Hoàng Bán Tiên

Chương 39: Chương 39




CHƯƠNG 40 Chuyện tốt đêm lành

–Hảo cảnh lương tiêu–

Tiểu Hoàng lúc mơ mơ màng màng đã bị Tư Đồ bế lên đặt trên giường.

Tư Đồ cúi xuống nhìn y, chỉ thấy tiểu hài tử ngơ ngác nằm trên giường, ngước hai mắt nhìn hắn, cũng chẳng rõ đang trông mong điều gì mà trong mắt lộ ra một nỗi hiếu kỳ, nhưng trừ ra thì không còn gì khác, mắt trong ngăn ngắt.

Chưa hề thấy ai nằm trên giường mà còn ngu ngốc như vậy, Tư Đồ đột ngột nghĩ không thể nào ra tay, sững sờ xuất thần ngay tại chỗ.

Tiểu Hoàng đợi một lúc lâu, thấy Tư Đồ chưa tỏ vẻ gì cả, chỉ có đôi mắt chăm chú nhìn vào mình không thôi, thế là bắt đầu có chút lúng ta lúng túng, hai mắt liếc trái liếc phải, nhích cái mông lùi sâu vào giường.

Y chỉ cử động se sẽ, Tư Đồ đã liền theo bản năng vươn tay sang đè phần bụng y lại, không cho cục cựa…Bàn tay áp đến cái bụng mềm mại của Tiểu Hoàng, Tư Đồ cảm nhận được một làn hơi ấm, tim đập nhanh hơn một ít.

Hắn cười xấu xa, bàn tay se sẽ miết lên, ngập ngừng vỗ về trên bụng Tiểu Hoàng, chừng như đang tìm kiếm gì đó. Ngón cái cảm nhận được một điểm nhô lên nho nhỏ, Tư Đồ nhẹ nhàng ấn ấn lên.

“Nha…” – Tiểu Hoàng đỏ mặt, Tư Đồ đang nắn ngay cái rốn của y. Vươn tay đẩy tay Tư Đồ ra, Tiểu Hoàng những muốn xoay người đi, có chút bối rối.

“A…” – Tư Đồ thấy y ngượng ngùng thì không khỏi vui vẻ, xòe rộng cả hai bàn tay to lớn ôm lấy eo Tiểu Hoàng, đưa y về phía trước người mình, gần kề vào ***g ngực.

Cúi xuống, Tư Đồ nhẹ nhàng cọ đỉnh mũi hắn lên khuôn mặt Tiểu Hoàng, vươn đầu lưỡi ra liếm thùy tai y.

Tiểu Hoàng thẹn đến cùng cực, nhắm nghiền đôi mắt, hai tay túm áo, dường như đang bị người ta áp bức.

Tư Đồ dở khóc dở cười, bộ dạng tiểu hài tử trước mắt đáng yêu muốn chết mà.

Tư Đồ càng nghĩ càng thấy phát giận nhiều hơn, giơ một ngón tay ra, nhẹ nhàng khều khều bên hông Tiểu Hoàng.

“Ưm a…” – Tiểu Hoàng cả kinh giật mình, mở mắt ra nhìn Tư Đồ hơi sợ sệt, trông như đang hỏi ––– Sao lại muốn cù ta?

Tư Đồ thấy đôi mắt sáng đến trong veo ấy, có cả một chút khiếp hãi, trong lòng hắn cư nhiên có một niềm vui sướng toát ra. Hắn đè hai bên hông Tiểu Hoàng lại, dùng sức véo một cái.

“Nha…” – Tiểu Hoàng sợ nhột, thấy khó chịu, lại cảm giác Tư Đồ dường như đang có ý muốn ăn hiếp mình nên lấy mắt trừng hắn. Chẳng biết vì nhột hay vì đau, nói chung là chẳng hiểu vì sao mà mắt hơi ậng nước.

