Hoàng Hậu Rắc Rối

Chương 37: Chương 37: Lập Hậu. . . (End)




Chương 37: Lập hậu. . . (End)

Sáng hôm sau, viện binh đến, Thái thừa tướng vào báo cáo với Vương Kim, trận đánh đã chuyển biến tốt hơn. Tôi đút cháo cho Vương Kim, cũng chăm chú nghe chuyện quốc gia đại sự. Hắn ta vẫn nằm sấp, chưa ngồi dậy được. . .

- Dự là 3 ngày 2 đêm nữa chúng ta sẽ thắng lợi định quốc...- Thái thừa tướng đầy tự tin nói chắc nịch. Tôi mỉm cười:

- Nhanh thật!

- 11 năm rồi, hẳn là nhanh...- Vương Kim mỉa mai tôi. Mặc kệ ngươi, người ta đang vui, không chấp nhất với tiểu nhân!

- Hoàng thượng, cuối cùng thì ngài cũng tìm được một người xứng đáng để làm hoàng hậu, lúc nguy khó cũng không bỏ rơi người!- Thái thừa tướng đáng tuổi cha Vương Kim, tuy đã gần 60 nhưng thân thủ vẫn bất phàm. Trước người lớn, Vương Kim vẫn rất nể trọng, không hề cho mình là bậc đế vương và xem họ quần thần.

- Bây giờ dù có phản đối, ta vẫn lập thôi. Hậu cung của ta đâu còn ai nữa...- Vương Kim nói đùa. Nếu muốn thì sẽ có thôi, còn bày đặt bảo không có. Hai người cười nói, 2 câu lại đá xoáy tôi 1 câu làm tôi chai mặt rồi mà vẫn thấy xấu hổ, không biết đáp trả thế nào. . .

*******

Ba hôm sau, nghĩa quân toàn thắng như dự đoán. Không những giành lại được Vương triều, Vương Kim còn chiếm luôn cả đất Đại Sở. Chỉ có điều, không bắt được Sở Lâm Vũ. Vương Kim dán cáo thị, cho người truy lùng khắp nơi. . .

Về lại hoàng cung, tôi thoải mái nằm dài lên giường mình, nhắm mắt mơ màng:

- A Tú...- Tôi lại quên nữa rồi, A Tú làm gì có mặt ở đây chứ!

Sau 6 tháng rong ruổi ở Đại Sở, à không, là Vương triều, bây giờ tôi mới nhớ đến đại gia đình mình còn ở Liêu quốc, chẳng biết họ có khỏe mạnh không nữa...

Vương Kim mặc long bào, khí khái bất phàm, làm cho diện mạo anh tuấn càng thêm sáng lạng. Người đẹp nhờ lụa quả thật không sai. Tôi đứng dậy, đi đến cầm 2 vạt áo khoác của hắn chỉnh lại:

- Mặc long bào rồi thì vịt cũng hóa thiên nga!

- Làm gì có vịt nào hóa thiên nga, vốn dĩ thiên nga đã là thiên nga ngay từ nhỏ rồi!- Hắn chép miệng kéo tôi vào lòng. Tôi đẩy hắn ra:

- Đã sang Liêu quốc đón thái hậu, thái hoàng thái hậu cùng con chúng ta được chưa?

- Đợi vài hôm nữa hẳn đi...- Hắn lười nhác thở dài. Mấy hôm trước, Lão Phật Gia và thái hậu có viết thư trách móc, đại ý trong thư là hoàng thượng đã đủ lông đủ cánh, không xem 2 bà già ra gì, chuyện gì cũng quyết định 1 mình, còn sống hay đã chết đều không báo blah blah...

- Chàng xem, Đại Ngưu người ta đã sang Liêu quốc đoàn tụ với A Tú rồi, chỉ là chờ sinh xong mới về Vương triều. Bỏ lại Tiểu Yến một mình ta không yên tâm.- Tôi trách móc. Thấy vậy, Vương Kim đành gật đầu:

- Để ta sang tạ ơn Liêu Kinh Bảo đã dạy dỗ Tiểu Yến suốt thời gian qua, còn cưu mang cả thái hậu và thái hoàng thái hậu nữa.

- Còn công chúa thì sao? Nàng ấy dù gì cũng là chính thất, chàng định phục quốc rồi thì quên đi nghĩa vợ chồng à?- Tuy tôi không phải thánh nữ nhưng cũng là người biết điều, công chúa cũng như tôi, 11 năm qua vẫn một lòng chung thủy, tôi được hưởng hạnh phúc còn cô ấy tại sao lại không thế?

