Tiêu cũng không ngạc nhiên. “Năm đó thầy đã khuyên em rồi. Ở tuổi mười bảy mười tám còn chưa trải đời, tình yêu không khác gì một thứ quả dại xuất hiện lúc đang đói, chẳng cần quan tâm mùi vị, chỉ cần no bụng trước đã. Em cá tính mạnh, mà hắn cũng không vừa, mạnh với mạnh ở cạnh nhau như hai tảng đá, lâu ngày ai nhún nhường ai cũng là một vấn đề nan giải“.

Hoàng Nhất Diễn ung dung nghe thầy Tiêu trách mắng, có điều lúc nghe đến vế “hai tảng đá ai nhún nhường ai”, cô lại thoáng nhìn qua chỗ Ninh Hoả.

Hắn kéo vành mũ xuống thấp, che khuất nửa gương mặt, chỉ chừa lại một đôi môi mỏng.

Sau khi chào tạm biệt thầy Tiêu, Hoàng Nhất Diễn bước vào cục dân chính.

Kết hôn ở lầu một, ly hôn ở lầu hai. Cầu thang nằm ngay góc cửa bên phải đi vào.

Tốt lắm, cũng không phiền đến nhau.

Kết hôn giống như đầu năm mới rộn ràng dán giấy hoa đỏ trang trí khắp nhà. Còn ly hôn lại không khác gì bức tranh cũ kỹ cuối năm bị phủ một tầng bụi bặm, chỉ còn là giấy vụn.

Hoàng Nhất Diễn đi lên lầu.

Ninh Hoả cũng theo phía sau, hắn không nhịn được bước chân chậm rì rì. Lúc đến lầu hai, hắn đảo mắt nhìn thấy một tờ thông báo được dán trên tường. Hắn nhếch khoé miệng.

Nhân viên ở quầy đăng ký lật qua lật lại giấy tờ của hai người, lại liếc nhìn nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối của Ninh Hoả, “Cởi mũ ra“.

Ninh Hoả theo đó cởi mũ xuống. Hắn hơi ngước lên thổi thổi, tóc mái vốn bị cái mũ đè ép nảy giờ đã được hắn thổi lay động rồi nhẹ nhàng dừng lại trước trán.

Người bên ngoài còn đẹp trai hơn trong ảnh. Nhân viên đăng ký sửng sốt mất ba giây. Cảm nhận thấy sự thất thố của mình, cô ta ngượng ngùng theo lệ hỏi mấy câu: “Nguyên nhân ly hôn?”

“Tình cảm vợ chồng tan vỡ“. Hoàng Nhất Diễn lạnh nhạt trả lời.

Nhân viên đăng ký kiểm tra một loạt thông tin mới nói. “Được rồi, hai người đã đăng ký xong. Một tháng sau nếu cả hai vẫn còn muốn ly hôn thì lại đến làm thủ tục“.

Hoàng Nhất Diễn nhíu mày: “Là ý gì?”

Nhân viên đăng ký chỉ về lối lên cầu thang, hơi bĩu môi, “Một tháng sau ngày đăng ký mới nhận giấy ly hôn“.

Hoàng Nhất Diễn: “...”

Ninh Hoả đội lại mũ, đeo khẩu trang lên, cả quá trình hắn đều bàng quang không dự vào.

Hoàng Nhất Diễn nói: “Đồng chí à, chúng tôi không thể sống chung thêm ngày nào nữa“.

Nhân viên đăng ký bắt chước cách xưng hô của cô, nói: “Đồng chí à, trước phải kiên nhẫn, đợi một tháng đi“.

Trong tỉnh có một số khu vực đang thực hiện kế hoạch thí điểm cho chương trình “Thời kỳ hạ nhiệt ly hôn”, nhìn một lượt đều là các huyện thị tuyến ba tuyến bốn, trong đó cũng có cả trấn Ô Sơn này. Ngày nay trấn ngày càng ít người trẻ sinh sống, số lượng con nít sinh ra cũng kém đi nhiều, những nơi công cộng không còn không khí sôi động náo nhiệt như trước kia. Từ khi bắt đầu thực hiện thí điểm, tức lúc đến đăng ký ly hôn phải đợi qua một tháng mới đồng ý ký tên nhận giấy, đã có khoảng 40% các cặp vợ chồng thay đổi ý định, không ly hôn nữa.

