Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Chương 151: Chương 151: Ký ức bị đánh mất (3)




Vài ngày sau đó, Lâm Mặc rất nhanh liền biết được kế hoạch của Mục Thanh Hoài là gì.

“Cậu, cậu muốn trốn khỏi viện nghiên cứu?!”

Có lẽ do quá mức bất ngờ, giọng Lâm Mặc hơi to, may mà Mục Thanh Hoài đã vô hiệu hóa các máy quay ghi âm ở phòng mình, chất lượng cách âm của viện nghiên cứu khá tốt, cho nên mới không gây chú ý.

Lâm Mặc vừa nói xong cũng tự biết chính mình có thể đã gây họa, vội vàng lấy tay che miệng: “Xin lỗi, tớ không nên nói to như thế.”

“Có cần phải tỏ ra kinh hoảng đến như vậy sao?” Mục Thanh Hoài dùng ánh mắt không tài nào hiểu nổi nhìn Lâm Mặc. Chỉ là trốn khỏi viện nghiên cứu thôi mà, trông nó có lúc nào giống như muốn ở lại đây vĩnh viễn không.

“Nhưng...” Lâm Mặc hơi cắn môi, “Cậu cũng biết an ninh ở viện nghiên cứu rất chặt chẽ, trốn không thoát được sẽ bị đem đi tiêu hủy đấy!”

“Tiêu hủy... tiêu hủy... Sao cứ một câu hai câu cậu không thể nói tới cái gì khác hết vậy?” Mục Thanh Hoài nhàn nhạt nói, “Nếu cậu không giúp tôi, tôi liền không báo trước đề thi cho cậu nữa. Dù sao nếu cậu không vượt qua được kỳ thi khảo sát chất lượng, cậu cũng sẽ bị đem đi tiêu hủy thôi.”

Lâm Mặc thật không ngờ Mục Thanh Hoài lại trắng trợn đe dọa như vậy! Nhưng chính cậu phụ thuộc người ta, cũng không có cách nào cãi lại được!

Bởi vì Mục Thanh Hoài muốn cậu chuyên tâm học về khí tượng và địa chất, cho nên những môn học khác của Lâm Mặc nó đều gạt đi, mà cậu thì cảm thấy Mục Thanh Hoài muốn tốt cho mình nên ngoan ngoãn nghe theo, những lần kiểm tra tổng quát đều là nhờ Mục Thanh Hoài báo trước đáp án mới qua được. Chỉ còn hai ngày nữa đến kỳ khảo sát chất lượng, cậu có muốn học cũng không kịp, Mục Thanh Hoài nếu không giúp cậu, cậu sẽ thật sự không đạt tiêu chuẩn.

“Tớ hiểu rồi.” Lâm Mặc đành cúi đầu nhận mệnh, “Nhưng tớ không biết nên làm gì cho cậu.”

“Chỉ cần cậu nghe theo lời của tôi đã là quá đủ rồi.” Mục Thanh Hoài vỗ vỗ vai, “Tôi cam đoan cậu sẽ không bị tiêu hủy, được chưa?”

Lâm Mặc vẫn cảm thấy ý tưởng này quá điên rồ. Trước khi rời khỏi phòng Mục Thanh Hoài, cậu không khỏi nhẹ giọng nhắc nhở thêm lần nữa: “Cậu nhất định phải cẩn thận, cách đây không lâu mới có một người nhân tạo trốn ra bị bắt lại, viện nghiên cứu khẳng định đã tăng cường an ninh rất nhiều.”

Thấy Mục Thanh Hoài nằm im không đáp lại, cậu cho rằng đối phương đã chìm vào mộng đẹp, liền không quấy rầy người ta nữa mà rời đi.

