Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 30: Chương 30: Thân và tâm khác biệt




Thời điểm Gia Cát Nguyệt, Yến Tuân và Ngụy Thư Diệp ba người đang vung roi thúc ngựa chạy đến phủ đệ của Gia Cát Tịch, bên trong đại sảnh vốn không ngừng vang ra tiếng đàn sáo hiện lại lâm vào một mảng không khí tử vong vắng lặng.

Máu tươi từ ngọn chủy thủ sắc bén chậm rãi nhỏ xuống trên tấm thảm nhung bằng lông lạc đà trắng được mang về từ tận Tây Vực, nhanh chóng thẩm thấu rồi lan ra thành những đóa hoa đỏ thẫm. Gió đêm từ cửa sổ thổi vào, mang theo hơi lạnh làm tản đi mùi huân hương trong căn phòng xa hoa lãng phí. Bên dưới ánh nến sáng rực, khuôn mặt già nua của Gia Cát Tịch lộ vẻ kinh hoàng, tay bụm chặt cổ, không thể tin nhìn nữ hài tử cao không đến vai mình. Cát trong chiếc đồng hồ cát chậm rãi chảy xuống, cuối cùng lão nặng nề gục xuống trên mặt đất.

“Ngươi cầu xin ta tha cho ngươi?” Nữ hài tử nói giọng rất nhẹ, nàng cúi đầu dùng khóe mắt liếc về phía lão nhân, dạ dày lại sôi trào khiến nàng cơ hồ như muốn nôn ra.

Hình ảnh đống thi thể của đám người Hiệp Tương trong một đêm kia giống như luồng điện không ngừng kích thích thần kinh của nàng. Nàng chậm rãi quay đầu sang, thấp giọng nói: “Từng có nhiều người cũng cầu xin ngươi như vậy, xin ngươi tha cho các nàng, tại sao ngươi lại không tha?”

Gia Cát Tịch gục trên mặt đất, trên cổ máu tươi vẫn tuôn ra như suối, lão quý tộc quen sống an nhàn sung sướng lại rất sợ chết hiện giờ đang run rẩy cả người, không ngừng vươn cánh tay đầu máu trườn bò về phía trước, như muốn rời xa đứa trẻ giống như ma quỷ này. Máu tươi kéo thành một đường dài trên mặt đất, chói mắt đến kinh người.

“Ngươi đã sống quá lâu, đến lúc phải trả giá rồi. Ông trời không thu ngươi thì ta tới thu.” Một tiếng phặt giòn tan vang lên, chủy thủ không do dự chém ngang cổ Gia át Tịch, cắt đứt xương khiến đầu lão lập tức lìa khỏi người, máu phun tung tóe thành vòi, nhuộm mặt đất tím đen.

Sở Kiều cầm cái đầu vẫn chưa nhắm mắt của Gia Cát Tịch, mặt không chút biểu tình ném cái *thịch* xuống đất, quay đầu đi về phía mười đứa tiểu nữ nô đang co cụm trong góc. Bọn nhỏ hoảng sợ nhìn nàng, trong mắt các nàng, nữ hài tử đột nhiên thoát khỏi dây trói, to gan lớn mật giết chết Gia Cát lão gia này quả thực điên cuồng như ác quỷ từ dưới địa ngục, không hề ý thức được nếu không có nàng, giờ phút này bọn họ sẽ không có mấy người còn sống sót.

Kéo một cô bé khoảng hơn mười tuổi tướng mạo thanh tú, chỉ thấy nàng đã sợ đến sắc mặt trắng bệch, ngay cả nói chuyện cũng không được, Sở Kiều cúi đầu, cất giọng trong trẻo nhàn nhạt hỏi: “Sợ sao?”

Cô bé kia vẫn mở to hai mắt, không ngừng run rẩy, sợ mình sẽ trở thành thi thể không đầu thứ hai, nước mắt nước mũi đồng loạt chảy xuống nhưng cũng không dám phát ra một tiếng.

“Nếu sợ thì kêu lên đi.”

Dù sao cũng là đứa trẻ nhà nghèo, tuy nhỏ tuổi nhưng đã sớm hiểu chuyện, nàng vội vàng lắc đầu, khóc ròng nói: “Sẽ không kêu, ta cái gì cũng không thấy, xin ngươi tha cho ta.”

Sở Kiều không nhịn được khẽ nhíu mày, “Ta nói không rõ sao, kêu to lên.”

“Van xin ngươi.” Hài tử nói năng không mạch lạc, liên tục khóc lóc cầu khẩn: “Xin tha cho ta, ta nguyện làm trâu làm ngựa... A!”

Sở Kiều vung chủy thủ lên, hài tử vốn còn thấp giọng cầu khẩn thấy thế thì nhất thời lớn tiếng la lên, chỉ nghe *phập* một tiếng, thanh chủy thủ sắc bén lướt qua cổ nàng cắm thẳng vào cột giường ở phía sau. Nữ hài tử bị kinh sợ nhưng không mảy may có chút thương tích.

“Lão gia, đã xảy ra chuyện gì... A! Giết người!” Tên người hầu nhỏ tuổi canh giữ ở ngoài cửa nghe tiếng, cẩn thận thò đầu vào, chưa nói hết lời thì đã thấy Gia Cát Tịch toàn thân đầy máu nằm trên mặt đất, lập tức hồn phi phách tán, sợ hãi kêu to một tiếng rồi ngã ngồi ra trên mặt đất.

