Hi Du Hoa Tùng

Chương 20: Q.3 - Chương 20: Cự Tuyệt




“To gan, ngươi dám mạo phạm Thánh giáo chủ, muốn chết?” trung niên nam nhân lại phẫn nộ quát lên.

“Thiết Huyết, lui ra, ngươi quên ta đã nói gì rồi sao?” Mỹ phụ cất tiếng mắng trung niên nam tử, sau đó quay sang nhìn Lưu Phong mỉm cười nói:

-Công tử quả nhiên là can đảm. Dám ngang nhiên cầu hôn Thánh giáo chủ... Hảo, sau này tiện phụ sẽ chuyển lời lại cho Thánh giáo chủ, nếu có gây ra hậu quả sau này, công tử sẽ phải tự mình gánh chịu.

Lưu Phong hài hước nhếch mép cười:

-Sứ giả tỷ tỷ, đã như vậy thì Lưu Phong xin thất lễ, nếu ngày khác có thể kết hôn với Thánh giáo chủ thì nhất định sẽ không quên công sức của tỷ tỷ.

Mỹ phụ phu nhân nhìn Lưu Phong trong chốc lát, đoạn nói:

-Chuyện tốt, chuyện xấu bây giờ còn chưa thể nói chính xác được, bất quá ta cũng có vài câu cảnh tỉnh ngươi. Thánh giáo chủ của ta trước giờ không bao giờ chịu lấy chồng, lần này ngươi lại ngang nhiên vô lễ như vậy tất sẽ làm tổn thương đến Thánh giáo chủ, hậu quả rất nghiêm trọng.

Lưu Phong cười hì hì nói:

-Ta không thích người khác uy hiếp ta.

Mỹ phụ cười cười:

-Ta cũng không hề có ý muốn uy hiếp công tử, chỉ là cảnh tỉnh người mà thôi. Việc này nói đến đây mà thôi, tin rằng công tử sẽ rất tò mò, nếu chúng ta làm một cuộc giao dịch thì sao?

Lưu Phong thấy nàng chủ động nhắc việc này, không cho là như vậy, liền nói:

-Chuyện này không phải đã nói rồi sao? Nói đi, các ngươi có cái gì mà dám uy hiếp ta giao Bạch gia nha đầu cho các ngươi?

Mỵ phụ hơi bối rối, nhưng lập tức thản nhiên trả lời:

-Công tử quả nhiên là thông minh, bất quá ta rất tò mò, làm sao ngươi biết được chuyện này?

“Nếu đã biết ta thông mình thì phải hiểu là chuyện gì cũng do cái đầu của ta nghĩ ra chứ.” Lưu Phong có chút chế giễu đối phương.

Mỹ phụ sắc mắt hơi biến đổi, hướng sang huynh đệ hai thích khách chậm rãi nói:

-Là các ngươi đã nói cho công tử?

Huynh đệ thích khách, bất giác sợ hãi, lập tức quỵ gối, dập đầu xuống mặt đất:

-Thánh sứ, xin tha mạng, chúng tôi vốn không hề muốn nói ra nhưng chỉ là vị công tử này rất thông minh, chúng ta bị hắn...

Mỹ phụ sắc mặt lạnh lùng, ngắt lời:

-Hai ngươi thật là ngu xuẩn, mau đi ra ngoài, lát nữa ta sẽ hỏi tội.

Lưu Phong liếc mắt nhìn mỹ phụ:

-Thánh sứ tỷ tỷ, việc này thật không thể trách được thuộc hạ của tỷ, chỉ là ta quá thông minh, tỷ nể mặt ta tha cho bọn chúng một lần.

Mỹ phụ thần sắc chuyển động, thở dài một hơi:

-Công tử quả nhiên là có lòng nhân ái, nể tình ngươi đã xin cho bọn chúng, lần này tạm tha vậy.

Lưu Phong thoải mái cười nói:

-Đa tạ Thánh sứ tỷ tỷ đã cho ta chút thể diện.

Mỹ phụ lập tức chuyển đề tài:

-Công tử, chuyện... người đã biết, chẳng biết ý tứ của công tử như thế nào?

Lưu Phong nghe vậy cố ý làm vẻ ngạc nhiên:

-Cái gì? Chẳng lẽ các thật sự muốn ta giao Bạch Vũ, tiểu nha đầu này ra? Xem ra là đã làm khó bổn công tử. Nên biết Bạch Thiên Hành và ta là hảo huynh đệ, hắn đã tin tưởng ta, phó thác muội muội của hắn cho ta, ta làm thế nào có thể phụ lòng của hắn chứ.

Mỹ phụ giương cặp mắt yêu mị nhìn Lưu Phong:

-Công tử cần gì phải dựa vào đại nghĩa như vậy? Theo chúng ta được biết thì công tử và Bạch Thiên Hành cũng không có gì là thâm giao. Bạch Thiên Hành bất quá chỉ là để lại cho người một tòa Túy Xuân lâu, Thánh giáo của chúng ta có thể cho ngươi gấp nhiều lần như thế.

