Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 88: Chương 88: Cũng luôn đối xử với tớ rất dịu dàng




Hoắc Lăng Trầm tiếp tục nói: “Lúc đó Tiểu Anh San mới 13 tuổi, chính mắt nhìn thấy cảnh tượng cha mẹ mình chết thảm. Kiểu chết đó, tôi và Cảnh Sâm nhìn thấy còn có chút không chịu nổi, huống chi là con bé? Lên cơn hen suyễn ngay tại chỗ, nếu không phải đưa tới bệnh viện kịp thời, chỉ sợ nó cũng..”

Nhớ lại chuyện đó, ngay cả Hoắc Lăng Trầm cũng khó mà miêu tả được, Niên Nhã Tuyền hoàn toàn đồng cảm với Lam Anh San.

Nếu lại xảy ra chuyện, đúng là Hoắc Lăng Trầm nên cứu cô ta.

Đè xuống tất cả những điều không thoải mái trong lòng xuống, xoay người đi tới cửa: “Tôi đi xem bác sĩ tới chưa.”

Hoắc Lăng Trầm không cản cô, chỉ là lúc cô xuống lầu, bỗng nhiên anh ngất đi.

Lúc đưa bác sĩ tới, Niên Nhã Tuyền mới biết Hoắc Lăng Trầm bất tỉnh, nhìn người đàn ông nhắm chặt hai mắt không nhúc nhích, Niên Nhã Tuyền bị dọa đến mức không nhấc tay lên nổi: “Hoắc.. Hoắc.. Lăng Trầm..” Đừng, đừng có dọa cô mà.

Vừa gọi tên Hoắc Lăng Trầm, nước mắt Niên Nhã Tuyền liền rơi xuống, bởi vì cô thấy trên giường toàn là máu.

“Hoắc Lăng Trầm! Anh mau tỉnh lại, Hoắc Lăng Trầm!” Cô nhào qua, sợ hãi vỗ mặt anh: “Anh đừng dọa tôi có được không? Tôi học, tôi nghe lời, anh muốn tôi làm gì cũng được, anh mau tỉnh lại đi! Huhuhu..”

Đúng lúc đó, người đàn ông vốn nhắm chặt mắt, bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn cô gái đang khóc không thành tiếng, giọng khàn khàn hỏi: “Thật sao?”

Niên Nhã Tuyền: “...”

Cô ngừng khóc, gật đầu liên tục: “Thật đấy thật đấy, anh đừng ngủ, có được không?”

Bác sĩ chuẩn bị xong tất cả dụng cụ: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi cầm máu cho anh trước.”

Nhìn Niên Nhã Tuyền, khuôn mặt tái nhợt của Hoắc Lăng Trầm lộ ra nét cười: “Ngoan, đừng khóc, ra ngoài chờ tôi.”

Vì không muốn vướng tay vướng chân bác sĩ kiểm tra, Niên Nhã Tuyền ngoan ngoãn rời khỏi phòng.

Lấy điện thoại gửi tin nhắn vào nhóm: “Huhuhu.. Tớ phát hiện, có lẽ tớ thích Hoắc Lăng Trầm rồi.”

Lâm Uyển Oánh trả lời đầu tiên: “.. Thích tổng giám đốc Hoắc không phải là điều rất bình thường sao? Tớ đã có bạn trai rồi, còn muốn vượt tường nữa là..”

Niên Nhã Tuyền cứ như không thèm nhìn tin nhắn, vẫn gõ chữ: “Anh ấy muốn tớ học cái gì tớ học cái đó, cho dù rất phiền, nhưng vừa nghĩ tới vẻ mặt lạnh như băng của anh ấy, vừa sợ vừa vui vẻ.”

Trịnh Hiểu Kha không lên tiếng, chỉ nhìn màn hình dùng sức gật đầu.

“Thật ra anh ấy đối xử với tớ rất tốt, biết tớ thích ăn cái gì, luôn căn dặn thím Lưu làm thêm cho tớ. Biết khẩu vị của tớ lớn, nhiều lần ra ngoài ăn cơm, chẳng những không ngại, còn gọi một bàn thức ăn cho tớ.”

Hoắc Lăng Trầm đối xử với Niên Nhã Tuyền không tệ, mấy người bọn họ ở lầu năm Ngọc Hành lần đó đã nhìn ra.

“Mặc dù anh ấy bá đạo cường thế, nhưng lúc chỉ có hai chúng tớ, cũng sẽ đối xử với tớ rất dịu dàng.”

WOW, Hàn Huệ Minh rất khó nghĩ ra bộ dạng tổng giám đốc Hoắc dịu dàng là như thế nào.

“Bởi vì tớ, Hiểu Kha và Uyển Oánh chơi thân với nhau nên anh ấy yêu ai yêu cả đường đi, thẻ gì cũng làm luôn ba tấm.”

Lâm Uyển Oánh và Trịnh Hiểu Kha gật đầu khẳng định, bây giờ trên tay hai người có cả mười mấy tấm thẻ. Đều là nhờ phúc của Niên Nhã Tuyền.

“Có người phụ nữ khác ngồi ở ghế phó lái trên xe anh ấy, tớ sẽ tức giận, anh ấy và người phụ nữ vào phòng thật lâu, tớ sẽ tức giận, anh ấy đối xử với cô ta hơi tốt một chút, tớ cũng sẽ tức giận..”

Hàn Huệ Minh thật muốn nói, đó là cậu đang ghen.

“Lần đó ở Tấn Nam, thời điểm mấu chốt nhất, anh ấy lại đột nhiên xuất hiện cứu tớ, mặc dù tớ không nói, nhưng trong lòng tớ rất cảm động.”