Kỳ thực từng câu từng chữ Mục Thanh Hoài đều nghe thấy, nhưng nó cũng chẳng biết nên đáp lời thế nào. Chẳng lẽ nói cho Lâm Mặc biết, người nhân tạo kia trốn ra khỏi viện cũng do một tay nó thúc đẩy? Hệ thống an ninh bên trong viện nó đã nắm trong lòng bàn tay rồi, nhưng bên ngoài lại hoàn toàn không biết được, chỉ có cách tìm ai đó làm chim mồi bay đi trước dò đường mà thôi.

Người nhân tạo kia có thể coi như bản trình bày kế hoạch của Mục Thanh Hoài nhằm thuyết phục Nhan Hạc Hiên về phe mình. Thế nhưng y chỉ nhàn nhạt nói một câu “Chưa đủ” liền đánh bật hết mọi công sức nó bỏ ra. Mục Thanh Hoài hiểu được Nhan Hạc Hiên đây là muốn nhìn thấy chính mình tự thân ra trận. Y không muốn hợp tác với một kẻ nhát gan có thể quay đầu bỏ chạy bất kỳ lúc nào.

Mục Thanh Hoài tức chết đi được, bất quá thử thách của Nhan Hạc Hiên càng khiến cho tính cách hiếu thắng của nó thêm dâng trào, phen này nó phải để cho y thấy rõ năng lực thật sự của mình!

Bởi vì Lâm Mặc đáp ứng yêu cầu của Mục Thanh Hoài, cho nên nó không keo kiệt gì vẫn tiếp tục đưa đề thi cùng đáp án cho cậu học thuộc lòng trước. Theo lý thuyết, Lâm Mặc hẳn cứ nên im lặng chờ Nhan Hạc Hiên giao đồ cho mình, sau mang vật ấy về cho Mục Thanh Hoài xong ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của đối phương là được. Nhưng trong lòng cậu lại lo âu cực kỳ, ngay cả lúc làm bài thi cũng nhấp nhổm không thôi. Cậu cảm thấy kế hoạch này quá mức điên rồ, hệt như Mục Thanh Hoài vừa nảy ra sáng kiến liền thực hiện ngay mà chẳng để tâm gì hết! Đương nhiên đối với loại người làm việc gì cũng thành công như Mục Thanh Hoài thì khả năng lớn cậu ta chẳng quan tâm đến việc mình có thất bại hay không...

Sau khi kiểm tra kết thúc, Lâm Mặc tiến vào nhà vệ sinh ở dãy C, đây là nơi Mục Thanh Hoài bảo Nhan Hạc Hiên hẹn gặp cậu. So với camera bên ngoài hành lang, chỉ khống chế camera ở trong một khu vực nhà vệ sinh hiển nhiên an toàn hơn nhiều.

Cậu tiến đến cánh cửa phòng số 3, nhập mã theo trí nhớ của mình, sâu đó hít sâu tiến vào. Nhà vệ sinh trong viện nghiên cứu đều là loại có mã khóa, hơn nữa không gian bên trong tương đối rộng rãi, gọi là buồng vệ sinh nhưng kỳ thực hoàn toàn có tắm gội bên trong.

Nhan Hạc Hiên đã ngồi chờ sẵn bên trong, dáng vẻ như đang ngủ gật, thế nhưng Lâm Mặc chỉ vừa tiến vào, y liền mở mắt. Một vật thể bay theo đường vòng cung tiến đến chỗ Lâm Mặc, cậu vội vã giơ tay ra chụp lấy, nhìn một cái cũng không nhìn, liền nhét vào túi.

Có điều cậu không rời đi ngay, cứ đứng ở đó nhìn lom lom, dáng vẻ như nửa muốn nói nửa lại không.

“Lấy đồ xong thì đi đi.” Nhan Hạc Hiên chậm rãi nói, giọng nói có chút khàn đục không rõ, hoàn toàn không phù hợp với một đứa trẻ mười tuổi chút nào.