Tư Đồ chưa từng nhìn thấy Tiểu Hoàng như vậy. Thường ngày hắn đã nuông chiều y thành quen, rất sợ chọc y bị đau bị nhột. Hôm nay mắt nhìn thấy biểu tình mà Tiểu Hoàng chưa từng tỏ ra, thoáng cái đều hiện sạch sành sanh, thì trong ngực Tư Đồ dường như cũng có một cái móng vuốt đang cào cào, ngứa ngáy chịu không nổi.

Cúi xuống, hung hăng hôn lên cổ Tiểu Hoàng một cái, chỉ thấy trên chiếc cổ trắng như phấn xuất hiện một dấu vết màu đỏ nhạt, ám muội lạ lùng.

Tư Đồ lấy tay cởi thắt lưng Tiểu Hoàng ra, xoa lên không nặng cũng không nhẹ. Tiểu Hoàng khó chịu liền trốn đi. Tư Đồ không cho bèn bắt trở về, còn miệng thì đặt lên gờ xương gầy hiện rõ trên cổ của y, từ tốn hôn lần xuống. Tay kia nắm lấy bàn tay Tiểu Hoàng đang chống trên ngực mình vòng qua sau gáy, dùng răng cắn áo Tiểu Hoàng cởi ra, hôn một cái lên vùng hõm giữa xương quai xanh.

Tiểu Hoàng không biết phải làm thế nào, run lên bần bật, mang theo mấy âm ư hử nức nở.

Tư Đồ nghe thấy từ trong thanh âm của Tiểu Hoàng phát ra những tình tự khác lạ, nếu như nói Tiểu Hoàng lúc mới rồi nhẹ nhàng kêu hai tiếng ấy là vì vừa nhột vừa giật mình. Còn giờ đây những tiếng ngâm khẽ khàng nhợt nhạt…lại như có một hàm nghĩa khác.

Hắn mừng rỡ phát hiện, nơi xương quai xanh của tiểu hài tử tựa hồ rất mẫn cảm, bèn hôn thêm hai ba cái, quả nhiên đã chọc cho người dưới thân mình vùng vẫy đôi lần, tay kia cũng đẩy cái đầu hắn ra.

Nhẹ cười một tiếng, Tư Đồ thả eo Tiểu Hoàng ra, nắm lấy tay kia của y, cúi xuống, bắt được môi của Tiểu Hoàng.

“Ưm…”

Tiểu Hoàng không phòng bị, để cho Tư Đồ dễ dàng mở hai hàm mình ra, vươn đầu lưỡi vào.

Tư Đồ nhẹ nhàng liếm hôn bên trong khoang miệng Tiểu Hoàng. Tiểu hài tử ngốc lăng, há miệng không biết phải làm sao, khi lưỡi Tư Đồ chạm vào lưỡi y thì cả kinh muốn mau chóng tách rời ra. Đầu lưỡi khẽ động đã bị Tư Đồ vừa vặn bắt lấy, quyện lại cùng nhau…Tiểu Hoàng nghĩ trong miệng mình nhột quá, rồi còn cả rất chi bối rối, trên mặt nóng như bị thiêu cháy.

Kéo hai tay Tiểu Hoàng lên cao quá đỉnh đầu, Tư Đồ dùng một tay hắn cố định cả hai tay y, vươn tay phải ra nhẹ nhàng cầm lấy phần dây lưng bên hông Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng run lên mấy cái, khổ sở hừ một tiếng, nước nơi khóe mắt ậng ra.

Tư Đồ buông miệng y ra, thấy tiểu hài tử đang hé miệng, hổn hển thở dồn, môi đỏ au au, bên trong khoang miệng càng thêm hồng, đầu lưỡi màu hồng nhạt, khóe môi ướt át, tất cả đều hé lộ một ý vị tình sắc khẽ khàng.

Hít sâu một hơi, Tư Đồ quan sát Tiểu Hoàng, thấy tóc mai y rối loạn, y phục cũng hơi mở rộng ra mà trở nên thùng thình, hai tay đang bị kềm giữ, ngước mặt lên đáng thương nhìn hắn, có chút sợ hãi, lại có chút hiếu kỳ…

Hắn vươn tay, vùi vào trong lần áo, chạm đến vùng thắt lưng non nớt của tiểu hài tử.

