Hôn Hoàng

Chương 14: Chương 14




Editor: Một quả cà chua

Hoàng Nhất Diễn đến Nhật Nhật Xa nhận CD.

Tiểu Phì Tử vẫn mặc một cái áo thun rộng rãi che khuất cái bụng to tướng. Một khắc nhìn lên mặt cô, hắn đã không che giấu được ánh mắt đánh giá.

Cô ngẩng đầu nhìn lại.

Tiểu Phì Tử giả vờ bận rộn thu dọn bàn làm việc. Bộ sách được xếp ngay ngắn trên kệ bị hắn lấy ra xếp vào liên tục tới lui. Hai mắt hắn dao động, không được tự nhiên sờ sờ yết hầu, “khụ” một tiếng.

Hoàng Nhất Diễn không nói nhiều, nhận đĩa CD xong liền rời đi.

Cô đã hẹn gặp Dịch Hạo Quân trong một quán trà.

Nhân viên phục vụ dẫn cô đến một cái đình hóng mát ngoài trời, cô khách khí nói: “Xin lỗi Dịch tiên sinh, tôi đến muộn“.

Lúc này Dịch Hạo Quân đã cởi áo vest bên ngoài, áo sơ mi trong tháomột cúc, dáng vẻ bớt đi phần uy nghiêm, lại có thêm mấy phần thân thiết. Hắn đưa tay ra hiệu cho cô ngồi xuống. “Không sao, tôi cũng vừa đến thôi“.

Hoàng Nhất Diễn vừa rồi có hỏi qua nhân viên phục vụ, người đó nói hắn đã bắt đầu phẩm trà từ nửa tiếng trước.

Dịch Hạo Quân lại nói: “Dạo này bận rộn, lâu lâu có dịp ở một mình cũng là một loại hưởng thụ“.

Hoàng Nhất Diễn ngồi vào chỗ, “Hôm nay làm phiền anh đến đây một chuyến, thật ngại quá“.

“Không cần khách sáo như vậy, chúng ta cũng được xem là đồng minh“.

“Đây là bản thu âm của tôi“. Cô lấy đĩa CD ra, đẩy về phía trước.

Dịch Hạo Quân đưa tay nhận lấy, mu bàn tay che đi logo của Nhật Nhật Xa. Hắn cúi đầu lật xem mặt bìa.

Bìa ngoài vẫn như cũ không thay đổi. Nền trắng như tuyết, chữ đen như mực, không một chi tiết dư thừa nhưng vẫn vô cùng đẹp mắt.

Hắn lại vuốt ve logo nho nhỏ phía trên, “Mấy ngày nay tôi đã nghe đi nghe lại album mới nhất của Thái Tân Thu, giọng hát của cô ta quả thật rất giống Tiểu Kim. Tôi có thể suy đoán một chút, có lẽ cô ta là fan hâm mộ của hai người“.

Hoàng Nhất Diễn phủ nhận, “Không phải fan đâu“.

Dịch Hạo Quân tất nhiên hiểu được ẩn ý trong lời nói của cô. Hắn thả cái đĩa CD xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Việc này tôi không thể trực tiếp ra mặt. Bản thân ở trong đó cũng có chỗ khó [1], tôi chỉ có thể giả vờ như không biết gì. Hy vọng cô có thể thông cảm“.

[1] nguyên văn là “thân bất do kỷ”

Hoàng Nhất Diễn đáp lời: “Dịch tiên sinh bằng lòng giúp đỡ, tôi đã cảm kích lắm rồi. Anh cứ làm gì anh thấy có khả năng, nếu làm không được tôi cũng hiểu được nỗi khổ tâm của anh“.

Dịch Hạo Quân cười cười.

Hắn có quan hệ hợp tác với đoàn đội [2] của Thái Tân Thu. Lúc Thái Tân Thu nổi tiếng, Nhật Nhật Xa cũng góp một phần sức không nhỏ.

[2] là ê-kíp chuyên làm việc cho một nghệ sĩ.

Cái vòng lẩn quẩn này cúi đầu không thấy ngẩng đầu không quen. Dù có thật sự đạo nhạc thì sao, người ta gặp mặt cũng không thể nói, “Ha, người đó là ca sĩ đạo nhái“. Bọn họ sẽ nói là, “Ha, người đó là ca sĩ có lượng tiêu thụ đĩa tốt nhất“. Chỉ có lợi ích là vĩnh viễn tối cao.

Dịch Hạo Quân là một lão hồ ly hơn ba mươi tuổi, bày mưu tính kế đã nhiều năm, lại làm việc với cao tầng [3], có nhiều thứ hắn không phải là không thể làm, mà là không thu được lợi ích thì hắn cũng sợ phiền phức động đến.