“Em... em...” Lâm Mặc bắt đầu lắp bắp nửa ngày, sau đó hít một hơi thật sâu lấy dũng khí, “Nhan học trưởng! Anh có thể khuyên bảo Mục Thanh Hoài hồi tâm chuyển ý được không?”

“A?” Nhan Hạc Hiên hơi ngước mắt lên, bên trong con ngươi như hồ nước lấp lấy bởi một tầng sương mù.

“Kế hoạch của cậu ấy thật sự rất nguy hiểm! Nếu như bị phát giác kết cục sẽ vô cùng tồi tệ! Em cố gắng nói nhưng cậu ấy không nghe, có điều nếu đó là anh thì Mục Thanh Hoài khẳng định sẽ nghĩ lại...”

Thật ra trong lòng Lâm Mặc còn nghĩ, cho dù trốn ra ngoài rồi có thể đi đâu được cơ chứ? Bọn họ hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài, cũng như phương thức sinh hoạt chân chính mà nhân loại có. Mà cho dù thành công rời đi viện nghiên cứu đi chăng nữa, không có dịch dinh dưỡng bổ sung, chẳng sớm thì muộn họ cũng sẽ chết!

“Là cậu ta ép cậu đi cùng phải không?” Nhan Hạc Hiên có chút suy nghĩ, “Thôi được rồi, tôi sẽ bảo Mục Thanh Hoài không mang cậu theo...”

“Không phải!” Lâm Mặc vội vã cắt ngang, “Em đi hay không đi cũng không quan trọng! Dù sao em cũng chỉ là một người nhân tạo bị lỗi, cũng chẳng có hoài bão ước mơ gì. Nhưng Mục Thanh Hoài... Cậu ấy rất thông minh, cũng rất có nhiều điều muốn thực hiện, em không muốn cậu ấy phải bỏ phí mạng mình chỉ vì một kế hoạch...”

Lúc này Nhan Hạc Hiên đã có vài phần hứng thú. Y ngồi thẳng người dậy, ánh mắt nhìn Lâm Mặc không rõ cảm xúc bên trong: “Cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì, tên điên kia muốn đi tìm chết thì để nó cứ việc. Sống chết của mình còn chưa lo xong, quản chi tới người khác.”

Hai gò má Lâm Mặc đỏ bừng, lời này Nhan Hạc Hiên nói cũng không sai, cậu còn sống được tới bây giờ là nhờ Mục Thanh Hoài giúp đỡ, tới bản thân cậu còn chưa lo nổi thì làm sao đủ khả năng lo cho người khác chứ.

Thế nhưng Mục Thanh Hoài đã giúp đỡ cậu rất nhiều, vì vậy cậu cũng nên cố gắng báo đáp đối phương, cho dù biết rõ đó là việc mình không đủ khả năng.

Chẳng biết từ bao giờ, bàn tay của Nhan Hạc Hiên đã đặt lên vai Lâm Mặc, khiến cậu giật nảy người lên. Nhan Hạc Hiên chỉ cao hơn cậu một cái đầu, thân hình vẫn là một đứa trẻ, nhưng đối với Lâm Mặc mà nói thì bóng dáng đối phương hệt như một cây đại thụ già đời vậy.

“An tâm, cậu ta không chết được đâu.” Y vỗ nhè nhẹ lên vai Lâm Mặc, “Rời đi nhớ khóa cửa.”

“A? Vâng...” Lâm Mặc nghe lời như vậy, ngoài rầu rĩ gật đầu ra chẳng thể làm gì khác hơn.

Nhan Hạc Hiên buông tay xuống, lúc này Lâm Mặc mới nhận ra dường như trên người y có một mùi hương nhàn nhạt thanh mát, khiến đầu óc cậu cũng thoải mái theo. Có điều từ nãy đến giờ đã làm phiền người ta lâu đến như vậy rồi, Lâm Mặc cũng không còn mặt mũi quấn lấy hỏi chuyện tiếp, chỉ cảm ơn rồi rời đi.