Một lúc sau gã mới chật vật bò dậy, lảo đảo bỏ chạy ra ngoài. Sở Kiều nhẩm tính thời gian, đoán chừng hộ vệ cả phủ đều đã nghe được, trong nháy mắt phóng chủy thủ trong tay về phía trước khoảng một trăm bước, chủy thủ đâm thẳng vào ót gã sai vặt khiến gã lập tức ngã oạch xuống đất, chết không kịp kêu.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, Sở Kiều nhanh chóng quay trở lại ngồi lẫn vào nhóm tiểu nô lệ, ngay sau đó có hai mươi tên đại hán hung hăng vọt vào phòng, nhìn thấy Gia Cát Tịch đầu một nơi thân một ngã, mặt bọn chúng liền trở nên xám như tro.

“Xảy ra chuyện gì?” Thị vệ cầm đầu giận dữ lớn tiếng quát hỏi đám tiểu nô lệ trong phòng.

“Giết người!” Hài tử tám tuổi cướp lời những người khác, nước mắt nhất thời đổ ra ào ạt, hoảng loạn kêu lên: “Giết người, hu hu... hắn giết Gia Cát lão gia, còn giết... thật đáng sợ, hu hu...”

Nữ hài tử mặt đầy nước mắt nước mũi, vừa khóc vừa kể, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ đến trắng bệch, nói cũng run rẩy không thành câu. Thị vệ đầu lĩnh cả giận quát: “Hắn chạy hướng nào?”

“Đằng kia!” Hài tử chỉ về hướng cửa sổ ở phía Nam, “Hướng đó!”

“Để lại mấy người, còn lại theo ta đuổi bắt thích khách!”

Bọn thị vệ đồng loạt vâng dạ rồi chạy ra khỏi phòng, chỉ để lại ba tên thu dọn thi thể Gia Cát lão thái gia.

Tất cả những hài tử khác đều hoảng sợ nhìn Sở Kiều, chỉ thấy nữ hài tử vừa lừa gạt đám thị vệ rời đi này lại nâng chiếc nỏ nhỏ trong tay lên, mặt không còn nửa điểm sợ hãi run rẩy khi nãy, nàng khẽ cong khóe miệng, nhìn ba tên thị vệ đang xem xét thi thể của Gia Cát lão thái gia, ung dung huýt sáo một tiếng, “Ê! Chớ quên mạng các ngươi!”

Ba gã sợ hãi xoay đầu lại, đang còn kinh ngạc thì ba mũi tên nhanh như sao xẹt đã bắn tới cắm vào đầu bọn chúng. Ba thi thể đồng loạt ngã rầm xuống trên mặt đất, trung thành đi theo Gia Cát lão thái gia đến hoàng tuyền.

“A!” Một tiểu nô lệ nhất thời sợ hãi kêu lên, Sở Kiều nhanh tay lẹ mắt bịt miệng nàng lại, bĩu môi nói: “Lúc bảo các ngươi kêu thì không kêu, giờ lại náo loạn thêm phiền.”

Tất cả hài tử đều mặt xám như tro, bật khóc hu hu thành tiếng. Sở Kiều thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Mấy lời ta sắp nói tới rất quan trọng, các ngươi phải lắng tai nghe thì mới có thể bảo toàn mạng, có biết chưa?”

Bọn nhỏ lập tức ngừng khóc lóc, mở to hai mắt nhìn Sở Kiều chăm chăm.

“Ta là người của Chu Thuận quản gia, lão già mất nhân tính này đã là tai họa cho đám hài tử như chúng ta từ lâu. Chu quản gia nhìn không vừa mắt nên mới sai ta tới giết lão, cũng coi như là trừ hại cho dân lành, các ngươi không thể bán đứng Chu quản gia tiết lộ chuyện này ra bên ngoài. Bất kể người phủ Gia Cát dùng biện pháp gì hành hình thì cũng không được nói ra, Chu quản gia sẽ có cách cứu các ngươi, nhớ kỹ chưa?”

Bọn nhỏ vội vàng gật đầu, phảng phất còn chút sợ hãi.

Sở Kiều cười nhạt, lưới đã giăng, giờ chỉ còn chờ cá chui vào. Cho dù những đứa trẻ này có thật sự đại nhân đại nghĩa cam chịu phạt cũng quyết không kể ra những lời này của nàng, mà cho dù có nói thì người phủ Gia Cát chưa chắc đã tin, hơn nữa hạ nhân Thanh Sơn viện đều tận mắt nhìn thấy người của Chu Thuận bắt nàng mang đi phủ đệ của Gia Cát Tịch. Chỉ bằng điểm này, Chu Thuận chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi cái chết, chuyện nàng phải đoán bây giờ chẳng qua là xem hắn chết như thế nào mà thôi.

Sở Kiều liếc nhìn độ đầy trong đồng hồ cát, thời gian vừa vặn, vẫn kịp cho nàng âm thầm chạy về tiếp ứng cho Tiểu Bát thoát ra bằng cửa sau.

Hết thảy mọi chuyện vô cùng thuận lợi.

Sở Kiều vừa định đi ra cửa chính thì mắt cá chân đột nhiên bị giữ lại, cúi đầu nhìn thì thấy chính là một gã thị vệ còn chưa chết.

“Bè lũ độc ác, đáng chết!” Hai mắt Sở Kiều nhất thời bắn ra hàn mang, đưa tay rút mũi tên trên trán gã ra, thân hình gã co quắp mấy cái rồi không cử động nữa.

Sở Kiều cúi xuống dùng sức gỡ tay gã thị vệ ra nhưng cố mấy lần vẫn không rút chân ra được, khiến nàng nhất thời nảy sinh ác ý, đưa tay rút trường đao bên hông gã thị vệ ra, vung đao chém đứt bàn tay đang nắm cổ chân mình.

“Ngươi đang làm cái gì?”

f

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.