[3]người làm việc ở cấp cao, thông thường là bộ máy CEO, quản lý có tiếng nói trong công ty, giới giải trí...

Trong mắt hắn, Hoàng Nhất Diễn cùng lắm chỉ là một cô gái trẻ vừa bước chân ra ngoài xã hội, trước nay hắn từng chứng kiến rất nhiều đứa trẻ như thế. Đúng vậy, hắn gọi cô là đứa trẻ... vì chỉ có những đứa trẻ vừa ngây thơ vừa chính nghĩa mới có thể giữ vững lập trường đúng sai trong lòng.

Có điều cô lại không có bản tính của một đứa trẻ. Người khác rốt cuộc là thiện hay ác cô đều lạnh nhạt đối mặt, hoặc có thể nói, mọi chuyện đều nằm trong dự tính của cô. Lúc cô nói chuyện với hắn đều e dè lễ phép, những chuyện nhờ hắn giúp đỡ cũng chỉ nhỏ như một cái nhấc tay, không ảnh hưởng lớn đến mối quan hệ của hắn trong giới.

Cô không còn đơn thuần ngây thơ, nhưng khi muốn giành lại ca khúc của mình thì có chút cố chấp bướng bỉnh.

Dịch Hạo Quân nói: “Tôi có rất nhiều nỗi lo không thể nói, nhưng lúc có thể giúp đỡ tôi sẽ giúp cô“.

Hoàng Nhất Diễn gật đầu, “Tôi hiểu mà, cảm ơn anh“.

Hắn cọ cọ đầu ngón tay vào chén tử sa [4], “Cô cứ cảm ơn làm tôi có chút ngượng“. Hắn và Hoàng Nhất Diễn không phải bạn bè, cũng không phải vì nêu cao tinh thần chính nghĩa mà đưa tay tương trợ. Nếu người trước mặt hắn lúc này là Kim Xán Xán thì cũng không cần tốn sức như thế. Nhưng mà cô ấy đi rồi, bỏ đi không nói một tiếng với bất kỳ ai.

[4] Một loại chén trà được làm từ đất sét đặc biệt, có màu nâu ánh tím

Hắn giận chó đánh mèo, nghĩ thông qua Hoàng Nhất Diễn muốn dùng cách này bức ép cô ấy xuất hiện.

“Tôi đi trước, chuyện phiền phức tiếp theo phải nhờ anh rồi“. Hoàng Nhất Diễn uống một hơi cạn sạch tách trà.



Ninh Hoả biến mất mấy ngày.

Hải Khách cũng bận rộn đi công tác.

Thứ Sáu họ hẹn nhau đến công ty, ngồi trong phòng tiếp khách.

Hải Khách vẫn còn bị lệch múi giờ nên khuôn mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, đôi mắt sưng húp. Hắn nghiêng người liếc nhìn Ninh Hoả đứng tựa bên cửa sổ, “Nghĩ đến đâu rồi?”

“Ừm“.

“Ừm là thế nào?” Hải Khách ngáp một cái, cầm lấy một phần bản hợp đồng.

“Đi“.

Hải Khách vẫn không hài lòng, cố tình chèn ép hắn: “Đi cái gì? Tôi cũng không định để người mặt lạnh như tiền thế này quay chụp với người ta đâu“.

Cuối cùng Ninh Hoả cũng liếc hắn một cái, “Đồng ý tham gia, kia là hợp đồng à? Đưa tôi ký tên“.

Hải Khách đang định nói thì Khương Nghênh Hạ đẩy cửa bước vào. Nhớ đến gương mặt đỏ gay của cô ngày đó, hắn nhanh chóng ngậm chặt miệng.

Cô ta nhìn một cái liền thấy bản hợp đồng trong tay hắn.

Hải Khách lật ngược từ giấy, để lộ dòng tiêu đề to tướng.

Cô mím chặt môi, hai tay nắm lấy góc áo, giống một con vịt xấu xí không đuổi kịp đàn vịt xinh đẹp phía trước, vô cùng đáng thương.

Hải Khách không chịu nổi, lấy tờ giấy che mặt mình, thấp giọng nói: “Ninh Hoả, ra ngoài uống tách cà phê đi“.

Ninh Hoả nhìn Khương Nghênh Hạ một cái.

Cô hơi bĩu môi với hắn.

Hắn không thay đổi sắc mặt, theo sau Hải Khách ra khỏi văn phòng.

Khương Nghênh Hạ vỗ mạnh lên mặt mình.