“Ưm…” – Tiểu Hoàng vừa sợ vừa thẹn, bắt đầu vặn vẹo, miệng mở ra mà không nói được gì, hoặc giả không biết phải nói gì.

Tư Đồ buồn cười, nhưng nhãn thần lại dần dần chăm chú, động tác trên tay mạnh thêm, vạch vạt áo phía trước của Tiểu Hoàng ra, để lộ phần thân trên trắng nõn. Ánh mắt lập tức bị hai điểm màu hồng nhạt trước ngực hấp dẫn.

Tiểu Hoàng cực thẹn thùng, những muốn thoát ra, nhưng hai tay bị Tư Đồ nắm lấy không thể cử động, chỉ đành phải nhắm tịt hai mắt lừa mình dối người, do đó đã bỏ lỡ sự kinh diễm vì mãn nhãn của Tư Đồ.

Cúi xuống, lần theo vùng hõm trên bờ ngực, Tư Đồ nhẹ nhàng hôn liếm dần xuống. Tiểu Hoàng cả kinh, rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm run rẩy mà bảo: – “Buông ra, buông ra mà.”

Tư Đồ nghe thấy tiếng nói ấy, nghe đặc biệt dễ chịu, thoáng cái giống như bị trăm cái vuốt cào qua tim, rống lên xông qua có chút khẩn cấp, ngậm lấy một điểm thù du trước người Tiểu Hoàng, bắt đầu hôn vào.

“Nha…” – Tiểu Hoàng sợ sệt kêu một tiếng, hai chân bất giác đạp vài cái, trêu chọc tới mức Tư Đồ phải xoay người lại, đè lên.

Thả tay Tiểu Hoàng ra, Tư Đồ hai tay nắm lấy vùng eo Tiểu Hoàng, bắt đầu hôn loạn xạ trước người y, lúc nhẹ nhàng lúc mạnh mẽ. Thanh âm Tiểu Hoàng cũng đã trở nên ách tắc, nước mắt lưng tròng, cuối cùng thật sự phát giận, bèn lấy tay đấm Tư Đồ mấy cái.

Tư Đồ không nhột không đau, da mặt dày lên cười với y, còn tay vẫn tiếp tục lần xuống bên dưới, nhẹ vỗ về lên chiếc rốn Tiểu Hoàng rồi dần dà đi xuống, khi cố ý lúc vô tình vuốt qua giữa hai chân Tiểu Hoàng, khiến Tiểu Hoàng kinh sợ thốt ra một tiếng, cuộn tròn người lại, vùi mặt vào chăn.

Tư Đồ dở khóc dở cười, ngay cả làm việc này cũng chọc giận tiểu hài tử ư? Tưởng giấu tịt mặt mũi vào chăn thì hết lo đấy à? Hắn lắc đầu, mó tay nhéo một cái lên lưng tiểu hài tử, sau đó sờ soạng xuống dưới, ngón tay trượt qua, cái lớp quần xẹt qua khe giữa hai mông y.

Tiểu Hoàng cũng không nhịn được nữa, giãy ra xong lủi cả người vào trong chăn, rồi còn giơ tay đánh Tư Đồ mấy cái.

Tư Đồ có vẻ không mấy đành lòng, nhưng lòng hắn thật sự rất muốn, đơn giản một là làm hai là không làm. Hắn tháo dây lưng Tiểu Hoàng ra, đưa tay xuống nhẹ nhàng cởi chiếc quần của y…

Tiểu Hoàng tựa như giận thật rồi, vùng vẫy muốn kéo quần lại. Tư Đồ vươn tay ra tóm lấy một nửa bên mông trắng nõn của y, xoa lên mấy cái.

“Nha!” – Tiểu Hoàng cứng đờ ra, lôi chăn lên phủ kín đầu mình, rồi đạp cho Tư Đồ mấy đạp, cách lớp chăn ủ rũ ư hừ.