Vậy mới thấy hôn nhân chính là một sự bồng bột, suy nghĩ trong lúc tức thời, bất kể là kết hôn hay ly hôn cũng thế.

Hoàng Nhất Diễn không ngờ mình đi một chuyến lại tay trắng trở về, lần này đến phiên cô ủ dột không khác gì miếng đậu phụ đông. Cô suýt chút nữa không nhịn được đã đánh nhau với nhân viên đăng ký. Ninh Hoả phải vội vàng lôi cô đi.

Ra khỏi cục dân chính, lúc lên xe, cô lại muốn hút thuốc nhưng đau đớn phát hiện hôm nay rời nhà không mang theo. Cô tâm trạng nặng nề vỗ xuống tay lái.

Ninh Hoả lập tức phát tận mấy bao lì xì trong WeChat cho cô. Nhưng tâm trạng của cô vẫn không khá hơn là bao.

Hắn nói: “Vợ à đừng tức giận nữa. Một năm còn không sợ thì một tháng có là gì chứ? Đến lúc đó anh sẽ cùng em đến đây ly hôn, em nói ly hôn, nhất định phải ly hôn“.

Cô không còn lời nào để nói.

Một tháng sau... chỉ sợ lúc đó cô đã đứng ở tâm bão vần vũ rồi.

Đang nghĩ đến đây, đột nhiên cô nhận được điện thoại của Dịch Hạo Quân: “Đại Hoàng“.

“Nghe đây Dịch tiên sinh“.

Ninh Hoả liếc mắt nhìn cô một cái.

Dịch Hạo Quân nói: “Tôi đã sắp xếp chu toàn rồi“.

Hoàng Nhất Diễn: “Được ạ, cảm ơn anh“.

Dịch Hạo Quân lúc này đang ngồi trong văn phòng của Nhật Nhật Xa.

Trên tay hắn cầm một bộ MD. Đây là loại thiết bị thuộc phiên bản nổi danh thời trước, hiện tại đã không còn sản xuất nữa. Ngày nay bản quyền điện tử thịnh hành hơn nhiều, CD hay MD gần như là bước sang tuổi xế chiều, đã không còn được ưa chuộng. Nhưng không hiểu vì sao hắn vẫn có chút hoài niệm với hình thức nghe nhạc cổ xưa này, thậm chí còn chấp nhận bỏ ra thời gian quý báu cùng một khoản tiền lớn để từng chút từng chút ghi nhạc vào đĩa MD. Chỉ lúc hắn ngồi cẩn thận từng li từng tí ghi nhạc mới là thời khắc hắn chân thành với âm nhạc nhất. Đây cũng là tín ngưỡng mà hắn luôn giữ gìn.

Còn về chuyện kinh doanh thì hắn vẫn như cũ, thích hợp tác với những ca sĩ có tên tuổi trong bảng xếp hạng.

Dịch Hạo Quân nghe xong bản thu của Hoàng Nhất Diễn, biểu cảm cũng không khác lắm so với Tiểu Phì Tử – hắn nhíu mày.

Nói thật chất giọng của cô không phù hợp với ca khúc, nhưng việc hạ cao độ của nhạc đệm vốn không quá khó khăn với người sáng tác. Không lẽ ý định của cô là vì muốn kiên trì theo đuổi nguyên bản thuần tuý nhất của Tổ Hợp Kim Hoàng sao?

Quả nhiên trẻ con thì vẫn là trẻ con. Cô – một là không có bằng chứng, hai lại không có hậu thuẫn, khiêu chiến với độ nổi tiếng của Thái Tân Thu, không còn nghi ngờ gì nữa đây chính là một trận hỗn chiến.

