Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 172: Chương 172: Chương 171




Nhậm Diệc đã ngồi nguyên cả ngày. Từ khi anh tỉnh lại ở bệnh viện thì không nói năng gì, một ngụm nước cũng chẳng buồn uống, chỉ là đờ ra.

Dù thế, não bộ của anh vẫn luôn vận hành. Thể xác lẫn linh hồn của anh tựa như bị một nguồn lực bóc tách dã man, nửa cứng nhắc, nửa lại hoạt động, nhưng không thể tương dung, thậm chí là bài xích lẫn nhau - bởi lòng anh không tin nổi những gì mình tận mắt chứng kiến.

Anh đã trúng đạn, tuy viên đạn đã bị áo chống đạn chặn lại, cự ly nổ súng lại khá gần. Hai cái xương sườn của anh bị nứt ra, để lại một vết bầm tím lớn bên dưới chẳng khác nào trúng kịch độc, từ đó khuếch tán ra xung quanh, dù chỉ vỏn vẹn là động tác hô hấp nhẹ nhàng cũng cảm thấy đau đớn âm ỉ.

Song những thứ này căn bản chẳng đáng kể so với tất cả trải nghiệm của anh.

Khưu Ngôn chết rồi. Sau khi trúng đạn thì tử vong tại chỗ, thậm chí không kịp đưa tới bệnh viện.

Sau khi Nhậm Diệc tỉnh lại thì hỏi câu đầu tiên là về Khưu Ngôn, rồi lại bị đáp án thật nã cho một súng ở ngay giữa trán, khiến cơ thể và tinh thần anh rệu rã, đau đớn không chịu nổi.

Anh không tin được, không thể tin được tất cả những gì đã xảy ra cho đến giờ này, không tin nổi Cung Ứng Huyền chỉ vì bắt được Tử Diễm mà không màng đến sống chết của anh với Khưu Ngôn.

Anh không tin đó là Cung Ứng Huyền, anh tuyệt đối không tin, không đời nào tin!

Ngay trước đó không lâu, anh với Cung Ứng Huyền còn đang thủ thỉ tâm tình, thỏa sức nghĩ về tương lai, con đường phía trước càng nguy hiểm thì ước ao càng trở nên quý giá, mà tất cả những hy vọng về tương lai của bọn họ đều đặt lên nhau.

Lẽ nào chỉ có anh cho rằng như thế ư? Lẽ nào từ đầu tới cuối, anh vẫn luôn đánh giá cao phân lượng của mình trong lòng Cung Ứng Huyền?

Chắc Cung Ứng Huyền cũng không nói dối, hắn thích anh là thật, song cũng chẳng hề quan trọng đến thế, ít ra là so với chấp niệm của anh, là thứ có thể từ bỏ bất cứ lúc nào.

Phải vậy không, Cung Ứng Huyền, thế nên em mới chẳng màng tổn thương anh, từ bỏ anh...

Nhưng còn Khưu Ngôn thì sao, Khưu Ngôn đối với em không phải người nhà ư? Em lại nỡ lòng nào nhìn cô ấy hương tiêu ngọc vẫn?

Cung Ứng Huyền, rốt cuộc em đang làm gì?!

Nhậm Diệc cảm giác mình cứ như một quả táo, bề ngoài vẫn còn chút màu sắc nhưng bên trong từ lâu đã bị đầy sâu mọt bò, tựa nỗi thống khổ của anh lặng lẽ lan tràn không chút tiếng động trong cơ thể, từng giây từng phút đều gặm nhấm da thịt anh.

Anh không ăn, không uống, không ngủ, chỉ nghĩ đi nghĩ lại về chuyện xảy ra tối hôm đó, cứ như bị ma nhập. Cuộc đấu tranh giữa lý trí và tình cảm chỉ chực xé nát anh ra, anh thậm chí bắt đầu không phân biệt được thực tế và ảo ảnh nữa.

Anh biết trong hai ngày này vẫn có người liên tục tới gặp mình, quan tâm mình, như là Khúc Dương Ba, Nghiêm Giác, các anh em ở trung đội, những người quan tâm vụ án như đội trưởng Triệu, rồi tới Trịnh Bồi. Anh thấy được vẻ mặt của bọn họ, nghe thấy bọn họ, nhưng lại không có cách nào đáp lại. Anh không dám, không thể, cũng không muốn đáp lại. Anh nên nói gì đây? Chuyện mà ngay cả chính anh cũng không nghĩ ra, anh phải trả lời người khác ra sao?