Mùi hương ấy cứ đeo bám tâm trí Lâm Mặc, đến nỗi tối hôm đó khi gặp lại Mục Thanh Hoài, cậu không nhịn được mà kể ra.

Trái ngược với dáng vẻ tò mò về mùi hương kia của cậu, Mục Thanh Hoài ngược lại càng có hứng thú với đồ vật Nhan Hạc Hiên đưa cho hơn. Có điều thấy Lâm Mặc quan tâm đến vậy, nó cũng thuận miệng trả lời: “À, chắc là mùi gilophine ấy mà.” (Chất này do tác giả bịa mọi người khỏi cần mất công tra cứu Google, nếu có trùng tên chất nào khác ngoài đời thực thì hoàn toàn là trùng hợp ngẫu nhiên)

“Gilophine?!” Lâm Mặc giật cả mình, “Đó, đó là chất gây nghiện cơ mà!”

Nhìn bộ dáng Nhan Hạc Hiên cao lãnh lạnh lùng, lại nhìn tư thái thiên tài của y, Lâm Mặc hoàn toàn không tưởng tượng ra nổi y dùng chất gây nghiện!

“Đúng rồi, loại IQ thấp như cậu chắc đâu biết đâu nhỉ?” Mục Thanh Hoài sực nhớ ra.

Lâm Mặc ấm ức trong lòng, IQ thấp thì liên quan gì đến chuyện này cơ chứ!

Theo sách vở cậu học, gilophine là một chất gây nghiện có tác dụng lên hệ thần kinh của não bộ, cho dù dùng một liều nhỏ thôi cũng có thể gây ra ảo giác. Có điều gilophine không dễ chiết xuất, hơn nữa tác dụng đối với đại đa số người bình thường quá mạnh, lạng quạng dùng sai là chết ngay, cho nên cậu mới hoảng sợ như vậy.

“Những người nhân tạo có trí thông minh càng cao thì não bộ càng gánh chịu nặng nề hơn, các cơn đau về sau ngày càng diễn ra thường xuyên hơn. Dùng thuốc giảm đau thông thường không có tác dụng, hệ thần kinh của họ đều miễn dịch cả rồi, chỉ có thể dùng gilophine thôi.” Mục Thanh Hoài nói, “Nhưng an tâm đi, chỉ có nhóm được trọng dụng tối đa mới được viện phát gilophine cho dùng, cậu chẳng cần sợ làm gì.”

“Có điều, gilophine dùng nhiều sẽ gây nghiện, còn có tác hại xấu lên cơ thể nữa.” Lâm Mặc lí nhí nói.

“Nghiện thì có sao đâu chứ, tôi nghĩ viện nghiên cứu còn mong bọn họ đầu óc bớt minh mẫn chút, chỉ cần đủ năng lực hoàn thành nhiệm vụ được giao là đủ, không cần có dư ra khoảng trống nào để tư duy.” Mục Thanh Hoài vẫn thản nhiên, “Huống hồ lấy thể chất của chúng ta, tác hại còn chưa kịp đến thì người nhân tạo đều đã tử vong tự nhiên hết rồi.”

“Sao... sao cậu có thể thản nhiên đến vậy?” Lâm Mặc không tài nào hiểu nổi.

Mục Thanh Hoài dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu, dường như không hiểu tại sao Lâm Mặc lại hỏi ra một điều ngớ ngẩn đến như vậy: “Chúng ta là người nhân tạo, do viện nghiên cứu đào tạo ra, hoàn toàn không có bất kỳ quyền lựa chọn nào đối với cuộc đời mình. Nếu biết rõ không thể tránh được, tại sao còn phải hao tổn tâm trí cơ chứ?”

Lâm Mặc ngây người, Mục Thanh Hoài liền gõ nhẹ lên trán cậu một cái để gọi hồn đối phương quay về: “Cho nên, tôi mới muốn rời khỏi đây, chứ không phải tâm huyết dâng trào gì hết, cũng không cần người nào khuyên can. Cậu hiểu chưa?”