Hải Khách cùng Ninh Hoả ngồi ở một góc sô pha trong quán cà phê. Hắn lật lật trang giấy, “Anh hỏi cậu, thật sự không có người yêu chứ?”

“Không có“. Ninh Hoả không cần suy nghĩ đã trả lời.

Trong mắt Hải Khách tất nhiên không tin lời hắn nói, “Vậy cậu còn băn khoăn chuyện độc thân hay không làm gì?”

Ninh Hoả nhếch khoé miệng, “Tôi sợ cô đơn quá không chịu nổi“.

“...” Nếu không phải Hải Khách đang cầm bản hợp đồng trong tay, hắn sẽ lập tức đập lên mặt Ninh Hoả. Hắn quát khẽ: “Bao nhiêu năm qua anh cậu vẫn sống như vậy đấy, cậu chỉ nhịn có hai ba tháng cũng không chịu được? Cậu còn chưa ra mắt đâu, đừng tự tạo quá khứ đen tối cho mình. Nhất là trong quan hệ nam nữ“. Hải Khách biết ngoài kia có bao nhiêu ống kính chó săn nhăm nhe vào người nổi tiếng. Có người nhờ quen biết rộng rãi mà an toàn vượt qua, nhưng cũng có người trở thành trò cười trong những buổi trà dư tửu lậu.

“Biết rồi“. Ninh Hoả ngả người ra sau, gác chân phải lên gối trái.

Bộ dáng hắn biếng nhác lại khiến Hải Khách nhớ đến hình ảnh hiên ngang của khóm trúc khi gió thổi lay động.

Hải Khách đưa hợp đồng qua, “Tôi vẫn còn đang bàn bạc hợp đồng chi tiết với bên ấy, những chỗ khoanh đỏ là chờ xử lý, những mục khác cậu xem thử có gì cần hỏi thì hỏi luôn“.

Ninh Hoả nhận lấy hợp đồng, lật đại hai trang bất kỳ. “Anh thấy không có vấn đề là được rồi“.

“Cậu tin anh như thế à?”

“Tôi không phải nghệ sĩ đầu tiên anh làm đại diện sao?”

“Vậy cậu làm ơn cố gắng nhiều chút cho anh, xem như là giúp anh kiếm chén cơm“.

Ninh Hoả gật đầu, “Được“.

Sau khi Hải Khách đi rồi, Khương Nghênh Hạ nâng váy tìmđến, cô che giấu cảm xúc của mình, bên ngoài vẫn ngọt ngào như một chiếc bánh ngọt nho nhỏ vị anh đào.

Mấy gã đàn ông dõi theo bóng dáng của cô không chớp mắt.

Cô đi đến chỗ Ninh Hoả.

Ninh Hoả nhìn điện thoại, biết là cô đến chỗ này. Mùi nước hoa của cô giống một loại long não. Trong căn phòng cho thuê cũ, trong tủ quần áo của Hoàng Nhất Diễn cũng có mùi hương này.

Hắn ngẩng đầu nhìn.

Khương Nghênh Hạ dựa sát lại gần, khoát tay lên lưng ghế. Một chân duỗi thẳng, một chân hơi khuỵu, từ trên cao nhìn xuống hắn.

Theo cái đùi thon dài của cô nhìn lên trên, một cặp mông tròn trịa, vòng eo mảnh mai, phía trước là hai khối cầu cong cong. Đến đây Ninh Hoả không nhìn tiếp.

Khối cầu kia che khuất khuôn mặt cô.

Cô cúi đầu xuống ngang eo, bày ra một nụ cười tươi rói: “Anh muốn tham gia chương trình à?”

“Phải“. Ninh Hoả vẫn lạnh lùng xa cách.

Ngoại trừ gương mặt trời sinh đã như câu dẫn chúng sinh thì hắn còn có một ưu thế khác chính là khí chất biếng nhác thư thái, nhờ vậy mà người ta cũng rất ít khi bắt gặp hắn nôn nóng, cho dù biểu cảm không thay đổi nhưng đáy mắt vẫn lộ ra chút ấm áp.

Ngay cả Hải Khách cũng không yêu cầu Ninh Hoả bày ra bộ dạng khác.

Khương Nghênh Hạ ngồi xuống cạnh hắn, “Phỏng vấn của em thật sự không tốt chút nào“.

“Hết dị ứng rồi?” Hắn thuận miệng hỏi một câu.

Lại khiến cô vui như mở cờ trong bụng, “Hết rồi ạ“.

Hắn nghiêng đầu nhìn cô.

Như có một cái móc câu xẹt qua, lặng lẽ không tiếng động mà lưu lại dấu vết.