Tư Đồ cảm giác cánh mông trong tay hắn mềm mại đến như đậu hũ, nên cũng không dám véo quá mạnh, còn có hơi tò mò liếc nhìn phía trước, mừng rỡ phát hiện tiểu hài tử ấy vậy mà có chút chút phản ứng.

Nói ra thì mười bảy tuổi cũng chẳng còn nhỏ nhít gì nữa rồi, cái gì nên có thì cũng phải có. Tư Đồ thấy Tiểu Hoàng gần như chôn cả nửa thân trên vào trong chăn, nghĩ ngợi một lúc, vươn tay ra để lên phần khao khát màu hồng phớt của y, búng một cái.

Theo một tiếng hừ rên ủ rũ từ bên trong chăn của Tiểu Hoàng truyền ra, vật nhỏ nhắn kia lại nhấc lên thêm một ít. Tư Đồ vui mừng, cầm lấy nó, nhẹ nhàng xoa nhẹ hai cái.

Tiểu Hoàng vùng vẫy trong chăn, bực bội ư hừ, hai gối theo bản năng khép lại, đầu ngón chân co quắp đến căng cứng.

Tư Đồ sợ y bị ngộp thở, bèn mở một góc chăn ra, để y chui ra ngoài hít thở không khí.

Nhưng chỉ thấy bên dưới tấm chăn, Tiểu Hoàng đỏ lựng hết khuôn mặt, hai mắt ầng ậng hơi nước, miệng he hé mở, thi thoảng lại bật ra những tiếng rên khẽ khàng, giữa đôi lông mày hơi nhíu lại, dường như đang khó chịu, hoặc giả là đang nhẫn nhịn.

Tư Đồ hít sâu một hơi, trước ngực hắn phập phồng, ngả người sang hôn Tiểu Hoàng, bàn tay lại càng thêm mạnh mẽ vuốt ve.

Tiểu Hoàng ngay tắp lự mềm nhũn ra, trong miệng bật ra những tiếng “Ưm…ư…”, hai mắt nhắm nghiền, hai tay bấu chặt vào chăn, cơ thể theo bản năng mà cong lên, đôi chân nhẹ nhàng quẫy đạp.

Tư Đồ thả bờ môi y ra, những muốn nhìn vẻ mặt động tình của y. Tiểu hài tử ấy nhưng lại vùi sát vào lòng hắn, vừa thẹn thùng vừa không biết phải làm sao, nhưng giữa hai chân lại càng lúc càng nảy sinh phản ứng. Khó chịu lắc lắc đầu, mái tóc dài đen tuyền của Tiểu Hoàng xõa tung xuống, thả qua khỏi bờ vai, rơi rớt trên vùng ngực trần. Tóc giữa một vùng trắng ngần, điểm xuyến mấy chấm hồng nhạt…Tư Đồ hôn lên tóc của y, lắng nghe tiếng thở dốc bất ngờ trở thành kịch liệt của Tiểu Hoàng, tiểu phúc hõm xuống hơi run rẩy. Lòng hắn biết đây là lần đầu tiên của tiểu hài tử, tất nhiên cũng sẽ đến rất nhanh chóng, vì vậy mà cố tình đẩy nhanh động tác trên bàn tay, xấu xa miết một cái lên vùng da yếu ớt và mẫn cảm nhất ở phía sau.

“Nha…” – Tiểu Hoàng dựa vào trước ngực Tư Đồ, hai tay bám lấy vạt áo phía trước của hắn ta, thắt lưng co rúm lại đến căng cứng. Tư Đồ cảm thụ được giữa lòng bàn tay mình khẽ lẩy bẩy, bèn càng thêm gấp gáp vuốt đôi lần, tức thì nghe thấy giọng của Tiểu Hoàng trong một tích tắc nghẹn lại, chiếc cổ gầy khẽ ngưỡng lên…ở giữa bàn tay Tư Đồ, lan ra một chút dịch trắng trơn mềm.

