Hồ Ly Truyền Kỳ

Chương 118: Chương 118: Thành Cửu Vĩ tách khỏi Kinh Bắc Đế Quốc




Các nàng ngẩng đầu nhìn hàng chữ “Thành Cửu Vĩ” đều treo trên cổng thành kia, khắp nơi đều được khắc tượng hồ ly uy vệ mà ngẩng cao đầu, trông tựa như những mãnh thú của các vị thần, nơi đây chính là một thế giới mới, Cửu Vĩ tộc là một trong ma thần tộc giàu có nhất, cũng có lịch sử và văn hoá rực rỡ không kém Tứ Đại Ma Thần. Hiện tại nhóm bốn người Khương Húc Nguyệt và có thêm Giang Hạo đã đặt chân đến lãnh địa của Cửu Vĩ tộc, Kiến Nguyệt biết tin đã cho xe ngựa đến đón.

Tiếng bánh xe gỗ xào xạc nghiền nát sỏi đá ở bên dưới, xe ngựa lung lắc chòng chành.

“Húc Nguyệt, bức thư này rốt cuộc viết cái gì thế?” Kiến Nguyệt lấy bức thư được cất cẩn thận ra.

Khương Húc Nguyệt đỏ mặt chột dạ, nàng cũng không biết bản thân đã viết cái gì, “Công chúa, hôm đó ta say rượu nên viết vớ vẩn. Công chúa hãy vứt nó đi đi.”

“Húc Nguyệt khi say rượu cũng thế này sao?” Kiến Nguyệt cười nói.

Khương Húc Nguyệt mím môi không trả lời, nhưng thấy Kiến Nguyệt nghe nàng nói thế cũng không vứt đi mà ngược lại vẫn đem cất cẩn thận, có lẽ vết máu trên đó khiến nàng suy nghĩ lại.

“Công chúa còn giữ lại làm gì?” Khương Húc Nguyệt nhìn nàng đem bức thư đó để cẩn thận vào hộp gỗ như trâu báu thì cạn lời.

“Làm gì kệ ta, dù gì khi ngươi đưa bức thư này cho ta thì đã là của ta rồi.”

“...”

“Chúng ta vài ngày nữa sẽ đi đến Kinh Bắc thương lượng, các ngươi có muốn đi cùng không?” Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn từng người một.

“Có chứ, là chuyện tách ra khỏi Kinh Bắc sao?” Cố Nghiên Hi hỏi, thấy nàng gật đầu.

“Cái này, Ma Đế bệ hạ, chúng ta có thể hỏi Người một chuyện được không?” Yến Thế Huân ngồi bên cạnh Cố Nghiên Hi lên tiếng.

“Là chuyện thị trấn trước đây sao?” Bạch Tinh nhướng mày, “Dòng chữ ấy là ngôn ngữ có từ khoảng sáu nghìn năm trước, các ngươi không đọc được là phải.”

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Vì sao lúc chúng ta trở lại thị trấn ấy lại mất tích?”

“Bởi vì đó là ảo ảnh của quá khứ, thứ các ngươi thấy là chấp niệm của người dân nơi đó đến nỗi họ không thể siêu thoát, cứ quanh quẩn ở lại đó cho đến khi các ngươi hoàn thành tâm nguyện cuối của họ.”

“Vì sao chúng ta không nhìn ra đó là hồn ma?” Khương Húc Nguyệt ngạc nhiên hỏi.

“Đó không phải là oan hồn, đó là chấp niệm còn sót lại, các ngươi nhìn thấy là bởi vì có lẽ linh lực đã đạt đến một cảnh giới nhất định để thấy được những thứ phàm nhân không thể thấy, hơn nữa là hợp duyên nên mới có thể nhìn thấy tiểu trấn ấy.”

“Nói như thế, bọn họ vừa nhìn thấy quá khứ sao?” Kiến Nguyệt kinh ngạc.

“Cứ coi như là đã trở lại quá khứ, nếu cách nói đó khiến em thấy dễ hiểu nhất.” Bạch Tinh mỉm cười, thấy Kiến Nguyệt nhăn mày, “Trên thế gian này có không ít nơi tương tự như thế, chỉ là có hợp duyên để bắt gặp hay không.”