Tại sao Cung Ứng Huyền phải làm thế.

Đúng vậy, tại sao chứ, tại sao những người này còn đang hỏi anh lý do, anh còn muốn biết tại sao hơn bất cứ ai trên thế giới này!

Tại sao Cung Ứng Huyền sẽ để mặc kẻ xấu nổ súng về phía anh và Khưu Ngôn?

Tại sao chỉ vì bắt được Tử Diễm, vì báo thù, Cung Ứng Huyền ngay cả tính mạng của bọn họ cũng không để tâm?

Tại sao Cung Ứng Huyền một khắc trước đó có thể ám muội động tình, một khắc sau lại lãnh khốc vô tình?

Hết thảy bao tình tiết lẫn hình ảnh phức tạp và hỗn loạn cũng dần dần phai mờ, cuối cùng những gì càng lúc càng trở nên rõ ràng trong đầu cũng chỉ còn đôi mắt của Cung Ứng Huyền.

Đôi mắt ấy từng có sự ngạo mạn, ngượng ngùng, thâm tình, cũng có cả tàn nhẫn, lạnh lẽo, điên cuồng. Cung Ứng Huyền có nhiều mặt khác nhau, những tưởng bản thân anh yêu tất cả những phương diện của người này, giờ đây mới phát hiện một người không chút do dự nổ súng giết người, lưu loát vung dao lên để cắt cổ người ta ấy, thực ra đã vượt quá phạm vi nhận thức của anh đối với người mình yêu, cuối cùng hóa thành cơn ác mộng ngoài sức chịu đựng.

"Xin lỗi."

Đây là những lời nhắn nhủ sau cuối của Cung Ứng Huyền.

Cũng là hai từ chói tai nhất anh từng nghe trong đời.

Hóa ra khi nỗi đau và hoảng sợ không cách nào đối mặt, người ta thật sự chỉ muốn trốn tránh. Nhậm Diệc liền "trốn" trong thể xác của chính mình, thu mình lại, cũng cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.

Tới ngày thứ hai, Trịnh Bồi cuối cùng cũng mất tính nhẫn nại, xách cổ áo Nhậm Diệc lên, rống vào mặt anh, cố gắng "thức tỉnh" anh.

Khúc Dương Ba bèn xông lên, nếu không phải bên cạnh có người khuyên can, suýt nữa y đã đánh nhau luôn với Trịnh Bồi.

Thân xác của Nhậm Diệc bị tác động ra một vết nứt, cuối cùng anh cũng nhìn thẳng Trịnh Bồi, nhìn ông ta bằng đôi mắt mờ mịt lại đục ngầu, nói một cách cực kỳ mệt mỏi: "Ông muốn hỏi cái gì?"

Trịnh Bội chỉnh trang lại quần áo, bực tức nói: "Tôi còn đang không biết cậu định giả ngu tới khi nào."

Nhậm Diệc trầm giọng nói: "Có... Tin tức của cậu ấy sao?"

"Lời này tôi phải hỏi cậu mới đúng." Trịnh Bồi lạnh nhạt nói, "Cậu giúp cậu ta trốn tránh sự truy lùng của cảnh sát, rồi hỗ trợ trao đổi con tin, lại giúp cậu ta chạy trốn lần nữa, mà vẫn không biết cậu ta ở đâu à?"

"Cậu ấy đi tìm Tử Diễm." Nhậm Diệc lẩm bẩm.

"Nói cho rõ đi, rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì?"

Nhậm Diệc nhìn Trịnh Bồi bằng đôi mắt sưng húp, lại nhìn sang vẻ lo lắng của Khúc Dương Ba, ý thức mình không thể tiếp tục như vậy nữa. Anh có thể trốn tạm thời, nhưng không trốn được cả đời, sớm muộn gì cũng cần phải thẳng thắn, không phải với bản thân, mà là cảnh sát.

Anh ấm ách nói: "Cho tôi một cốc nước đi."

Khúc Dương Ba cũng đưa một cốc nước qua, sau khi cho Nhậm Diệc uống xong là chủ động rời khỏi phòng bệnh.

