Hoàng Đế Của Hoàng Đế

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7.

Dật Thanh Thích cũng không có quản nhiều như vậy, chỉ là mặc cho y ngủ say một buổi chiều.

Ngủ cả buổi chiều, Huyền Ngôn Nặc cũng ngủ đủ, mơ mơ màng màng mở mắt ra, dụi dụi con mắt, nhìn về phía Dật Thanh Thích đang ngồi ở bàn học viết chữ. Huyền Ngôn Nặc hiếu kỳ tới gần Dật Thanh Thích, hỏi hắn đang làm gì. Dật Thanh Thích thấy tiểu oa nhi (trẻ con còn nhỏ. Ở đây có thể coi là cách nói yêu thương dành cho một người), liền ôm y ngồi lên đùi mình, cố định vào trong lòng rồi tiếp tục viết chữ.

Huyền Ngôn Nặc nghiêng đầu nhìn sáu chữ viết trên giấy:

Dật Thanh Thích Huyền Nghiêm Nặc

Huyền Ngôn Nặc kéo tay áo Dật Thanh Thích, chỉ vào ba chữ “Huyền Nghiêm Nặc” hỏi: “Là tên của ta sao?”

“Ừ.” Dật Thanh Thích gật đầu.

“Viết sai rồi viết sai rồi! Không phải là ‘Nghiêm’ này !”

“Không phải ‘Nghiêm’ này sao? Vậy là ‘Nghiêm’ nào?” Dật Thanh Thích buông bút lông, nhìn Huyền Ngôn Nặc.

Huyền Ngôn Nặc cầm bút lên, viết chữ “Ngôn” cong vẹo lên chỗ trống chỗ cạnh chữ ‘Nghiêm’ lên trên giấy. Sau đó chỉ vào chữ “Ngôn” nói: “Đây mới là tên của ta, ‘Ngôn’ đó.”

(giải thích một chút: ở đây anh Dật nhầm tên em Nặc là 严 phiên âm là yán mà tên em Nặc lại là 言 cũng phiên âm là yán =)))) vì phiên âm mà nghe nhầm. Vấn đề này rất hay có nên không có gì là lạ =))))))))

Dật Thanh Thích cau mày nhìn chữ này một hồi lâu mới miễn cưỡng nhận ra cái chữ này thực sự là chữ “Ngôn” . Hắn cười chế nhạo: “Tiểu Nặc, đây là chữ của ngươi sao? Sao lại xấu như vậy?”

“Xấu sao? Đẹp lắm mà! Ta toàn viết chữ như vậy, cũng không có người nói ta viết xấu nha…” Huyền Ngôn Nặc nghiêng đầu chăm chú nhìn chữ mình viết một lần nữa, “Ngày hôm nay viết đặc biệt đẹp nha ~ “

Dật Thanh Thích nhịn hơn nữa ngày, thiếu chút nữa nghẹn đến nội thương.

“Hoàng thượng ơi ~ người này là ai vậy?” Huyền Ngôn Nặc lại chỉ vào ba chữ “Dật Thanh Thích” hỏi.

“Cái này à, cái người này đương nhiên là trẫm rồi!” Dật Thanh Thích cười trả lời.

“Hoàng thượng tên Dật Thanh Thích ô…” Huyền Ngôn Nặc cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi ngẩng đầu hỏi Dật Thanh Thích, “Ta gọi ngươi là ‘Dật’ có được hay không?”

Dật Thanh Thích sửng sốt một hồi lâu, hắn không nghĩ tới tiểu oa nhi này sẽ đưa ra yêu cầu này. Có điều, Dật Thanh Thích lại thấy vẻ mặt chân thành của Huyền Ngôn Nặc thì không khỏi gật đầu.

“Tuyệt quá đi!” Hai con mắt của Huyền Ngôn Nặc vì cười mà cong lại thành hình ánh trăng, sáng trông suốt, hai má lúm đồng tiền càng đáng yêu động lòng người. Dật Thanh Thích cũng nở nụ cười theo. Có thể nói hắn từ khi sinh ra đến bây giờ, ngày hôm nay là một ngày mà hắn hài lòng nhất. Bởi vì sự đơn thuần, đáng yêu của Huyền Ngôn Nặc làm hắn phải động lòng.