Tiểu Kim, em có muốn quay về giúp cô ấy một tay không?



Mãi một lúc lâu Hoàng Nhất Diễn mới có thể chấp nhận thực tế cô đã ly hôn thất bại.

Cô quay đầu nhìn Ninh Hoả ngồi cạnh mình, tâm tình không tốt lắm: “Có phải anh đã sớm biết trấn Ô Sơn làm nơi thí điểm cho cái kế hoạch “Thời kỳ hạ nhiệt ly hôn” chết tiệt này không?”

“Anh không biết“. Ninh Hoả lắc đầu nguầy nguậy. Hắn đội cái mũ lưỡi trai có dán một ký hiệu ngón tay phía trên, mỗi lần hắn lắc đầu thì cái ngón tay kia cũng theo chuyển động của hắn lắc lư lay động, như đang nói chuyện với cô: NO, NO, NO.

Cô trừng mắt nhìn cái ngón tay kia.

Ninh Hoả không nhúc nhích nữa, vẻ mặt hiện lên hai chữ: Vô tội.

Bỏ đi, hắn chỉ là một tên lười biếng hết ăn lại nằm, cũng không có tâm cơ làm những chuyện này. Cô khởi động xe một lượt trở về.

Đi được một đoạn, Ninh Hoả lại lười nhác hỏi: “Vợ à, không về nhà thăm cha mẹ vợ của anh sao?” Năm trước sau khi nhận giấy kết hôn xong hai người cũng nhanh chóng rời đi, chưa từng giới thiệu người nhà hai bên.

“Cha mẹ không ở nhà“. Hoàng Nhất Diễn nói: “Huống hồ chúng ta trước sau gì cũng phải ly hôn, gặp gỡ hai bên gia đình cũng không cần thiết lắm“.

“Ừm“.

“Ăn cơm trưa xong rồi về“.

“Được, mọi chuyện đều nghe lời vợ sắp xếp“.

Lúc đến cửa hàng bánh ngọt, Hoàng Nhất Diễn cho xe tấp vào lề, “Em đi mua bánh, anh ngồi trên xe đợi em“.

Nếu Ninh Hoả phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi được gương mặt thì cô cũng không cần lo lắng như thế. Nhưng mà hắn không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai nam tính mà còn rất dễ bị người khác nhận ra. Cô chỉ sợ nếu sau này hắn thật sự nổi tiếng rồi sẽ bị người ta đào lại việc từng kết hôn trong quá khứ thì không tốt.

Ninh Hoả cười: “Được“.

Hoàng Nhất Diễn vừa đi vào cửa hàng bánh ngọt đã đụng mặt một cô gái mặc váy vàng nhạt.

Ninh Hoả cách một lớp kính xe nhìn qua, phút chốc lập tức đoán được thân phận của cô gái đó.

Nhất định là có liên quan đến tên Lưu Vĩnh Nham.

Hắn đoán trúng phốc.

Cô ta đúng là chị của Lưu Vĩnh Nham. Vẻ ngoài của người nhà họ Lưu tương đối góc cạnh, ngay cả phụ nữ cũng không khác biệt. Từ xa nhìn lại sừng sững như núi cao, lúc đến gần thì không khác gì một tảng đá vỡ.

Chị Lưu vừa nhìn thấy Hoàng Nhất Diễn thì nụ cười trên môi cũng thu lại hết, thay vào đó là một cảm giác xấu hổ xen lẫn biểu tình không vui.

Lưu Vĩnh Nham và Hoàng Nhất Diễn từng là bạn thời trung học. Sau đó hai người cùng lên thành phố S kiếm tiền, hai nhà Lưu – Hoàng sớm đã xem nhau như thông gia, thường lui tới thân thiết. Hiện tại hai đứa trẻ chia tay làm trưởng bối hai nhà dù có vô tình gặp nhau ngoài đường cũng giả vờ như không quen.

Nguyên nhân rời xa lúc trước cô nói là do Lưu Vĩnh Nham bắt cá hai tay.