Lúc này Lâm Mặc liền tỉnh ngộ, cậu ấp úng nói: “Nhan... Nhan học trưởng nói cho cậu nghe rồi à?”

“Hừ!” Mục Thanh Hoài có chút tức giận, “Tên khốn đó thì nói được lời hay ý đẹp gì chứ, chủ yếu cười nhạo tôi bảo rằng có một cái kế hoạch cũng làm không xong, khiến cho tiểu người hầu của mình phải cuống quýt tìm đến y nhờ năn nỉ tôi thay đổi suy nghĩ.”

“Là tớ suy nghĩ không thấu đáo.” Lâm Mặc rất nhanh nhận lỗi.

Cậu cứ cho rằng Mục Thanh Hoài chẳng qua vì bản tính háo thắng, lại thêm chưa từng trải qua thất bại nên mới nảy sinh kế hoạch điên rồ như vậy, thế nhưng sự thật cho cậu thấy, Mục Thanh Hoài có lý do của bản thân, cũng đã lên sẵn dự tính, chỉ là cậu không hiểu hết về đối phương mà thôi.

Mục Thanh Hoài không giống cậu, cậu ta biết rõ chính mình muốn gì và cần làm gì. Còn cậu dường như từ khi sinh ra đã thất bại, lớn lên cũng thất bại nốt.

“Đừng có suốt ngày bày ra cái mặt ủ rũ đó, kế hoạch của tôi khẳng định thành công.” Mục Thanh Hoài vò đầu cậu rối tung rối mù lên, “Trong bốn ngày tới cậu đừng tìm đến chỗ tôi. Ngày thứ năm lúc mười giờ chúng ta sẽ rời khỏi đây.”

“Ừ.” Mặc dù vẫn chưa hiểu kỹ càng kế hoạch của Mục Thanh Hoài là gì, Lâm Mặc vẫn gật đầu. Cậu nghĩ, một kẻ đầu óc tầm thường như mình không nên cố công hiểu được suy nghĩ của những thiên tài làm chi, còn không bằng cứ nghe theo lời Mục Thanh Hoài.

Cho dù có bị bắt được rồi đem đi tiêu hủy, thì đó cũng là vì cậu đang cố sức làm một điều gì đó tưởng chừng không thể trong cuộc đời mình, chứ không phải vì không qua được điểm chuẩn của một bài kiểm tra ngớ ngẩn nào đó.

*****

Bốn ngày liên tiếp sau đó Lâm Mặc y như lời Mục Thanh Hoài căn dặn không đến phòng nó nữa. Tối ngày thứ năm, cậu nằm trên giường giả vờ ngủ, đợi giám thị kiểm tra phòng xong như thường lệ thì theo thói quen lén lút rời đi. Việc này cậu đã làm cả chục lần rồi, gần như nhắm mắt cũng có thể thuộc đường đi một mạch tới phòng Mục Thanh Hoài.

Bởi vì viện nghiên cứu có hệ thống máy tính AI vô cùng cao cấp nên việc giám thị kiểm tra vào buổi tối chỉ làm một lượt cho có lệ mà thôi, còn lại bình thường không ai đi tới đi lui trên hành lang sau giờ giới nghiêm cả. Ngẫm cũng đúng thôi, cả ngày mệt mỏi trí não rồi, có ai muốn tốn thêm thời gian để đi lòng vòng canh gác đâu chứ. Viện nghiên cứu lại có tính cảnh giác cao, cho nên ngay cả bảo vệ cũng chỉ được mời về để canh gác bên ngoài là chính, còn các khu vực có sự hiện diện của người nhân tạo thì hoàn toàn để AI lo liệu.