Mọi giác quan và dây thần kinh của cô trong chớp mắt đều đầu hàng dưới ánh mắt của hắn, qua 2 giây sau mới cố gắng trấn định bản thân. “Đúng rồi, mấy ngày nay có một kẻ cứ bám riết lấy em, anh Ninh đẹp trai à có thể nể mặt giúp em đuổi hắn đi với“.

“Không thích sao không nói thẳng?”

“Nói chứ“. Khương Nghênh Hạ đánh mắt nhìn về phương hướng không xa, chu môi lên, cũng không thể nói rõ là đang oán giận hay làm nũng. “Giống như tên đang ngồi ở kia đấy, so với anh thì kém xa vạn dặm nhưng vẫn không ngừng nhìn qua chỗ này“.

Ninh Hoả bật cười.

Cô tiếp tục nói: “Tên đàn ông đó đeo bám em rất phiền, hắn rất tự tin vào bản thân mình, nếu không nhìn thấy người thật chắc chắn hắn sẽ không chịu bỏ cuộc“.

“Cô không phải chân nhân [5] à“.

[5] chỗ này là chơi chữ, phía trên Nghênh Hạ dùng 真人 ý chỉ “người thật việc thật”, phía dưới Ninh Hoả dùng 真人 để chỉ “người tu đạo”

Khương Nghênh Hạ hút thuốc, uống rượu, đánh nhau với người ta, không gì là không biết, đối với cô mà nói, chơi đùa với đàn ông lại càng kích thích hơn. Chỉ là cô không bộc lộ quá nhiều trước mặt Hải Khách.

Bản tính hư hỏng của người phụ nữ bị Ninh Hoả thẳng thừng lột trần, cô ấm ức đánh vai hắn một cái, “Lần trước anh bị một phú bà dây dưa đeo bám, là em đã cứu anh một lần, không lẽ giờ anh quên rồi?”

Ninh Hoả chặn tay cô lại, “Được rồi, khi nào đi?”

“Chiều nay“.

“Bữa trưa cô đãi“.

“Không thành vấn đề“. Cô đứng dậy theo sau hắn.

Vừa rời khỏi quán cà phê, điện thoại Ninh Hoả reo lên. “Chào Ninh tiên sinh, nhẫn mà anh đặt làm đã xong rồi ạ, bất cứ lúc nào cũng có thể đến lấy“.

Một tấm lưng trắng ngần bỗng hiện lên trong đầu hắn.

Bắt gặp sóng mắt hắn xoay chuyển, Khương Nghênh Hạ nhíu mày quan tâm hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Không có gì“. Ninh Hoả nói với người bên kia đầu dây, “Tôi biết rồi“.

Nói xong liền ngắt điện thoại.

Mấy ngày nay, cái người lạnh như núi băng ngàn năm kia cũng không thèm gọi cho hắn. Xem ra hắn đúng là hết giá trị lợi dụng thật rồi.

Nhớ lại những lời cuối cùng cô nói hôm đó, giống như cố tình nắm miếng da tay bị xước của hắn, mạnh mẽ kéo một cái, còn huênh hoang đắc ý như con mèo bắt được chuột.

Thần tiên còn phải bốc hoả, hắn không hơi đâu hầu hạ.



Gã đàn ông đeo bám hẹn Khương Nghênh Hạ đi đánh bi-da vào buổi chiều.

Cô ta dẫn theo Ninh Hoả.

Một đôi bích nhân [6] bất ngờ xuất hiện không khỏi thu hút sự chú ý của người khác, có người nhịn không được còn lén lấy máy ảnh chụp lại.

[6[ bích nhân: xứng đôi vừa lứa, rất đẹp

Ninh Hoả nhận ra, liếc mắt đầy thâm ý về phía người đó. Người kia thấy vậy nhanh chóng cất di động vào túi, không chụp nữa.

Khương Nghênh Hạ nhẹ kéo tay Ninh Hoả, “Bỏ đi“.

Ngay khoảnh khắc tên đàn ông kia nhìn thấy Ninh Hoả, sắc mặt hắn biến đổi rất ảo diệu, hết xanh lại đỏ cứ liên tục đảo vòng. Không biết là vì không khoẻ nên đỏ mặt hay vì cảm thấy tự ti mà càng xanh xao.

Nói dễ hiểu chính là hắn ta bị Ninh Hoả knock-out chỉ trong vòng một giây, mất hết mặt mũi.

Ánh mắt Khương Nghênh Hạ càng thêm khinh thường, cô mỉa mai cười.

Tên đàn ông thúc gối hai lần mới ỉu xìu mang theo mặt mày xám xịt lê bước ra ngoài.