“Tiểu Nặc… Vĩnh viễn ở lại bên người trẫm có được không?”

Khi Dật Thanh Thích đưa ra vấn đề này, đến cả chính hắn cũng thấy không thể tin nổi.

Huyền Ngôn Nặc mở to hai mắt nhìn Dật Thanh Thích: “Làm sao vậy? Ta sẽ nha, chỉ cần Dật thấy không vui thì có thể tìm ta! Ta sẽ giúp ngươi! !”

“Vậy một năm sau ngươi có thể không ra cung hay không?”

Huyền Ngôn Nặc cào tóc: “Này… Ta đã đồng ý với tỷ tỷ.”

“Vậy nghĩa là không thể? Hừ, còn nói khi trẫm không vui sẽ giúp trẫm.” Ánh sáng trong mắt Dật Thanh Thích trở nên tối sầm, vẻ mặt không bằng lòng.

“Đương nhiên là có thể mà! Bất cứ khi nào ngươi buồn chán đều có thể đi tìm ta nha!” Huyền Ngôn Nặc sờ mặt Dật Thanh Thích, bộ dạng rất thương tâm.

“Tiểu Nặc, hoàng đế không thể tùy tiện ra cung. Một năm nhiều nhất là hai ba lần. Huống chi ngươi ở tận Dương Châu. Nếu như ngươi ở kinh thành, trẫm còn có thể tìm ngươi tiến cung, ” Dật Thanh Thích cầm tiểu móng vuốt (tức bàn tay của Nặc. Để móng vuốt cho dễn thương :x) Huyền Ngôn Nặc đang tàn sát bừa bãi trên mặt hắn, đôi lên miệng hôn, “Không ròi đi có được không?”

“Thế nhưng… Ta đã ước định với tỷ tỷ…”

“Vì sao ngươi để ý ý tỷ tỷ ngươi như vậy! Ước định rồi thì thế nào, chuyện gì cũng đề có thể thay đổi mà!” Ánh mắt Dật Thanh Thích rõ ràng lạnh xuống.

“Thế nhưng…”

Huyền Ngôn Nặc vừa định giải thích đã bị Dật Thanh Thích đẩy ra: “Quên đi, ngươi đi đi.”

Huyền Ngôn Nặc đứng tại chỗ không biết làm sao, nghe Dật Thanh Thích nói xong cũng không có ý định rời đi, y dè dặt kéo kéo áo Dật Thanh Thích, nói: “Dật… Xin lỗi mà…”

“Quên đi quên đi, ngươi đi đi, ” Dật Thanh Thích rút lại áo mình, “Này, để lại ngọc như ý và cây trâm.”

“A? ! Không muốn!” Huyền Ngôn Nặc sờ cây trâm trên đầu, ôm chặt ngọc như ý trong lòng, “Là Dật nói cho ta! Hiện tại làm sao có thể đòi lại chứ?!”

Dật Thanh Thích không nhịn được nói: “Trẫm không phải nói rồi sao, chuyện gì cũng có thể thay đổi, để ngọc như ý và cây trâm lại!”

Huyền Ngôn Nặc bị ngữ khí cùng sắc mặt của Dật Thanh Thích dọa, hơi sợ hãi đầu gỡ cây trâm trên đầu xuống, lấy ngọc như ý trong lòng ra, trả lại cho Dật Thanh Thích. Dật Thanh Thích cầm lại đồ, nói: “Ngươi có thể đi rồi.”

Huyền Ngôn Nặc lắc đầu.

“Nghe không hiểu lời nói của ta sao? Đi ra ngoài!” Kiên nhẫn của Dật Thanh Thích bị mất hết, phẫn nộ quát Huyền Ngôn Nặc. Huyền Ngôn Nặc bị kinh sợ, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống nhưng vẫn cố nhịn, nói một câu “Xin lỗi” liền lui đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.