Mục Thanh Hoài đã chuẩn bị sẵn, mặc quần áo màu xám buồn tẻ, cũng là loại trang phục duy nhất bọn họ được phát. Sau lưng nó là một cái ba lô nho nhỏ hơi phồng lên, Lâm Mặc tò mò không biết bên trong chứa cái gì, nhưng cậu cũng không vội hỏi.

“Đi thôi.” Mục Thanh Hoài nhỏ giọng nói.

Bọn họ băng ngang qua dãy hành lang trống vắng tối tăm, một loại lạnh lẽo từ tận cõi lòng dâng lên trong Lâm Mặc. Cậu đã đi qua nơi này không dưới trăm lần, một mình cũng có, đi cùng bạn học cũng có, nhưng chưa bao giờ cảm thấy một cái hành lang vắng vẻ lại có thể khiến mình sợ hãi đến như thế.

Ánh mắt cậu liếc nhìn camera ở góc hành lang, mỗi khi hai người đi ngang qua đèn tín hiệu màu đỏ lại bỗng dưng tắt, đến khi bọn họ qua trót lọt rồi mới hoạt động trở lại. Thế nhưng Mục Thanh Hoài đang đi cùng cậu... Đầu óc Lâm Mặc chợt lóe lên một hình ảnh, chẳng lẽ là...

“Nhan Hạc Hiên đang hack vào hệ thống an ninh của viện nghiên cứu.” Mục Thanh Hoài khẽ giải thích, “Thật ra tôi làm cũng được, nhưng vừa đi vừa làm thì mất thời gian quá, cứ giao việc cho cái tên ăn không ngồi rỗi đấy xử lý.”

Mi tâm Mục Thanh Hoài hơi nhíu lại, lúc này Lâm Mặc mới phát hiện bên tai của nó có gắn một cái tai nghe nhỏ màu đen, nếu không chú ý kỹ gần như không thể nhìn thấy dù khoảng cách hai người vô cùng gần. Có vẻ như đây là thiết bị truyền tin giữa Mục Thanh Hoài cùng Nhan học trưởng.

“Chậc, thật đúng là một kẻ nhỏ mọn.” Mục Thanh Hoài lầm bầm, sau đó kéo tay Lâm Mặc đi tiếp.

Một đường đi này của bọn họ quá mức thuận lợi, thuận lợi đến độ Lâm Mặc cho rằng chính mình đang nằm mơ. Hệ thống giám sát hoàn toàn không phát hiện hai người, robot tuần tra cũng không, thậm chí ngay cả chút âm thanh báo động nhỏ cũng chưa từng phát ra. Đột nhiên cậu có loại ảo giác rằng, cứ tiếp tục đi theo Mục Thanh Hoài như thế, cậu thật sự có thể rời khỏi đây!

Hai người đi quanh co lòng vòng một hồi thì tới trước một cánh cửa thép. Lâm Mặc nhìn chằm chằm cánh cửa, cậu biết phía sau nó là thứ gì. Ở thời đại bọn họ cổng không gian không phải thứ gì đó quá mức xa vời, gần như đã trở thành vật dụng hàng ngày của người dân, cho dù là vận chuyển đồ hay di chuyển hàng ngày cũng không thể thiếu. Viện nghiên cứu hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, để vào được bên trong một là ra vào bằng cửa chính, hai là dùng cổng không gian dịch chuyển. Nhưng tất nhiên để ngăn chặn kẻ khác đột nhập hoặc người bên trong rời đi, phạm vị dịch chuyển của cửa không gian nơi đây rất ngắn, chỉ bao quát hòn đảo này mà thôi.

“Nhanh lên, Nhan Hạc Hiên nói chỉ có thể tranh thủ cho chúng ta được mười giây thôi.”

Lâm Mặc hiển nhiên hiểu rõ đây không phải lúc chần chừ, đợi đến khi cánh cửa thép kia mở ra được một khe đủ lớn cho một đứa bé lách vào, bọn họ liền chui ngay vào trong, cửa thép cũng đóng lại ngay tức khắc. Mà phía bên trong chính là cổng không gian cậu vẫn luôn nghe thấy, nhìn thấy lại chưa từng sử dụng qua bao giờ.