Trong phòng chỉ còn lại hai người là Trịnh Bồi với Nhậm Diệc. Trịnh Bồi đứng ở đầu giường, nhìn Nhậm Diệc từ trên cao xuống - ngay cả khi có ghế ở một bên, ông ta cũng không định ngồi xuống, mà là tạo áp lực vô hình cho anh bằng tư thế đứng trên cao: "Nói đi, nếu bây giờ cậu còn không chịu mở miệng, e rằng sau này cũng chẳng có cơ hội nữa đâu."

"Ông muốn biết cái gì?" Nhậm Diệc biết giờ đây mình vẫn không thể biết gì nói nấy cho Trịnh Bồi, nhưng lần này không phải vì Cung Ứng Huyền, mà anh cũng lo ông ta có mưu đồ khác. Trong thời điểm không biết cái gì nên nói, cái gì không, ít ra cũng phải giấu con át chủ bài đi.

"Toàn bộ." Trịnh Bồi nhấn mạnh, "Toàn bộ những gì cậu biết."

Nhậm Diệc nhìn Trịnh Bồi, ánh mắt hơi trống rỗng, "Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu cả."

"Đội trưởng Khưu chết như thế nào?"

"..." Nhậm Diệc không ngờ nổi Trịnh Bồi vừa xuất hiện đã đâm cho anh một dao tàn nhẫn nhất như thế, lập tức không biết phải làm sao, vẻ thống khổ và hối hận hiện lên gương mặt anh.

Trịnh Bồi lạnh nhạt: "Áy náy với tự trách lắm chứ gì? Cậu tự rõ trong lòng đi, nếu không phải do cậu bao che lẫn trợ giúp Cung Ứng Huyền, đội trưởng Khưu hẳn sẽ còn sống."

Thân thể Nhậm Diệc bắt đầu run rẩy, cảm giác tội lỗi cứa vào lòng anh như một vết dao. Không sai, chính là anh, ngay cả việc Khưu Ngôn xuất hiện ở nhà kho kia cũng là do anh chủ động tìm.

Anh tự cho mình là thông minh, một lòng chỉ nghĩ cho Cung Ứng Huyền, lại thành ra hại người ta, hại cả chính mình.

"Nếu cậu không muốn đi vào vết xe đổ hơn nữa thì phải trả lời tất cả các câu hỏi của tôi." Ngôn từ của Trịnh Bồi sắc bén không thôi, "Trả lời câu hỏi đầu tiên của tôi trước đã, đội trưởng Khưu hy sinh như thế nào?"

Trịnh Bồi không mảy may cho Nhậm Diệc cả một cơ hội lấy hơi, hùng hổ hăm dọa, anh chỉ biết trả lời đầy khó nhọc: "Bị Hoàng Diễm... Nổ súng bắn chết."

"Viên đạn đánh vào cậu thì sao? Cũng là của Hoàng Diễm à?"

Nhậm Diệc gật đầu, sau đó kể sơ lại những chuyện xảy ra đêm đó lại một lần.

Sau khi nghe xong, Trịnh Bồi im lặng một lúc lâu, mới nói: "Hai người các cậu đều trúng đạn, nhưng Hoàng Diễm, Bạch Diễm với Cung Ứng Huyền lại bỏ đi. Đổi lại là cậu, cậu sẽ lý giải kết cục ấy ra sao?"

"..."

"Tại sao Cung Ứng Huyền lại rời đi cùng bọn chúng?"

"Tôi đã bảo rồi, cậu ấy đi gặp Tử Diễm."

"Tử Diễm không phải thần bí khó lường, không ai thấy được bộ mặt thật của hắn ta ư, Bạch Diễm thật sự liên lạc với Tử Diễm à?"

"Tôi không biết, nhỡ Tử Diễm kia là giả thì chúng tôi cũng chẳng thể biết được."

"Làm sao sáu người trong công xưởng kia lại chết?"

"... Sáu người?" Nhậm Diệc sững sờ, kinh ngạc lặp lại.

"Đúng, sáu người, cậu không biết à?"

Nhậm Diệc hồi tưởng thoáng qua, nếu có sáu người chết, chứng tỏ Tử Diễm phái ít nhất năm người tới, cộng thêm hai con tin giả trang với Hoàng Diễm thì tổng cộng tận tám người. Chỉ có Hoàng Diễm với kẻ cuối cùng bọn họ chế phục còn sống thôi.