- Nàng suy nghĩ nhiều rồi, ta đưa nàng đi dạo một vòng kinh thành cho khuây khỏa!- Nhắc đến công chúa hắn lại tìm cách lảng sang chuyện khác. Dù là bị thái hậu ép hôn, nhưng lúc công chúa có thai hắn chăm sóc còn tận tình hơn cả chăm sóc cho tôi mà. Tôi đành gật đầu, thay thường phục đi dạo cùng hắn. Vương Kim lúc xuất hành thường không dẫn theo binh lính do võ công của hắn thì khỏi bàn rồi.

Kinh thành đang sửa san lại, mọi người có buôn bán nhưng vẫn còn hơi ít so với lúc trước chiến tranh. Sau khi đền bù thỏa đáng cho lương dân, quốc khố cũng chẳng còn lại bao nhiêu, 6 vạn lượng của tôi cứ như thế bay đi mất. Thôi thì... xuất giá tòng phu, xem như 6 vạn đó là “góp lửa thổi cơm chung“.

- Nàng xem, ta đã làm theo ý nàng, sau này sẽ sử dụng tiền mặt bằng giấy, không dùng đồng xu hoặc là vàng bạc cho đỡ tốn kém!- Vương Kim chỉ tay vào 1 người đang dùng tiền mới xuất hành của Vương triều để mua trái cây. Tôi vui vẻ gật đầu, thấy trong lòng thư thái:

- Đúng vậy, để dành đồng sau này lắp đường ray đi!

- Bây giờ nàng là mẫu nghi thiên hạ rồi, có nên đóng cửa Xuân Hoa lầu không hả?- Lang thang một hồi lại đến trước cửa cơ ngơi tôi gầy dựng. Tôi tức giận lắc đầu:

- Của hồi môn ta để dành cho Tiểu Yến đấy, tính ra còn hơn cả quốc khố của chàng đang có. Chàng xem, nhà ở Liêu quốc, ta xây dựng chẳng hề thua kém hoàng cung đâu!

- Ta biết nàng tài giỏi rồi, nhưng mà...

- Đừng lo, ta vẫn dựa vào chàng để sống mà!- Tôi xoay người câu vai hắn kéo xuống. Hắn vênh mặt:

- Chắc không?

- Chắc!- Tôi gật đầu cười. Hắn tạm tin, kéo tay tôi đi về phía mặt trời. Giây phút yên bình tôi chờ đợi sau 11 năm chính là bây giờ. . .

Cho dù Vương Kim không phải là hoàng đế Vương triều, cho dù hắn ta chỉ có đôi bàn tay trắng, tôi vẫn nguyện mãi ở cạnh bên hắn. Tôi sẽ bao nuôi hắn! Wo ai ni, hao hao ai ni...

********

- Bối Nhi, chắc nàng cũng biết Vương Kim đã thắng trận phục quốc...- Người nói câu nói này không phải là Liêu Kinh Bảo mà chính là Phương Bạch Hàn. Liêu Bối Nhi lẳng lặng tựa người vào cây cột ở ngoài hiên, ánh mắt nhìn về khoảng không mông lung. Phương Bạch Hàn tiến đến, thở dài:

- Nàng vẫn không động lòng ư?

- Người ta yêu là Vương Kim.- Liêu Bối Nhi gật đầu chắc nịch. Phương Bạch Hàn mỉm cười, nụ cười chua chát, gương mặt anh tuấn trầm buồn, nhướn mày:

- Ta sẽ rời khỏi hoàng cung, đi du ngoạn cho thư thả, có thể sẽ không gặp lại nàng nữa. Bảo trọng!

Nói xong, Phương Bạch Hàn thong thả xoay người đi, Liêu Bối Nhi ngoảnh đầu nhìn rồi cười hắt ra 1 cái, không rõ là cười Phương Bạch Hàn không biết tự lượng sức, đỉa đeo chân hạc hay cười nhạo chính bản thân. Nàng ngẩng đầu nhìn hoàng hôn đang buông, màu ráng vàng bao trùm lên cả bóng dáng xinh đẹp, hằn lên sàn 1 chiếc bóng cô độc. . .