Lưu Phong vẻ mặt uy phong lẫm liệt, đại biểu cho chính nghĩa:

-Thánh sứ tỷ tỷ, lời này nói ra quả là đã xem thường Lưu Phong rồi, nói như vậy là Lưu Phong vì Túy Xuân lâu mà mới bảo vệ cho Bạch Vũ sao? Kỳ thật ta coi kim tiền như vật ngoại thân vậy... Đúng rồi, người nói cho ta gấp thập bội như vậy, không biết cuối cùng là bao nhiêu?

Mỹ phụ cười dài một tràng:

-Công từ quả là thẳng thắn, Túy Xuân lâu bây giờ ước tính giá trị khoảng 5 vạn lượng. Chúng ta có thể cho ngươi gấp mười lần như vậy, 50 vạn lượng.

50 vạn lượng. Thời đại này xem ra giáo hội kiếm tiền thật là nhiều đây. Lưu Phong có chút kinh hãi nói:

-Thật sự là cho ta 50 vạn lượng?

Mỹ phụ thấy Lưu Phong hiện ra vẻ tham lam, trong lòng vui vẻ, gật đầu:

-Không sai, là 50 vạn lượng, chỉ cần ngươi đồng ý, ngay bây giờ ta có thể giao ngân phiếu cho ngươi.

“Ài!”

Lưu Phong khẽ than thở:

-Số ta quả thật là số khổ, nhiều ngân lượng như vậy nhưng lại vô phúc thụ hưởng, Thánh sứ tỷ tỷ, thật là có lỗi với người. Lưu Phong ta mặc dù không phải là người tốt nhưng nói được là làm được. Trước đây ta đã đáp ứng với Bạch Thiên Hành... người bây giờ ta bảo ta phải phản bội lại lời hứa với Bạch Thiên Hành, ta quả thật không thể làm được.

Mỹ phụ sắc mặt thay đổi nhanh chóng:

-Công tử, Thánh giáo hôm nay mời ngươi đến đây là thật tâm muốn xem ngươi là bạn. Nếu ngươi chê 50 vạn lượng vẫn còn ít thì chúng ta có thể thương lượng thêm. Hoặc giả là công tử muốn nữ nhân cũng được, Thánh giáo chúng ta nữ nhân nhiều vô số, hơn nữa từ nhỏ đã được huấn luyện qua về cách phục vụ nam nhân, ta cam đoan công tử một khi cùng họ lên giường, ắt sẽ được hưỡng mỹ vị trước giờ chưa từng thấy.

Kim tiền không được, bây giờ lại chuyển qua sắc dụ. Mẹ nó, xem ta là ai chứ. Lưu Phong nhìn phụ nhân cười một cách bí ẩn nói:

-Thánh sứ tỷ tỷ, thù lao của người quả thật rất hấp dẫn, bất qua ta đối đàn bà lại không hề có hứng thú.

Mỹ phụ thấy Lưu Phong nhìn mình, miệng nở nụ cười kỳ dị, trong lòng hơi kinh hãi, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn muốn lên giường với ta?

“Làm như thế nào mới thu được kết quả đây?” Mỹ phụ lần này đến Giang Nam đã nhận lệnh của giáo chủ, tuyệt đối không được cùng Phượng viên kết thành thù địch, hết lần này đến lần khác Bạch gia dựa vào Lưu Phong mà tránh né. Nguyên vốn tưởng chỉ cần 50 vạn lượng là có thể mua chuộc được Lưu Phong, ai mà biết người này lại khó đối phó như vậy.

“Thôi thì vì đại nghiệp của Thánh giáo, có hy sinh thân thể này cũng không sao. Huống hồ Lưu Phong cũng là một nam nhân tuấn mỹ. Cùng hắn phượng đảo loan điên một trận cũng không đến nỗi là cực hình.”

Nghĩ vậy, mỹ phụ hai má ửng hồng, dịu dàng nói:

-Nếu công tử thấy thích nô gia, nô gia nhất định sẽ tuân mệnh người. Chỉ cần người giao Bạch Vũ ra, chúng ta sẽ giao cho công tử 60 vạn lượng. Ngoài ra nô gia sẽ hầu hạ công tử một đêm. Người nghĩ sao?

60 vạn lượng? Lưu Phong âm thầm kinh hãi, tiểu nha đầu của Bạch gia có giá trị nhiều như vậy sao? Hơn nữa lại còn được một vưu vật tuyệt sắc hầu hạ thêm một đêm? Thật sự là làm cho người ta động lòng. Bất quá Lưu Phong vẫn không đồng ý. Đối phương nếu có thể vung tay hào phóng như vậy thì có thể khẳng định Bạch Vũ nhất định có giá trị vượt xa những thứ này. Nếu không bọn họ cũng không cần tốn kém như thế.

“Thánh sứ tỷ tỷ, ta nghĩ ngươi có chút hiểu lầm. Chuyện này vốn là không thể giao dịch được. Không phải là vì ít hay nhiều mà quan trọng nhất chính là ta đã hứa với Bạch Thiên Hành, cho nên không thể thất tín. Vì 60 vạn lượng bạc mà bán đứng huynh đệ, chính là chân tiểu nhân, ta không thể làm được.” Lưu Phong lên tiếng cự tuyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.