Chân Tiểu Hoàng dường như có hơi bị rút gân, duỗi thẳng ra căng cứng, khó chịu dựa vào Tư Đồ thở hổn hển. Nhưng cái gã Tư Đồ này thật ghê tởm, bàn tay vẫn không chịu buông ra, mà là còn dựa vào sự trơn ướt mới rồi để chọc ghẹo. Tiểu Hoàng ai ai kêu lên hai tiếng, chẳng mấy chốc sau đã ra thêm lần nữa, gần như muốn chết giấc đi thôi. Tư Đồ lúc này mới mỉm cười buông tay.

Nhìn lại Tiểu Hoàng xem, bị cởi đến trần trụi, bởi lẽ vừa mới nếm thử tư vị của tình sắc, mà trên làn da trắng ngần như sứ nhuốm một tầng hồng phớt màu phấn nhạt.

Trên đệm lấm tấm những giọt lỏng trăng trắng, ám muội đến dị thường. Vầng trán cùng chóp mũi Tiểu Hoàng ứa một lớp mồ hôi mỏng, giữa thái dương cũng ẩm ướt, những sợi tóc đen thẫm vương nơi khóe miệng, cả người có vẻ vô lực.

Tư Đồ nhìn không chớp mắt, cổ họng đánh ực một cái, vươn tay ra vói vào thăm dò phía đằng sau Tiểu Hoàng, tìm kiếm nơi khe sâu thẳm giữa hai cánh mông.

Tiểu Hoàng một chút phản ứng cũng không có, chỉ là khẽ khàng thở gấp, cũng chẳng còn sức nào nữa.

Tư Đồ cố bức mình phải thu tay lại, chung quy không thể nào nóng vội.

Hôm nay vốn lẽ chỉ muốn vuốt ve một chút, tưởng như để cho tiểu hài tử có thể chuẩn bị tâm lý tốt một tẹo, thế nhưng chẳng rõ làm sao mà khi nhìn vẻ mặt vừa khẩn khoản vừa thẹn thùng của Tiểu Hoàng, Tư Đồ lại không thể nào dừng, cư nhiên lại để y ra trong bàn tay mình. Ấy là cũng có chút quá đáng rồi, dù sao Tiểu Hoàng cũng là lần đầu tiên, trước đó ngay cả một câu tỏ tình cũng chả có nữa, hắn thật là có lỗi với y.

Thế nhưng, Tư Đồ cũng rất là khó chịu, hắn bây giờ cũng nóng muốn chết, phải làm sao giải quyết đây? Bây giờ mà muốn ngay vật nhỏ này, nói không chừng sẽ gây ra tai nạn chết người đó. Còn nữa, hắn còn e ngại cả bản thân mình thô bạo, cho nên không muốn.

Suy tưởng một hồi, Tư Đồ áp người qua, kề sát vào cơ thể của Tiểu Hoàng, cầm lấy bàn tay của y.

Tiểu Hoàng he hé mắt, nhìn Tư Đồ chẳng rõ vì sao.

Đối diện với ánh mắt của y, Tư Đồ liền cảm thấy khô nóng khó mà chịu được, thật có chút muốn không thể kềm chế, thế là nhanh chóng lấy một ống tay áo của tiểu hài tử, phủ lên che đi đôi mắt trong suốt đến mê hoặc của tiểu hài tử.

Mắt bị che đi, Tiểu Hoàng cũng không vươn tay giở ra, quả thật là không còn sức nữa, ngay cả muốn ngước đầu cũng ngước không nổi, chỉ càm thấy bàn tay ấm áp của Tư Đồ đang cầm lấy tay mình ủ lên một thứ gì đó nóng bỏng đến dọa người.

Bàn tay Tiểu Hoàng vừa tiếp xúc vào đó, bên tai đã nghe được tiếng thở dốc nhẹ nhàng của Tư Đồ, trong hơi thở còn mang theo một cơn thỏa mãn nào đó.

Tiểu Hoàng khẽ khàng sờ soạng lên, rồi chợt nghĩ ra ấy là thứ gì, mắc cỡ đến đỏ lựng mặt, cuống quýt muốn rụt tay trở về nhưng bị Tư Đồ đè lại, buộc phải cầm lấy thứ nóng như lửa ấy.