“Vậy thứ trấn Giám Hồn kia chẳng phải rất nguy hiểm sao? Liệu nó còn có ở nơi khác không?” Khánh Vy đột nhiên cất tiếng hỏi.

“Tạm thời không có cách tìm ra, nhưng có lẽ biểu hiện chung là sẽ xuất hiện loại bệnh lạ khiến người trở nên điên loạn mất trí, vì thế chúng ta cần phải để mắt đến.” Bạch Tinh nói, các nàng thấy đến Ma Đế cũng bó tay với chuyện này, tự nhủ bản thân thì làm sao có thể làm được gì nhiều nên cũng không nghĩ nhiều nữa, đến đâu được thì đến.

“Lại nói, các ngươi làm sao tìm được ông ấy?” Kiến Nguyệt nhìn xe ngựa ở đằng sau, Khúc Huy cùng Giang Hạo đang ở trong đó.

“Là hắn một mực muốn đi theo, dù sao ta cảm thấy một vị thần thì ít nhiều cũng có lúc cần đến, nên để hắn đi cùng.” Cố Nghiên Hi giải thích.

“Cũng có lý nhỉ.” Nàng xoa xoa cằm.

“Yên tâm, nếu hắn làm gì nữa ta nhất định sẽ đập hắn ra bã.” Cô vỗ vỗ ngực mình.

“Có thể sao?”

“Này, ngươi đừng có mà coi thường ta nhé, mỗi ngày ta đều chăm chỉ tập luyện đấy, những năm này trình độ cũng lên cao hơn rồi. Vả lại, ta có cảm giác như hắn không còn là Minh Vương năm xưa mà chúng ta biết nữa, hắn hình như yếu đi, còn đãng trí và ngớ ngẩn nữa.”

“Xác định không phải là diễn chứ?”

“Nếu như là diễn thì phải khen vị nguyên Minh Vương này diễn quá tài tình.”

...

Vài tuần sau.

Kinh thành Phụng An, Kinh Bắc Đế Quốc.

Tiếng vó ngựa chậm chạp đi trên con phố đông đúc, tiếng bánh xe gỗ lăn trên sỏi đá, hai chiếc xe ngựa giản dị mà trông vẫn tinh xảo và đẹp đẽ đang chở Hồ Vương cùng Cửu công chúa cùng đoàn sứ giả phò tá theo sau thu hút mọi ánh nhìn của dân chúng.

“Không thể không thừa nhận là bọn hồ ly này đẹp thật, lính quèn mà trông cũng bảnh bao sáng sủa, hơn nữa y phục hay cái gì của chúng cũng đẹp.”

“Điều đó không thể chối cãi rồi, hằng năm chúng cống nộp cho triều đình vô số bảo vật, mà thứ nào do chúng làm nhìn đều rất đẹp, Hoàng thượng và Hoàng hậu thích lắm đấy.”

Kinh Bắc Hoàng Đế là Đinh Công Tiễn, tôn hiệu Đại Thắng Minh Hoàng Đế đích thân ra nghênh đón đoàn Cửu Vĩ. Kiến Nguyệt nhìn gương mặt của hắn, áng chừng người này còn chưa đến tuổi bốn mươi, lại trông sáng dạ, con ngươi như hai viên ngọc trai đen mà sáng lên, toát lên vẻ anh minh của hắn, khiến Kiến Nguyệt cũng có đôi phần thiện cảm, nếu so sánh người này với Đường Vĩnh Long, nàng có cảm giác như là một thư sinh nho nhã lại biết cách đối xử nhân thế và một gã công tử háo sắc được chiều chuộng từ nhỏ vậy. Khí chất của Đinh Công Tiễn phù hợp khí chất vương giả hơn so với Đường Vĩnh Long, chỉ tiếc là hắn không có trang phục loá mắt cầu kỳ bằng thôi.

“Bái kiến Hoàng thượng.” Hồ Vương hành lễ, những người khác cũng làm theo, Kiến Nguyệt nhìn Bạch Tinh vì không muốn quỳ nên hoá làm hồ ly mà đứng bên cạnh nàng.