Nhậm Diệc nói: "Tôi đã chứng kiến rồi, Cung Ứng Huyền bắn chết hai người, cứu vớt một, ba người khác thì tôi không biết, có thể là bị... Đội trưởng Khưu giết chết" Trong lòng anh hơi nghi ngời, Khưu Ngôn chỉ bằng sức mình có thể đối phó với nhiều người vậy sao?

"Lúc đó các cậu chủ yếu hành động ở mặt nào của nhà kho?"

"Mặt tây nam."

"Trừ một thi thể đã phát hiện ở ngoài kho chứa đồ thì mấy kẻ khác phân tán ở những khu vực khác nhau. Tên lưu manh bị bắt sống kia bảo là bọn chúng có tổng cộng năm người tới. Phán đoán dựa trên phạm vi hoạt động của các cậu thì có ít nhất hai người là do đội trưởng Khưu giết." Trịnh Bồi nheo mắt lại, tỏ vẻ đăm chiêu.

Trong lòng Nhậm Diệc ngũ vị tạp trần.

"Nhưng ở hiện trường cũng không tìm được súng của đội trưởng Khưu, cô ta dùng súng của ai? Súng của cô ta trong thời điểm bị đình chức đã nộp lên trên rồi mà."

"Của tên lưu manh, trong đó có một gã cải trang thành con tin, bị Cung Ứng Huyền bắn hạ đầu tiên, đội trưởng Khưu đã lấy súng của gã đi."

"Vậy thì là súng lục Smith 9mm, bọn chúng đều dùng loại súng này, nhưng tại sao cây súng đó lại biến mất?"

"... Chắc Hoàng Diễm đã lấy đi rồi."

"Hoàng Diễm đã bắt cóc cô ta, đâu nhất thiết phải lấy súng đi? Súng của những tên lưu manh tại hiện trường cũng không bị lấy đi, bởi vậy hiển nhiên hắn ta không có nhu cầu tiêu hủy chứng cứ, tại sao chỉ mình súng đội trưởng Khưu dùng lại biến mất?"

Trịnh Bồi không ngừng nhắc đến Khưu Ngôn khiến Nhậm Diệc không ngừng nghĩ về cái chết của chị, anh mệt mỏi nói: "Tôi không biết, cái này quan trọng à?"

"Đương nhiên quan trọng, điểm bất hợp lý nào ở hiện trường cũng có thể là mấu chốt của vụ án." Trịnh Bồi nhìn Nhậm Diệc chăm chú, "Không phải cậu còn gì đó gạt tôi đó chứ?"

Nhậm Diệc vô cảm nhìn Trịnh Bồi, không đáp, cũng không phủ nhận.

"Tới lúc này mà cậu còn giấu giếm gì tôi nữa?" Trịnh Bồi trầm giọng nói, "Lẽ nào cậu còn tin tưởng Cung Ứng Huyền?"

"Ngay cả có không tin cậu ấy, tôi nên tin ông ư?" Nhậm Diệc khẽ nói, "Tại sao ông cứ nhất định phải quấy nhiễu bọn họ lật lại bản án?"

Trịnh Bồi hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Cậu bị Cung Ứng Huyền tẩy não rồi. Không phải tôi khăng khăng ngăn cản bọn họ lật lại bản án, mà là được cử tới để điều tra tất cả các khả năng có hành vi lạm quyền trong toàn bộ vụ án. Cái này so với việc có muốn phản án vụ 19 năm trước không là hai việc khác nhau. Cung Ứng Huyền vẫn đang lợi dụng cậu từ đầu tới cuối, liên tục nhiều lần. Cậu trở thành trợ thủ đắc lực nhất, luật sư bào chữa xuất sắc nhất của cậu ta, tại sao cậu cứ phải giúp cậu ta như vậy? Ngay cả dù hiện giờ cậu ta chỉ để đạt được mục đích mà không màng đến sự sống chết của cậu, cậu vẫn còn bảo vệ cậu ta sao?"

"Tôi không có!" Nhậm Diệc đột nhiên gầm lên giận dữ, "Tôi mẹ nó còn muốn biết hơn ông rốt cuộc cậu ấy đang nghĩ gì, đang làm gì!"

Anh muốn biết Cung Ứng Huyền có mấy phần thật, mấy phần giả. Anh muốn biết tất cả những gì mình tin tưởng bấy lâu nay liệu có phải ảo giác. Anh muốn biết Cung Ứng Huyền đối với anh có thật chỉ là lợi dụng không?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.