Lúc này Khương Nghênh Hạ “xì” một tiếng cười lớn.

Ninh Hoả rút tay khỏi tay cô, nhìn theo bóng dáng gã đàn ông vừa biến mất, “Thật sự không đành lòng“.

Cô lẩm bẩm: “Ở với hắn ta thêm giây nào nữa em cũng không chịu nổi“.

“Đàn ông theo cô nhiều như vậy, tôi cũng sợ chết lắm“. Hắn cười như không cười.

“Vậy em sẽ từ chối toàn bộ đám người đó, chỉ chọn mình anh thôi“. Giọng điệu cô bất cần, nhưng có vẻ như không phải nói đùa.

“Bỏ đi, tình yêu chốn công sở rất mệt mỏi“.

Khương Nghênh Hạ bỗng nhiên xoay người lại, hai tay ôm chặt Ninh Hoả.

Hắn dừng bước.

Cô lại càng được thế nép vào lòng hắn, “Đừng nhúc nhích, hắn ta quay lại kìa“.

Ninh Hoả giữ gìn thân thể tráng kiện của mình rất tốt, từng thớ cơ trên người rắn chắc, đường cong rõ ràng, vừa mạnh mẽ vừa đẹp mắt.

Cô vụng trộm chạm vào thắt lưng hắn.

Đúng lúc này có một sức lực to lớn từ bên ngoài kéo cô văng xa. Đám đông xung quanh bất ngờ hét lên, bỗng một dòng chất lỏng lạnh lẽo hắt vào mặt cô, theo quán tính rơi xuống ngực, len tới khe hở chữ V luồn vào bên trong. Cùng với đó là một cục nước đá không biết từ đâu đáp ngay giữa bộ ngực nhô cao của cô ta.

Cảm nhận thấy khí lạnh từ trên da len lỏi vào tận trong xương.

Khương Nghênh Hạ nhịn không được rùng mình, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, có giọt nước đọng lại trên lông mi cô, không những không nhếch nhác mà ngược lại còn khiến người ta say mê, “Anh có bệnh à?”

Gã đàn ông run tay.

Vì mặc quần áo mỏng manh nên lúc này những đường cong trên cơ thể cô lại như ẩn hiện, nội y bên trong đều lộ hết ra ngoài.

Ninh Hoả cởi áo khoác, phủ lên người cô.

Trước mắt đám đông xem náo nhiệt tụ lại ngày càng nhiều. Người đàn ông ném vỡ chai rượu vội vội vàng vàng rời đi.

Khương Nghênh Hạ cắn chặt răng, tay nắm áo khoác nam trên người đến khớp xương trắng bệt.

“Ổn không?” Ninh Hoả thấp giọng hỏi.

“Đi thôi“. Cô thuận thế hơi dựa vào người hắn.



Một ngày ở đây có đủ bốn mùa. Nhiệt độ không khí lúc cao lúc thấp, hai mươi tư giờ trôi đi khiến người ta có cảm giác đã trải qua hết thảy xuân hạ thu đông. Ven đường có một người đàn ông mặc áo thun tay ngắn đi cạnh cô gái khoác áo lông, tay trong tay có vẻ rất hoà hợp.

Xe taxi hết chiếc này đến chiếc khác liên tục chạy vượt qua. Khung cảnh phố xá bên ngoài không khác gì ảnh động, đến khi gặp đèn đỏ mới dừng lại.

“Em rất khó chịu“. Khương Nghênh Hạ im lặng một lúc lâu mới mở miệng. Mái tóc ướt sượt lúc này đã được cột lên, dáng vẻ cũng không còn chật vật như lúc nảy. Lớp trang điểm trên mặt đã vơi đi ít nhiều, nhìn trong gương lại có thêm mấy phần thanh thuần tươi trẻ.

“Không sao, vẫn coi được“. Ninh Hoả tiếp lời.

Vẻ mặt cô hơi biến đổi, nghiêng đầu nhìn hắn.

Mắt hắn vốn là mắt hoa đào, nhưng từ trước đến nay không bao giờ lộ rõ được suy nghĩ.

Xe chạy đến khu nhà.

Khương Nghênh Hạ nhìn hắn chăm chú. “Đến rồi, em lên nhà đây“.

Cô cởi áo khoác trả lại hắn. Ninh Hoả giơ tay nhận lấy, để sang bên cạnh.

Lúc xuống xe hắn mang theo áo khoác, lại không cẩn thận đụng đến một thứ đồ gì đó trong túi.

Về đến nhà hắn mới lấy ra.

Là một cái “áo mưa” vị dâu tây.

— HẾT CHƯƠNG 14 —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.