- Mẹ...- Vương Minh gọi khẽ. Liêu Bối Nhi xoay đầu lại mỉm cười:

- Con có muốn nhận lại cha không? Vài hôm nữa, cha con nhất định sẽ đến đón ta, chúng ta sẽ là hoàng hậu và thái tử Vương triều...

Vương Minh ngẩn ra 1 chút, vẻ mặt hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở về vẻ điềm tĩnh. Liêu Bối Nhi đi về phía trước, bỏ lại thằng nhóc đứng trơ trọi. Tiểu Yến từ phía sau xông lên vỗ vai Vương Minh:

- Huynh đứng ngẩn ngơ ở đây để làm gì? Hôm nay kinh thành có mở hội hoa đăng đấy, chúng ta đi cầu nguyện thôi!

- Ờ...- Thằng bé gật đầu. Tiểu Yến giơ 2 bàn tay bé xinh ra kéo miệng thằng nhóc lên:

- Cười cái xem nào! Chúng ta sang rủ cả Tống Hạo huynh đi.- Con bé kéo tay thằng nhóc chạy như bay. . .

Trên phố, lồng đèn treo đỏ khắp 1 vùng thật đẹp đẽ. Tiểu Yến búi nửa tóc trên, tóc bên dưới xoã xuống dài đến thắt lưng, trên tóc có cài cây trâm hình chim yến xinh đẹp lạ thường. Con bé đi giữa Tống Hạo và Vương Minh, vui vẻ ngắm nhìn cảnh vật lung linh đẹp đẽ. Phía trước, đoàn người đang tranh nhau mua đèn hoa đăng đông nghẹt, không tài nào chen chân qua được. Tiểu Yến lém lỉnh:

- Hai huynh dùng võ công của mình chen vào xem ai mua được đèn nhanh nhất đi!

Tống Hạo cười cười, hất mặt với Vương Minh:

- Thử không?

- Ta sợ huynh sao?- Vương Minh khoanh tay trước ngực, nói rồi cả 2 cùng xông lên phía trước. Tiểu Yến bật cười, vỗ tay cỗ vũ...

Chỉ trong chốc lát, cả 2 đã trở lại với 2 cái đèn trên tay. Tiểu Yến chu môi hỏi:

- Rốt cuộc là ai thắng?

- Ta!- Cả 2 đồng thanh lên tiếng. Vương Minh cãi:

- Rõ ràng ta mua được đèn trước!

- Nhưng ta thoát ra ngoài trước đệ!

Cả 2 cãi nhau long trời lở đất không ai nhường ai. Tiểu Yến đành hét lên:

- Đủ rồi. Chúng ta đi đốt đèn hoa đăng...

Cả ba viết điều ước của mình lên giấy thả lên bầu trời. Trời đêm đầy sao lại được đèn hoa đăng thắp sáng đẹp đến nỗi không có mỹ từ nào sánh được. Tiểu Yến xuýt xoa:

- Đẹp thật đấy!

- Muội đã ước điều gì vậy?- Tống Hạo hỏi, xem ra đó cũng là câu hỏi của Vương Minh. Con bé cười tươi:

- Cầu nguyện cho cha mẹ, tiểu đệ và cả hai huynh nữa!

- Muội cầu gì cho ta?- Cả hai trượng phu đồng thanh.

- Nói ra sẽ mất linh đấy, chúng ta dạo một vòng rồi về ngủ!- Tiểu Yến kéo tay 2 huynh đệ chạy về phía trước.

*********

Tôi về đến nhà, chạy vào phòng ngã lưng cho thoải mái, cả ngày đi đường mệt mỏi gần chết, sức trẻ đang dần cạn kiệt đây này.

- Linh San, phòng tắm ở đâu vậy?- Vương Kim đẩy cửa vào hỏi tôi. Tôi mệt mỏi chỉ tay:

- Phòng chàng không có phòng tắm sao? Còn hỏi ta?

- Hình như thùng tắm bị hư, ta sang phòng nàng dùng tạm nhé!- Vừa nói xong không đợi tôi đồng ý đã ôm quần áo chạy vào trong. Tôi thở dài, nhắm mắt làm 1 giấc. Lúc sau có người đến lay tôi dậy, tôi mệt mỏi mở mắt:

- Sao vậy?

- Nàng không định đi tắm à?- Vương Kim vẻ mặt ngây thơ hỏi tôi.