Tư Đồ thở hắt ra, cúi xuống hôn lên cằm Tiểu hoàng, cười khẽ: “Ngoan, nhẹ một chút nào, đừng nóng vội.”

Tiểu Hoàng chực muốn khóc ra, ai sốt ruột cơ chứ. Gã Tư Đồ này không thèm nói lý, cũng chả biết xấu hổ, cư nhiên lại khiến y phải chạm vào thứ này! Nhưng mà, nghĩ đi nghĩ lại, vừa nãy…Tiểu Hoàng mặt càng đỏ tợn, chính mình cũng bị hắn sờ mà!

Cầm lấy bàn tay Tiểu Hoàng nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống, nhả những tiếng thở gấp gáp bên tai Tiểu Hoàng, những âm thanh ấy khiến y rối bời cõi lòng, ấy nhưng không hề có cảm giác thật sự ghét bỏ, mà trái lại còn rất muốn nhìn vẻ mặt Tư Đồ lúc này một chút.

Cảm giác được thứ trong tay mình càng lúc càng to ra, càng ngày càng nóng hơn, tiếng thở của Tư Đồ bên tai cũng càng lúc càng ồ ồ, Tiểu Hoàng càng thêm tò mò, hơi nghiêng đầu sang, tay áo trượt xuống, Tiểu Hoàng giương mắt lên, đối diện với hai mắt của Tư Đồ. Hai mắt cứ thế nhìn nhau…

Tiểu Hoàng thấy biểu tình của Tư Đồ hàm chứa chút gì ẩn nhẫn, cho đến tận bây giờ y chưa hề thấy qua, trong lòng bàn tay cảm giác được cơn run rẩy.

Tư Đồ bất chợt trông thấy đôi mắt Tiểu Hoàng, trong nháy mắt ý loạn tình mê, một trận nóng rang xông thẳng lên não, chưa kịp nghĩ ngợi gì đã ngả xuống mà hôn, cùng lúc, cơn cực cảm đợi đã lâu kéo tới…Hắn thở phào một hơi.

Tiểu Hoàng cảm giác được giữa những kẽ tay ứa ra một vùng trơn ướt, xấu hổ vội vã rụt tay lại, vùi mặt vào lòng Tư Đồ.

Ôm lấy Tiểu Hoàng khàn khàn thở mấy hơi, Tư Đồ điều chỉnh lại hô hấp rồi ngồi xuống, chợt thấy cơ thể còn trần trụi của Tiểu Hoàng thì trong lòng nhảy loạn lên, cuống cuồng lắc đầu, trong lòng tự mắng mình ––– bị ma chướng rồi đấy à?!

Nhanh chóng lấy y phục phủ lên cho Tiểu Hoàng, Tư Đồ không dám nhìn hơn nữa, vội vã đứng dậy đi đến bên bàn, tự rót cho mình một chung trà lạnh “ừng ực” nuốt xuống, phần khô nóng ấy mới thoáng dịu bớt đi.

Tìm kiếm một chiếc khăn vải lụa trắng mềm mại, Tư Đồ nhẹ nhàng lau đi hết những ẩm ướt trên người Tiểu Hoàng, rồi ôm lấy người ta vào trong lòng mềm giọng an ủi mấy câu.

Tiểu Hoàng có vẻ như đã hơi váng vất, chỉ nhắm mắt lại vờ ngủ mất, nhưng rồi lại nghe thấy tiếng thủ thỉ của Tư Đồ, dần dần đỏ mặt.

Cuối cùng, Tư Đồ đứng dậy, mang nước nóng đến, cẩn trọng lau rửa cho Tiểu Hoàng một chút, thay y phục sạch sẽ, rồi lại thay luôn cả đệm chăn. Nhét Tiểu Hoàng vào giữa tấm chăn, để cho y ngủ. Còn Tư Đồ, chính hắn lại ngồi ngẩn ra bên mép giường ––– cả một đêm, hắn cũng chẳng dám liếc mắt nhìn Tiểu Hoàng lấy một lần, rất sợ bản thân mình không kềm chế được mà chân chính làm cầm thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.