“Hồ Vương mau đứng lên đi, đừng khách sáo.” Đinh Công Tiễn mỉm cười, tiến đến đỡ ông dậy, dắt tay cùng ông đi vào trong điện Cần Chánh để cùng tham dự đại tiệc, Kiến Nguyệt suy nghĩ có lẽ vị Hoàng đế này cũng coi trọng Cửu Vĩ tộc ở một mức độ nào đó, tất cả đều xuất phát từ thành ý chứ không phải là miễn cưỡng làm theo quy củ luật lệ. Việc Hoàng đế tự tay dắt một người đã thể hiện ý rằng hắn ta rất nể trọng con người này.

Trước đây ma thần tộc bảo hộ cho Kinh Bắc là Phượng Hoàng tộc, nên đến nay các kiến trúc đều có chi tiết chim phượng, ngay cả biểu tượng của Hoàng đế không phải là rồng như các nơi khác, mà lại là phượng hoàng vàng, còn Hoàng hậu là phượng hoàng đỏ. Cho dù đến nay ma thần tộc không được nhúng tay vào chuyện của nhân gian nữa, nhưng nàng nghe nói Hoàng đế vẫn mời Phượng Hoàng Vương ở lại trong cung, đối đãi tử tế chưa từng có ý vong ơn.

“Không biết lần này Hồ Vương đến tìm quả nhân là có chuyện gì?” Đinh Công Tiễn cười nói.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, hiện nay Cửu Vĩ tộc đang rơi vào thế khó, dân chúng bị truy sát tàn bạo, thân làm Hồ Vương, hạ thần thực không thể trơ mắt nhìn người chết mà vẫn nhịn nhục, nên muốn đợi ngày phản công, nên đến đây cùng bệ hạ thương lượng.” Hồ Vương đứng trước mặt hắn vào thẳng vấn đề chứ không vòng vo gì nữa.

Đinh Công Tiễn nghe hắn nói, ngón tay gõ chén rượu sứ, nhíu mày suy nghĩ, một hồi lâu sau mới nói, “Lâu nay quả nhân nghe Cửu Vĩ tộc muốn tách ra khỏi chúng ta, là sự thật sao?”

“Quả đúng là như thế.” Hồ Vương cúi đầu khiêm nhường đáp.

Các quan lại Kinh Bắc quay đầu nhìn Hoàng thượng, lại nhìn ông, ánh mắt hiện lên vẻ bối rối hoang mang vì nghe không hiểu Hồ Vương muốn nói gì.

“Chừng nào Cửu Vĩ tộc còn ở lại đây, nghĩa là vẫn dưới sự bảo hộ của Kinh Bắc ta, quả nhân thật sự không biết vì sao lại muốn tách ra riêng? Phải chăng là có nguyên do gì?” Đinh Công Tiễn không nóng không vội nói.

“Cửu Vĩ tộc còn ở trong lãnh thổ của Kinh Bắc, thì khi Cửu Vĩ tộc phản công với các nước khác, đồng nghĩa là Kinh Bắc cũng đang gây hấn với chúng, hạ thần không hy vọng Kinh Bắc sẽ vì việc này mà làm ảnh hưởng đến tương lai quốc gia sau này.” Hồ Vương đem kế hoạch của Kiến Nguyệt ra diễn giải cho hắn nghe, Đinh Công Tiễn vừa nghe vừa gật gù, nhưng cũng chẳng bày tỏ thái độ gì hơn.

Đám quan thần ngẫm lại cũng thấy có lý, nhưng lại không ai là tỏ vẻ tình nguyện lãnh thổ sẽ bị chia cắt ra để chia cho Cửu Vĩ, chỉ có thể dùng ánh mắt tha thiết nhìn Hoàng thượng, thậm chí có người còn lắc nhẹ đầu ám chỉ không nên, toàn bộ hành động này đều bị Kiến Nguyệt nhìn thấu.

Đinh Công Tiễn đương nhiên là nhận ra ý nghĩa của những ánh mắt kia, Kiến Nguyệt chuyển sang quan sát hắn, trong lòng nàng căng thẳng và thấp thỏm, cho rằng lời tiếp theo của hắn chắc chắn sẽ ám chỉ Cửu Vĩ tộc nên di cư sang nơi khác, chứ không có chuyện hắn sẽ chia cắt lãnh thổ cho các nàng.