- Ta ngủ trước rồi mai tắm cũng không sao!- Tôi tiếp tục ôm gối ngủ, hắn lại ấy cái gối ra phóng lên giường nằm cạnh tôi:

- 11 năm chưa động thủ, nàng muốn ta tuyệt dục hay sao?

Tôi đang nằm ngủ cũng không kiềm được phì cười. Nãy giờ sang phòng tôi là để nói chuyện này ư?

- Chàng ra Xuân Hoa lầu tìm đỡ cô nào đi, muốn lập phi ta cũng không cản, ta đang rất mệt, rất muốn ngủ!

- Thôi!- Hắn gắt lên, mặt mày nhăn nhó như trẻ em bị giật kẹo. Tôi mở mắt không nổi nữa, mặc kệ hắn đang mè nheo làm loạn vẫn không có phản ứng. Tôi chép miệng:

- Kiêng 11 năm còn được chẳng lẽ không kiêng được 1 ngày? Mai ta sẽ bù, vô cùng nhiệt tình, có được không?

- Thật chứ?- Hắn kê mặt lên vai tôi hỏi. Tôi gật gật đầu:

- Không đồng ý thì cưỡng bức cũng được, ta cho phép nhưng hôm nay thì mệt sắp chết rồi!

Vương Kim bĩu môi ôm chặt lấy tôi:

- Vậy cũng được, ta không thích cưỡng ép người khác. Nương tử ngủ ngon!- Ôi cứ như tôi và hắn vừa mới động phòng ấy. Tôi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, chuyện còn lại thì thức dậy hẳn tính. . .

Sáng hôm sau tôi dậy rất muộn, vừa ra đại sảnh đã gặp Tiểu Yến cùng với Khuynh Triều chăm chú nhìn Vương Kim. Tôi bước đến nở nụ cười:

- Tiểu Yến, đây là cha con!

- Con không quan tâm!- Nói rồi nó quay phắt người bỏ đi. Tôi ngạc nhiên nhìn Khuynh Triều:

- Tỷ tỷ con bị gì vậy?

- Mẹ hỏi cha đi, con không biết!- Nói rồi thằng bé đuổi theo Tiểu Yến.

Tôi chống nạnh hỏi Vương Kim:

- Chàng đã làm gì rồi?

- Làm chuyện ta nên làm.- Hắn ta khá bình tĩnh nói.

- Rốt cuộc là chuyện gì?- Tôi nhăn nhó bặm môi.

- Đoạn tuyệt quan hệ với Liêu Bối Nhi!

Ngữ khí Vương Kim rất chậm rãi mà làm tôi thất kinh hồn vía, đoạn tuyệt? Tôi khó hiểu hỏi:

- Nàng ấy đã làm gì quá đáng ư?

- Cắm sừng hoàng thượng thì có phải mang tội chết không?- Hắn nhếch môi rồi kéo tay tôi.- Đứa trẻ năm xưa cô ấy mang thai không phải của ta, ban nãy ta vào cung gặp Liêu Kinh Bảo, Liêu Bối Nhi liền mang đứa trẻ ra ép ta phải lập cô ta làm hoàng hậu. Ta đã nói rồi, ta chỉ động xuân tình với mỗi mình nàng thôi, tam cung lục viện tất cả mang thai đều không phải là của ta!

Nếu bạn cắm sừng vương gia, nhẹ thì bạn sẽ bị bắt vào chùa tu hạnh nhưng nếu bạn cắm sừng hoàng thượng, nhẹ là tru di cửu tộc. Tôi không ngờ Liêu Bối Nhi một lòng chung thủy lại làm ra chuyện động trời này. Cũng may, anh trai của nàng ta là Liêu Kinh Bảo có ơn với Vương Kim nếu không thì... dù là quận chúa cũng bị thả trôi sông. Vậy Tiểu Yến tại sao mà tức giận?

- Tiểu Yến vốn thân thiết với con của Liêu Bối Nhi, thấy đứa trẻ kia không được nhận ta là cha, ta lại nhận con bé làm con thì vô cùng khó xử. Cả 2 đứa trẻ đều không thể nhìn mặt nhau, suốt đường đi về quở trách ta. Nhưng cứ mang nó về Vương triều làm công chúa, hưởng vinh hoa phú quý, con bé sẽ mau quên thôi...

Thì ra là vậy. . . Con của Liêu Bối Nhi là của ai chứ? Tôi cố nghĩ cũng không ra. Đúng lúc, Đại Ngưu bế đứa bé gái đi ra, nâng niu như viên ngọc:

- Bệ hạ, người xem đứa trẻ này đáng yêu như thế phải đặt tên là gì nhỉ?