Người nhà họ Lưu cho rằng Hoàng Nhất Diễn sau khi chia tay người yêu lại nhanh chóng lập gia đình, sớm nảy sinh nghi ngờ cô có đối tượng từ trước, người đi quá giới hạn phạm phải sai lầm là cô chứ không phải Lưu Vĩnh Nham.

Mẹ Lưu gặp ai cũng bêu rếu Hoàng Nhất Diễn là cố tình hắt nước bẩn vào nhà mình.

Người nhà họ Hoàng vô cùng bất mãn, lập tức đem chuyện Lưu Vĩnh Nham đốn mạc làm con gái người ta to bụng phát tán ra bên ngoài cho mọi người cùng biết.

Thế là hai nhà trở mặt thành thù.

Hoàng Nhất Diễn chán ghét những thị phi kia, cô lấy đồ xong đi thẳng đến quầy tính tiền.

Chị Lưu giả vờ đi loanh quanh trong cửa hàng, mắt liếc thấy Hoàng Nhất Diễn chuẩn bị rời đi mới tiến lên một bước nói: “A Nham không có kết hôn“.

Không kết hôn, mà đứa nhỏ trong bụng cô gái kia cũng không có, hoa thơm cỏ lạ đến đâu cũng có ngày nhàm chán. Một lần nếm thử sơn hào hải vị khiến Lưu Vĩnh Nham đột nhiên nhớ đến đậu phụ thanh đạm.

“À“. Hoàng Nhất Diễn đã bước ra khỏi cửa hàng.

Một năm trước khi tình cảm đương nồng như gió xuân. Lưu Vĩnh Nham cùng cô đã tính đến chuyện kết hôn, bàn bạc một hồi quyết định là tổ chức ngay mùa xuân năm nay.

Bỗng nhiên một fan hâm mộ của ban nhạc Sơn Thạch tên Liễu Nha tìm đến.

Lúc còn học ghi-ta, Hoàng Nhất Diễn từng dạy cho cô nàng mấy lần nên Liễu Nha cũng tỏ ra thân thiết gọi cô một tiếng: “Chị Hoàng“.

Thật ra Hoàng Nhất Diễn chỉ lớn hơn Liễu Nha hai tuổi.

Hôm đó nhìn thấy Liễu Nha tới thăm, Hoàng Nhất Diễn cũng linh cảm được chút ít. Cô giống như một lữ khách đã đi vạn dặm đường, chỉ bằng trực giác cũng có thể phân biệt phía xa xa kia là sa mạc hoang vắng không bóng người hay là ốc đảo của sự sống tươi mới.

Liễu Nha mặc một cái đầm rộng thùng thình như vô tình cố ý che khuất cái bụng hơi gồ lên, “Chị Hoàng...”

“À“. Lòng bàn tay Hoàng Nhất Diễn đổ đầy mồ hôi lạnh.

“Thật xin lỗi“. Liễu Nha nức nở ôm ngực, khóc đến không còn phân biệt được gì, “Em đã mang thai đứa con của anh A Nham rồi“.

Trước mắt cô đột nhiên xẹt qua một trận lôi đình cùng tia chớp sáng loè, trong thời khắc đó, Hoàng Nhất Diễn giống như đã quên mất khuôn mặt của Lưu Vĩnh Nham. Bề ngoài cô cố hết sức duy trì dáng vẻ lạnh nhạt. “Lời này không đủ chân thành“.

Liễu Nha lắc đầu, mái tóc dài mượt mà sau lưng lay động, “Em thật sự mang thai con của anh ấy“. Cô ta cắn cắn môi. Giống như là thói quen câu dẫn đàn ông khó bỏ, lại giống như xem Hoàng Nhất Diễn một thân mặc đồ đen biến thành người phụ nữ nam tính không hơn không kém. Nhìn hết thảy dáng vẻ của cô ta, chắc đàn ông trên đời này chỉ hận không thể yêu thương nhiều hơn...