Nào ngờ Đinh Công Tiễn gật nhẹ đầu, ung dung nói, “Được, quả nhân đáp ứng nguyện vọng của Hồ Vương và Cửu Vĩ tộc, nếu như các ngươi đã tới đây để gặp quả nhân thì chắc hẳn đã suy nghĩ kỹ rồi. Quả nhân hiểu trăn trở của các ngươi, cũng biết ơn rằng các ngươi đã suy nghĩ cho bách tính chúng ta vào thời điểm khó khăn này. Quản nhân không có lý do gì để từ chối cả.” Điều này khiến toàn bộ người ở đây đều kinh ngạc, Hoàng thượng là đang tặng trắng đất cho Cửu Vĩ tộc sao?

Dựa vào cái gì? Kiến Nguyệt nghi hoặc không thôi, nàng đã tưởng tượng ngày hôm nay vô số lần, chỉ là chưa lần nào nàng nghĩ chuyện sẽ đơn giản thế.

“Nếu sau này Cửu Vĩ tộc gặp nạn, hãy nói cho quả nhân biết, quả nhân nhất định sẽ giúp, đừng ngần ngại nói cho quả nhân biết.” Lời tiếp theo của Đinh Công Tiễn làm cho cả đại điện xuất hiện hai thái cực, trong khi bên quan lại Kinh Bắc chết sững thì bên Cửu Vĩ tộc lại sửng sốt và vui mừng.

Hồ Vương xúc động, đây là lý do hắn không muốn gây hấn với Kinh Bắc, vì khác với phụ hoàng của Đinh Công Tiễn, hắn nhưng lại là vị vua nhân từ thương nước yêu dân, cũng rất biết nhìn đạo lý mà làm người, người như hắn quả thật là trăm năm có một, ông vội vàng quỳ xuống, khoé mắt cay cay, “Tạ ân điển của Hoàng thượng.”

“Ấy, mau đứng lên đi, từ nay Kinh Bắc và Cửu Vĩ là hai bên khác nhau, nhưng cũng không vì thế mà trở thành địch nhân, quả nhân hy vọng hai bên vẫn hữu hảo hoà bình mà chung sống.”

Kiến Nguyệt ngơ ngác, nàng còn tưởng rằng sẽ phải tốn rất nhiều nước bọt để khiến hắn cân nhắc, nào ngờ hắn lại làm mọi chuyện dễ dàng đến mức nàng không dám tin. Không những không lấy lại đất thành Cửu Vĩ, mà còn chia cắt cả những vùng đất lân cận cho không.

Cứ thế mà cho không? Không đòi hỏi gì khác?

Thánh chỉ đưa ra, cũng không ai dám phản đối nữa, mà dân chúng lại càng ít bận tâm đến, vì thứ bọn họ bận tâm là miếng cơm manh áo. Lịch sử lần nữa lật sang trang sách mới, Hồ Vương giờ đây không còn là quận vương nữa, mà chính thức được tôn lên làm vua của loài hồ ly, tân quốc được thành lập, lấy niên hiệu là Thiên Đức, lập quốc hiệu là Cửu Vĩ Quốc, lấy thành Cửu Vĩ ra làm kinh thành, các nơi khác chia ra làm bốn quận. Kinh Bắc Hoàng Đế cho sứ giả tới giao thương, sau đó Giao Chỉ và Đại Đường cũng cử đoàn sứ giả đi đường xa đến.

Tuy nhiên, đây lại là tin khiến Ẩn Thần Duật phải để tâm, hắn đang thắc mắc đối phương là đang muốn bày trò gì.

“Phái Âu Phong, Ô Mã Nhi làm Viên ngoại lang để đi sứ đến Tây Mông để xin viện binh dẹp loạn Cửu Vĩ.” Ẩn Thần Duật viết xong Thánh chỉ, để tên thái giám đi báo tin.

“Vâng.”

“Thánh Thượng, Cửu Vĩ tộc ở dưới hạ giới đã tách biệt ra khỏi nước Kinh Bắc.”

Thánh Thượng mỉm cười, “Cũng đã đến lúc chúng phải tự mình đứng lên chiến đấu thôi, đây là việc riêng của hạ giới, chúng ta không nên can thiệp, mặc kệ chúng đi.”

Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời sao kia, như đang nghĩ ngợi gì đó, bất giác thở dài một tiếng.

Màn đêm vĩnh hằng, nàng không thể một mình đơn coi chống lại.