- Họ Đại à?- Tôi đi đến đưa ngón tay trỏ nựng mặt con bé, trông đáng yêu kinh khủng ấy.

- Đại Mỹ đi, là rất đẹp!- Vương Kim đặt tên. Cái tên nghe rất hay đó chứ, so với Đại Ngưu thì cứ như 1 trời 1 vực. Đại Ngưu cười hì hì:

- Tạ chủ long ân, còn được hoàng thượng đặt tên cơ đấy, con gái của hạ thần đúng là may mắn!

Tôi nở nụ cười nhìn Vương Kim, hắn ta cũng nhìn tôi rồi kéo tôi đi dạo 1 vòng, ám muội nói:

- Đêm nay không được nuốt lời đấy!

- Cái gì cơ?- Tôi giả vờ chọc tức hắn. Vương Kim cúi đầu:

- Ta không ôn nhu nữa đâu!

- Sắc lang!

- Sắc hay không cũng là phu quân của nàng!- Hắn ta kéo tôi vào lòng.- Đợi mọi chuyện giải quyết xong xuôi, ta nhất định sẽ lập nàng làm hậu...

*******

3 tháng sau. . .

- Đến rồi đến rồi! Vào vị trí!

Tôi há hốc mồm nhìn đám nam nhân đang đứng xếp hàng, đội hình rất giống bài “Nobody” tôi biên đạo. Hơ...

Đúng thật, bọn hắn đang nhảy “Nobody”, làm chuyện khó coi gì đây? Định soán ngôi vũ đoàn “Bước chân Dịch Đình” à?

“You know I still love you Baby. And it will never change.”

Tôi và Lão Phật Gia ôm bụng cười ngặt nghẽo, trời ơi...

Vương Kim còn nhảy chính cơ đấy! Haha, tôi cười chết mất... Hắn đưa đôi mắt phượng quyến rũ tôi. Tôi bật cười “bắn tim“. Tôi liếc mắt 1 vòng, đội hình bao gồm: Vương Kim- boss, Hoàng Minh Thống, Thái Trác, Khuynh Triều, Đại Ngưu. Bọn họ đang giở trò gì đấy? Rõ ràng là anh tuấn tiêu sái, ai lại nhảy mấy điệu này. Dứt bài, Vương Kim cầm cây bông hồng đi đến trước mặt tôi. Tôi trơ ra 1 lúc. . .

A Tú và Mỹ Nhân đẩy tôi lên đứng trước mặt Vương Kim. Hắn nói:

- Linh San à...

- À!!!!- Cả đám xung quanh hùa theo.

- Ta yêu nàng!

- Á Á Á!- Mấy cô gái phía sau hét lên.

- Nàng có đồng ý làm hoàng hậu của ta không?- Vương Kim quỳ xuống, cắn cành bông hồng lên miệng.

Ôi trời, uy nghi hoàng thượng đâu rồi? Có ai tin là chồng tôi 34 tuổi rồi không? Tôi đâu có điên, hoàng hậu ai chả muốn làm, không cần năn nỉ cũng đòi làm nhưng thấy tướng công nhiệt tình như thế cũng không muốn làm chàng ấy thất vọng. Tôi tiến đến, cầm lấy cành bông hồng kéo hắn đứng dậy. Mọi người vỗ tay hô vang:

- Đồng ý đi, đồng ý đi!

Tôi bỏ mặc lời nói của mấy người đó, làm như phim hành động, kéo hoàng thượng về phía mình, đặt lên môi hắn 1 nụ hôn sâu.

Mọi người hét ầm lên. 1 lúc lâu sau đó tôi mới buông hắn ra:

- Ta đồng ý!

Vương Kim ôm tôi bế bổng lên. Hoàng cung ăn tiệc lập hậu rất lớn, đến hơn 2 tuần sau mới vãng. . .

----------+++++End+++++---------

Truyện chưa kết thúc!!!

Viết End tại đây chỉ là tạm thời vì có nhiều chuyện chưa giải quyết xong. Nhất định phải chờ đọc 5 ngoại truyện đấy nhá!

Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Win suốt thời gian qua, đón đọc “Thanh xuân của tôi và bạn cùng bàn” tại santruyen.com để sống lại trong ký ức tuổi học trò nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.