Lúc khẩn cấp nhất, bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ cảm tạ người đã cứu mình. Huống chi đó lại là người chồng có vô vạn không gian phát triển tình cảm với mình?

“Thấy anh ấy bị thương, tớ sẽ rất khó chịu, tất cả tức giận trong lòng cũng nhịn lại.”

Chẳng lẽ tổng giám đốc Hoắc bị thương?

“Ngoại hình anh ấy đẹp như vậy, vóc dáng đẹp như vậy, quan trọng nhất anh ấy là chồng tớ, hơn nữa sau khi biết tớ là vợ anh ấy, làm rất nhiều chuyện đều vì tốt cho tớ, tại sao tớ vẫn còn dè dặt? Có phải đầu óc tớ có bệnh không?”

Rốt cuộc Trịnh Hiểu Kha không nhịn được nữa gõ mấy chữ: “Cậu hẳn là không phải đầu óc có vấn đề, có phải phương diện kia của cậu có vấn đề không?”

Niên Nhã Tuyền: “...”

Đau buồn hồi lâu, xúc động hồi lâu, bị một câu nói của Trịnh Hiểu Kha chọc cho nín khóc mà mỉm cười.

Không chỉ có cô, mấy người còn lại cũng gửi icon cười lớn theo.

Niên Nhã Tuyền gửi mấy icon đấm đá, @Trịnh Hiểu Kha, còn phối hợp với một đoạn chữ: “Cậu mới có vấn đề.” Mấy lần Hoắc Lăng Trầm sốt ruột, cô cũng không bình tĩnh được, ok?

Nếu không phải có thể cảm nhận được rõ ràng biến hóa của cơ thể anh, cô cũng cho rằng anh mới có vấn đề.

Nhưng mà, hẳn là anh thật sự muốn tôn trọng tâm ý của cô, không muốn cưỡng ép cô!

Nghĩ tới đây, Niên Nhã Tuyền lại khóc. Nhìn cửa phòng đóng chặt, nhớ tới Lam Anh San, cô thật sự muốn đánh cô ta một trận tơi bời.

Là cô ta hại chồng cô chảy nhiều máu nằm trên giường như vậy.

Nhưng mà Lam Anh San lại là ân nhân cứu mạng của chồng cô, thật phiền.

“Aaaaaaa.” Niên Nhã Tuyền lau nước mắt, đấm lên tường mấy cái.

Tin nhắn trong nhóm vẫn còn tiếp tục, Thư Trạch Nam nhắc đến cô: “Nhã Tuyền, có phải tổng giám đốc Hoắc xảy ra chuyện gì không?”

Cô gật đầu, trả lời: “Đúng vậy, các cậu đừng nói với người khác nhé, chuyện này không thể để người khác biết, thay tớ giữ bí mật.” Cô không may nói lỡ miệng, không biết có chuyện gì không.

Cô tin là sẽ không sao, bởi vì trong nhóm đều là bạn tốt của cô, sẽ không bán đứng cô.

“Không phải anh ta đi công tác còn chưa về sao?” Chuyện Hoắc Lăng Trầm đi công tác, mọi người dĩ nhiên biết.

“Anh ấy đột nhiên quay về, cũng không biết xem được tiết mục tối nay tớ diễn ở đâu.” Niên Nhã Tuyền cũng buồn bực, anh xem cô biểu diễn ở đâu, chẳng lẽ anh mới từ trường cô quay về?

Nghĩ đến vết thương của anh, cô lại cảm thấy không phải.

Lâm Uyển Oánh suy nghĩ một chút, @Niên Nhã Tuyền: “Có điều, Niên ca, tối nay sau khi cậu múa xong, tớ cảm thấy tổng giám đốc Hoắc thật sự là dụng tâm lương khổ. Cậu thực sự không chỉ thay đổi một chút, không nói cái khác, chỉ nó tới khí chất của cậu. Trước kia cậu là một kẻ ngang ngược bức người, bây giờ chẳng những ngang ngược, còn ưu nhã và cao quý.”

Niên Nhã Tuyền: “...”

Cô sao? Ưu nhã? Cao quý? Dẹp đi!

Những thứ này không liên quan tới cô.

Có điều, đề tài này, Trịnh Hiểu Kha và Lâm Uyển Oánh đều có tiếng nói chung: “Uyển Oánh nói không sai, chẳng những như vậy, Nhã tuyền, cậu không phát hiện da cậu đẹp hơn trước đây rất nhiều sao? Trước kia cậu luyện võ, tay chân đều là vết chai, da cũng có chút thô ráp. Nhưng bây giờ thì sao? Lần trước tớ kéo tay cậu, lại rất nhẵn, lần đó cậu đi tắm, thấy da cậu trắng hồng, tớ là một cô gái, nhìn thấy cũng không nhịn được chảy nước miếng.”

Niên Nhã Tuyền đỏ mặt: “Dừng, dừng. Trong nhóm có con trai, tôn trọng con trai chút được không? Mau gỡ đi.”

Trịnh Hiểu Kha nghe lời gỡ xuống, Hàn Huệ Minh lưu manh gửi một icon cười đểu: “Tớ thấy rồi, Niên Ca, lần sau tắm chung đi, tớ cũng muốn xem.”

“Cút. Tớ sẽ nói với Hoắc Lăng Trầm.”

Hàn Huệ Minh bị dọa sợ, vội vàng gỡ tin nhắn, cũng liên tục cầu khẩn: “Niên Ca, tớ sai rồi, tớ sai rồi, tớ không nói gì cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.