Một tháng sau, Hồ Vương sau khi nhận được tin Tây Mông đang gửi hơn bốn vạn quân đến Đông Hải thì bất giác nhíu mày, khuôn mặt căng ra vì căng thẳng, Kha Thiết Mộc gửi quân để làm gì, chẳng phải quá rõ ràng hay sao. Hiện giờ ông chỉ có thể hy vọng, đó là Ngũ nhi và Cửu nhi không tính sai bước.

Kiến Nguyệt thở dài, nhìn lá cờ bay phất phới dưới đám mây mịt mù kia, nàng lần nữa phải đối mặt với chiến tranh.

“Đừng lo lắng, chúng ta sẽ giành chiến thắng.” Bạch Tinh nắm nhẹ tay nàng, an ủi.

Kiến Nguyệt mỉm cười, đi đến khách phòng của Khương Húc Nguyệt, các nàng đều đang tập trung ở trong đó, thấy nàng vừa vào, tất cả liền im lặng.

“Húc Nguyệt, điều gì có thể giúp Cửu Vĩ tộc đánh bại một nghìn vạn quân từ các nước khác nhau đang tập hợp lại ngoài kia?”

Khương Húc Nguyệt nhìn nàng, cười nhạt.

“Công chúa, chẳng có điều gì.”

“Vậy làm sao để thắng?”

“Để một nghìn vạn quân này tự chém giết lẫn nhau, nhuộm máu cả Thánh Toạ đại lục.”

“Ừm, không sai, rất hợp ý ta.”

Ba người còn lại kinh ngạc nhìn hai người, lại thấy hai nàng mỉm cười thâm hiểm nhìn nhau, trong đầu của song nguyệt này đang suy tính cái gì, không ai có thể nói rõ.

Dương Quyền được lệnh triệu tập, vội vàng vào trong hoàng cung, “Bái kiến đại vương, đại vương triệu thần là có việc gì cần bảo?”

Hồ Vương gật đầu, bảo hắn có thể đứng lên, sau đó mới nói, “Các quốc gia dưới sự kêu gọi của Đông Hải mà gửi binh đến, hiển nhiên chúng muốn giết sạch chúng ta, ái khanh đã có gì chưa?”

“Hoàng thượng, e là chúng ta rất khó để đánh bại chúng, hạ thần đã nghe, đối phương có những một nghìn vạn quân, con số này còn lớn hơn cả dân số nhiều nước cộng lại, mà chẳng nói đâu xa, gom cả nước Cửu Vĩ Quốc chúng ta cũng không thể đủ bằng đấy số quân.”

Hồ Vương mệt mỏi nhắm mắt lại, vai trùng hẳn xuống, ông tự hỏi rốt cuộc là điều gì đã khiến chúng tập hợp lại để đồ sát cả một dân tộc. Là vì nỗi thù năm đó sao? Chỉ vì thế thôi sao?

Có lẽ chẳng có điều gì ngoài sự ghét bỏ đến mất đi lý trí của các bậc đế vương. Bọn họ vốn là những kẻ hiếu chiến mong muốn được thể hiện sức mạnh và quyền uy của mình để lưu danh sách sử.

Tiếng thở dài của Hồ Vương vọng khắp điện.

...

“Đám người này thì chỉ có mình Ẩn Thần Duật là một lòng muốn đánh Cửu Vĩ, đám còn lại thì cũng chỉ hùa theo lấy lòng thiên triều hoặc có mục đích riêng mà thôi.” Bạch Tinh nhướng mày, “Ngươi có thể nhìn ra được, quả thực rất lợi hại đấy.”

Khương Húc Nguyệt thấy mình được khen, có chút bất ngờ, nhưng cũng chỉ mỉm cười khiêm tốn. Nàng gãi chóp mũi.

“Nếu như có mục đích riêng, thì chính là gì?” Cố Nghiên Hi nhíu mày suy nghĩ.

“Sư tỷ, bấy lâu nay các đế quốc đều đang kìm kẹp lẫn nhau, đế vương nào cũng muốn thống trị thế giới, không bắt buộc là phải mở rộng lãnh thổ, có thể là biến các quốc gia khác phục tùng mình, để trở thành chư hầu rồi vắt máu ra để cống nạp vật phẩm hàng năm, như thế này chúng ngồi không cũng giàu rồi. Nếu như nộp không đủ thì sẽ lôi quân đến đánh, ép vị vua hiện tại xuống ngôi để thay kẻ khác. Ta nghĩ một khi đã làm vương rồi thì chẳng có kẻ nào chịu xuống đâu, trừ khi là truyền ngôi cho máu mủ mình.” Kiến Nguyệt kiên nhẫn giải thích.

