Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào

Chương 136: Chương 136: Nữ sinh dũng cảm hơn so với nam sinh




Tần Viễn im lặng nhìn Chân Minh Châu. Cô cũng nhìn lại Tần Viễn, mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

An Doanh đi mua đồ uống lúc trở về nhìn thấy bộ dạng của hai người, nở nụ cười hỏi: “Hai người bọn họ còn chưa có trở lại à?”

“Chân Chân.”

Lý Thành Công hô to, âm thanh đột nhiên truyền đến.

Chân Minh Châu xa xa nhìn thoáng qua, thấy Lý Thành Công đã đến cửa sổ mua cơm, một mình cậu hai tay xách, đồ ăn quá nhiều đương nhiên không đi nhanh được. Chân Minh Châu đáp một tiếng, đứng dậy chạy tới.

An Doanh đứa mắt nhìn hắn đi xa, để mấy chai nước đặt xuống bàn.

Cô mua đồ chà từ tiệm cơm Từ Mộng Trạch, cho nên căn bản Tần Viễn không ngẩng mắt, tiện tay cầm một chai nước trà xanh vặn mở nắp uống.

An Doanh nhếch môi ngồi xuống đối diện hắn, giơ con mắt lên nhìn thấy bởi vì hắn uống nước mà hầu kết có chút nhấp nhô, vội vàng thu lại ánh mắt, cười nhạt cảm khái: “Chân Chân vậy mà thực sự theo đuổi được học trưởng Trình rồi.”

Tần Viễn đem chai nước đặt xuống bàn, Từ Mộng Trạch bưng đồ ăn đến.

An Doanh hướng hắn cười cười, đứng dậy tiếp một cái bàn ăn.

Từ Mộng Trạch đem một cái khác đặt lên bàn, hướng Tần Viễn nói: “Bánh mì kẹp thịt không có, cho cậu hai que bánh quẩy.”

“Ừ.” Tần Viễn không hào hứng, dùng chiếc đũa tiện tay kẹp một cái bánh quẩy, nghe An Doanh lại nói: “Nhưng việc học cấp ba nặng như vậy, học trưởng Trình vẫn là học sinh đứng nhất đâu rồi, nếu yêu đương bị phát hiện liệu…”

Cô chưa nói xong, đã có một ánh mắt tức giận nhìn.

Không đợi cô ngước mắt nhìn, liền nghe thấy Tần Viễn không kiên nhẫn nói: “Không nói lời nào có thể chết à.”

Những lời này nhằm vào ai không cần nói cũng biết.

An Doanh ngần người, chính lúc xấu hổ không biết nên làm như thế nào cho phải, Lý Thành Công cùng Chân Minh Châu trở về.

Chỗ ngồi trong nhà ăn trường học là loại nước sơn thành màu xanh táo đại bàn dài, một bàn có thể ngồi tám người, Chân Minh Châu đem đồ ăn đặt lên bàn, không cần nghĩ ngợi mà ngồi cạnh Tần Viễn nghiêng đầu sang chỗ khác cười nói: “Cho cậu một cái bánh bao súp.”

“Không ăn.” Tần Viên không ngẩng đầu lên nói.

“A? Vẫn còn giận sao?” Chân Minh Châu phiền muộn nói: “Tối hôm qua chúng ta mới cùng một chỗ, cũng không có cố ý lừa gạt các người.”

“Tớ vì cái này mà tức giận sao?”

“Vậy cậu tức giận vì cai gì?”

Tần Viễn mãnh mẽ quay đầu nhìn về phía cô, lập tức nghẹn,

Chân Minh Châu tức giận trừng mắt nhìn hắn, một bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng.

Lý Thành Công ở bên đã ăn xong hai phần một cái bánh bao, cũng không ngẩng đầu lên nói: “ Anh Viễn, cậu đùa vậy là được rồi, haha, Chân Chân cũng không có gạt cậu, tớ có thể làm chứng, thời điểm tối hôm qua cậu ấy tan học cũng không cùng một chỗ với học thần.”

Từ Mộng Trạch đạp cậu ta một cước, thấp giọng nói: “Bánh bao đều nhét đầy miệng của cậu à?”

Lý Thành Công: “…”

Cậu ta nhìn cái này lại nhìn cái kia, ủy khuất không nói được gì.

Bốn người bọn họ cùng một chỗ chơi nhiều năm rồi, quan hệ lẫn nhau tất nhiên không phản đối. Nhưng cũng chia thân thiết đấy. Anh Tần bên kia, Chân Chân quan trọng nhất, lão Từ về sau mới quen biết. Đối với lão Từ, Anh Viễn trọng yếu nhất, tiếp theo là anh ta cuối cùng Chân Chân. Không phải anh bốc phét đầu tiên là anh ta tiếp theo là Viễn ca, cuối cũng mới là lão Từ, về phần hắn bên này, Chân Chân tuyệt đôi là vị trí thứ nhất.

Tổng kết lại anh ta và Chân Chân thân nhất, Viễn ca cùng lão Từ cũng vậy. Bọn họ phân ra hai luồng, bởi vì Viễn ca với Chân Chân có quan hệ tốt mà mật thiết ngưng kết lại với nhau.