Có điều không phải là cô. Hoàng Nhất Diễn lạnh lùng vô tình khẽ nhếch môi, “Không phải, là tôi đang nói câu trước đó của cô“.

“Thật xin lỗi...”

Đúng là ba chữ không đáng một đồng. Hoàng Nhất Diễn nói: “Lập tức cút khỏi chỗ này cho tôi, nếu không đi tôi sẽ đá rớt đứa con của các người“.

Liễu Nha hoảng sợ bất giác che bụng, lui lại mấy bước, “Em không nghĩ sẽ phá hỏng tình cảm của chị với anh A Nham“.

“Cô không nghĩ phá hỏng, vậy chẳng lẽ đang tác thành sao?” Hoàng Nhất Diễn đưa tay lên ngực. Gân xanh trên mu bàn tay cô nhô lên, mạnh mẽ giữ chặt. Không ai biết rằng, cả người cô giờ đây rất lạnh, chỉ có thể để tự mình ôm lấy bản thân mới tìm được chút ấm áp duy nhất.

Liễu Nha hai mắt mở to nhìn cô, “Em... em... Đứa nhỏ cũng không thể không nhận cha nó...”

“Vậy tôi sẽ khiến cho đứa nhỏ này không được nhận mẹ nó“. Trong mắt Hoàng Nhất Diễn chỉ còn lại lạnh lẽo, khí lạnh cuồn cuộn như muốn đâm thủng ra ngoài.

Liễu Nha bị doạ sợ chết khiếp, không nói gì thêm bỏ chạy mất, tư thế chạy còn có phần tập tễnh.

Hoàng Nhất Diễn chất vấn Lưu Vĩnh Nham.

Khuôn mặt vẫn luôn tự tin bừng bừng của hắn có chút ngây dại, “Phải“.

“Anh phản bội tôi“. Cô không còn chút sức lực, bi thương thốt ra một câu. Cũng không hiểu vì sao mình phải dùng chữ “bi thương” để hình dung nỗi đau này, rõ ràng từng tế bào thần kinh đang kêu gào, giống như mặt đất rung lên khiến ngọn núi vỡ đôi, lại hệt như có thiên quân vạn mã không ngừng dẫm đạp.

“Lưu Vĩnh Nham chúng ta chia tay đi“.

Giấc mộng mặc váy cưới bước vào lễ đường của Hoàng Nhất Diễn phút chốc tan thành mây khói. Cô xoá hết những đoạn tin nhắn của Lưu Vĩnh Nham. Trên di động và máy tính. Tên những nhân vật cặp đôi trong game mà họ sử dụng, những thứ gì có thể xoá cô liền xoá, nếu không thể xoá thì thay đổi thành một dãy mật khẩu mới.

Hắn nói đúng, tình cảm của cô rất điên cuồng, bất kể là yêu hay hận.

Hoàng Nhất Diễn sẽ không hơi sức đâu mà so sánh giữa mình với Liễu Nha xem ai đẹp ai xấu, cũng sẽ không vì tính tình Liễu Nha mềm mỏng đáng yêu mà thay đổi cá tính của mình. Bởi vì những thứ đó vốn không quan trọng, đối với đàn ông mà nói, có chăng chỉ là sự khác biệt giữa cái cũ và cái mới mà thôi.

Nhưng cô thương tiếc.

Là hắn đã tặng cho cô chiếc đàn ghi-ta đầu tiên trong đời.

Là hắn vạch ra trước mắt cô giấc mộng âm nhạc bao la rộng lớn.

Là hắn từng đứng trên đỉnh núi, điên cuồng hét lên: “Có một thiên tài, sinh ra trong thế giới này là vì muốn nói cho cả thế giới biết cô ấy giỏi thế nào! Cô ấy tên Hoàng Nhất Diễn!”

Cô suy sụp không chỉ vì tình yêu không như ý, mà còn vì mọi thứ liên quan đến âm nhạc đều như lung lay sắp đổ.

— HẾT CHƯƠNG 16 —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.