“Ý của ngươi là, mục đích Tây Mông gửi quân đến chưa chắc là để tiêu diệt Cửu Vĩ tộc?” Cố Nghiên Hi kinh ngạc.

Kiến Nguyệt gật nhẹ đầu, “Không biết rốt cuộc là Đông Hải đã nghĩ về vấn đề này chưa? Nếu chưa, hắn chính là đang phạm phải sai lầm lớn nhất.”

“Đó là lý do vì sao các ngươi muốn để chúng tự chém giết lẫn nhau sao?”

“Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi cũng chết, có điều chúng ta không phải trâu bò, không phải là ruồi muỗi, lại có câu, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, chúng ta là ngư ông.” Khương Húc Nguyệt cười nói.

“Đôi khi ta tự hỏi trong đầu các ngươi có bao nhiêu sạn.” Cố Nghiên Hi ngơ ngác.

Kiến Nguyệt mỉm cười, lại bất giác quay đầu nhìn Bạch Tinh đang ngồi ở bên ngoài, thấy nàng ấy hình như đang ngẩng đầu nhìn trời. Dạo gần đây Bạch Tinh hay thất thần rồi ngắm nghía trời đất, ban đêm cũng không nằm cạnh nàng mà ra ngoài ngắm sao. Hay là nàng ấy nhớ nhà?

“Người đang nghĩ gì thế?” Nàng từ đằng sau vòng qua cổ Bạch Tinh, thấp giọng hỏi.

Bạch Tinh quay sang nhìn nàng, bắt lấy bàn tay đang sàm sỡ mình kia, “Hình như thứ đó đã lớn hơn rất nhiều, lại nặng hơn trước.”

“Thứ gì?”

Ánh mắt của nàng hướng về đâu đó, Kiến Nguyệt mới hiểu ra, phì cười mà nhéo má nàng một cái, “Không đúng đắn.”

“Ta chỉ nói sự thật mà thôi.”

“Thôi nào.” Nàng cúi xuống, cắn nhẹ vành tai kia, “Người trả lời em đi.”

Bạch Tinh cạn lời, cô nhóc này ngày càng hiểu rõ nàng, mỉm cười bất lực, “Ta dường như đang cảm nhận được thứ gì đó ở ngoài kia.”

“Ngoài kia? Ý người là ngoài vũ trụ kia?”

Kiến Nguyệt thấy nàng gật đầu, trong lòng liền căng thẳng, tim như co lại, bất giác theo bản năng ôm chặt đối phương hơn, “Đừng rời xa em, việc gì chúng ta cũng có thể cùng nhau giải quyết mà, mặc kệ là thứ gì, em không sợ, miễn là có Thái nhi ở bên.”

“Ta sẽ không.” Bạch Tinh an ủi nàng, vỗ nhẹ bàn tay đang nắm chặt kia.

“Thái nhi, đừng rời xa em, người muốn gì em cũng sẽ đáp ứng.” Kiến Nguyệt khẩn khoản cầu xin, như thể người ở trước mặt sẽ biến mất ngay tức khắc.

Bạch Tinh thở dài, “Em cùng các nàng đã nói chuyện xong chưa?”

Kiến Nguyệt gật đầu, đột nhiên thấy nàng xoay người lại, sau đó bế nàng lên, khiến nàng kinh hô một tiếng, Bạch Tinh dụi trán mình với nàng, nở nụ cười gian, “Thế, chúng ta đi thám hiểm nhé?”

“Ừm, nói không chừng hôm nay trong hang sẽ có kho báu.” Nàng mỉm cười e thẹn. Kiến Nguyệt đang trong độ tuổi sung sức, nhu cầu của nàng rất cao, nhất là khi nàng đến mùa, nàng nghĩ là chỉ có Bạch Tinh mới đáp ứng nhu cầu của mình thôi.

Mỗi ngày trôi qua đều là như thế, ban sáng đi kiểm tra quân đội và hậu cần, ban đêm rảnh rỗi lại kéo rèm thủ thỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.