Mạnh mà nghĩ vậy một lần, bánh bao Lý Thành Công cũng không ăn, nhìn về phía bên cạnh chính mình phân cao thấp Tần Viễn với Chân Minh Châu, trong nháy mắt trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh. Anh ta sửng sốt vào giây, cúi đầu cuống cuồng ăn bánh bao.

Không thể nào? Anh Viễn thích Chân Chân??? Suy nghĩ này đột nhiên làm anh ta quả thực sửng sốt cả người.

Có thể…Suy nghĩ này xông đến liền không cách nào ngăn chặn được.

Anh Viễn đối với Chân Chân thật sự rất tốt, nhìn toàn bộ lớp mười không có người nào có thể như anh ta, khoảng cách gần như vậy mà nhìn rõ ràng rồi.

Một nam sinh cùng nữ sinh ăn cơm, chiếu cố khẩu vị của cô, thời điểm chơi game không sợ người khác làm phiền mà cùng cô nhường cho cô, lúc cô mất hứng sẽ vì cô mà trêu chọc để cô vui vẻ.

Tất cả ngoại trừ yêu thích còn có thể là cái gì?

Lý Thành Công lại nhớ đến một sự việc khác. Đó là mấy người vừa chơi cùng một thời gian ngắn. Buổi chiều cùng nhau trốn học đi chơi. Lúc ấy vào mùa hè rất nóng, dọc trên đường, nhựa đường dường như cũng nóng đến bốc hơi. Mấy người tại ven đường đi bộ không có một hồi, anh ta và lão Từ đã qua đường, đến một góc đường tiện lợi mua đồ uống lạnh. Anh Viễn cùng Chân Chân đi phía sau, tựa hồ theo ra cửa trường sau đó không lâu, anh Viễn vẫn nghiêm mặt gọi điện thoại mà Chân Chân….

Chân Minh Châu lúc ấy đang làm cái gì, kỳ thật anh ta không nhỡ rõ. Anh không quên chính là một màn kế tiếp sau…

Thời điểm đèn đỏ, trên đường đột nhiên vang lên âm thanh chiếc xe gắn máy nhanh như tia chớp, cũng trong nháy mắt, anh ta và Từ Mộng Trạch quay đầu nhìn sang. Ánh mặt trời nắng chói như thiêu người, nữ sinh mặc bộ yếm nhào tới trên người nam sinh, hai người ở trên mặt đất lăn một vòng, điện thoại văng vào cột điện rơi xuống vỡ làm đôi.

Về phần chiếc xe gắn máy, thoáng cái không thấy đâu làm cho anh ta cảm thấy màn vừa rồi chỉ là ảo giác. Chuyện này về sau xong việc như thế nào kỳ thật anh ta cũng không rõ lắm.

Thành phố An chính trị rung chuyển một năm, về nhà lòng anh ta vẫn còn sợ hãi chuyện này, mới từ chỗ mẹ anh ta biết được, Tần Viễn là con nhà quyền quý ở thành phố An, họ hàng rất có địa vị, trong nhà đều là quan đấy.

Sự kiện xe gắn máy rốt cuộc là ngoài ý muốn, hay vẫn là có người cố ý, mẹ Lý Thành Công dặn anh ta cũng không dám hướng hỏi kỹ nữa.

Chuyện này làm ảnh hưởng đến bốn người là có mối quan hệ tốt hơn.

Một người nữ sinh Chân Chân, ở thời điểm quan trọng xảy ra trước mắt lại có hành động như vậy có thể nói vô cùng nghĩa khí. Lúc ấy anh Viễn cùng Từ Mộng Trạch có tâm tình gì, anh ta cũng không đến hỏi. Nhưng Lý Thành Công vẫn cảm thấy nếu anh ta ở cự li gần không chừng cũng bị dọa ngốc tại chỗ.

Nữ sinh so với nam sinh còn dũng cảm hơn, vậy còn là nữ sinh sao?

Đó là nữ đàn ông!!!

Cho nên mấy năm nay, anh ta không coi Chân Minh Châu là cô gái nhu nhược.

Có thể nhớ lại rõ ràng anh Viễn không giống với anh ta. Thời khắc anh ta cùng Chân Chân đánh nhau, bao giờ anh Viễn cũng che chở cho cô, nhân nhượng chiếu cô cho cô. Đột nhiên, Lý Thành Công thổn thức vô cùng.

Tâm tình của anh ta phức tạp nuốt xuống một miếng bánh bao cuối cùng lại bắt đầu ăn tào phớ, chờ anh ta uống hết súp cuối cùng nghe thấy giọng nói Tần Viễn bất đắc dĩ thỏa mãn: “Được rồi, tớ không tức giận nữa, nhanh ăn cơm đi bánh bao nguội hết rồi.”

Những lời này thành công giúp Chân Minh Châu khôi phục lại tâm tình, cô cúi đầu cắn một miếng bánh bao, nói năng hùng hồn đầy lí lẽ: “Chuyện kia cứ như vậy qua đi haha, không được lôi lại chuyễn cũ. Còn có giữa trưa tớ cũng học thần mời mọi người ăn cơm.”

“…”

Lý Thành Công ngẩng đầu trông thấy khuôn mặt anh Viễn lập tức mây đen xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.