Mục Thanh Hoài kéo tay cậu đi đến buồng dịch chuyển, Lâm Mặc còn chưa kịp ngắm nhìn một lượt đã thấy trước mắt hiện lên ánh sáng xanh chói lóa, chói đến độ cậu phải nhắm hai mắt lại.

Mũi cậu ngửi thấy một mùi vị kỳ lạ trước kia chưa bao giờ trải nghiệm qua, mà cơn gió lướt qua trên da cậu cũng đem theo một cổ ý vị ẩm ướt khác hẳn bình thường. Lâm Mặc mở to mắt, phát hiện bọn họ đang ở trên một bãi biển.

Cậu quay đầu cố tìm, chỉ thấy viện nghiên cứu là một chấm nhỏ ở xa xa, mà trước mặt cậu hiện tại chính là biển chân chân thực thực, không phải hình ảnh mô phỏng qua quang não.

Dù rằng bầu trời đang tối tăm không thôi, mặt nước chỉ một màu đen mênh mông không hồi kết, thi thoảng mới có vài ánh trắng lấp lánh, sự hiếu kỳ của Lâm Mặc vẫn không cản lại được.

“Đây là...” Hai mắt cậu mở to, tràn đầy không tin được, “Biển?”

Gió mang theo cát cùng vị mặn của muối khiến Lâm Mặc cảm thấy mới mẻ không thôi. Cậu còn định tay không chạm vào thì bị Mục Thanh Hoài ngăn cản lại: “Không được.”

Nhận ra ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Mặc, Mục Thanh Hoài giải thích: “Mùi của muối sẽ bám lại trên người cậu, bị kẻ nào tinh ý phát hiện ra sẽ không tốt. Quần áo chúng ta mặc là hàng đặc biệt của viện nghiên cứu, cho dù có dính phải thứ gì cũng sẽ tự động được loại bỏ làm sạch, nhưng nếu để lây nhiễm lên da thịt thì khó giải quyết hơn nhiều.”

Nói rồi, nó đưa cho cậu một cái găng tay: “Nếu muốn vọc nước thì đeo thứ này vào.”

“Cảm ơn cậu.” Lâm Mặc nhận lấy, không khỏi khen thầm trong lòng Mục Thanh Hoài thật tinh tế, đã chuẩn bị sẵn cho mọi trường hợp.

Tuy rằng tiếp xúc với nước biển và cát thông qua một lớp găng tay sẽ không thể nào trải nghiệm được toàn bộ độ chân thật, Lâm Mặc vẫn cảm thấy quá sức mới mẻ. Toàn bộ đầu óc cậu đều lâng lâng theo không khí nơi đây, thậm chí cậu còn nảy sinh một suy nghĩ điên rồ rằng, dẫu cho trong tích tắc nữa bị viện nghiên cứu bắt được giết chết như người nhân tạo kia, cậu cũng sẽ không hối tiếc.

Trái ngược với Lâm Mặc rõ ràng chẳng có ý định gì ngoài chơi đùa, Mục Thanh Hoài trông nghiêm túc làm việc hơn hẳn. Nó lần lượt lấy các vật dụng ra bên trong ba lô, Lâm Mặc đưa mắt qua nhìn chỉ thấy chúng như những con bọ nhỏ. Mục Thanh Hoài đem một số thả lên trời, số khác để cho sóng cuốn xuống biển, đến khi toàn bộ đều giải quyết xong mới khoác ba lô đứng lên: “Nhiêu đây là đủ rồi, chúng ta về thôi.”

“Hả?” Lâm Mặc hãy còn ngơ ngác chưa bắt kịp chuyện gì đang xảy ra.

“Cậu sẽ không cho rằng chúng ta thực sự rời đi đấy chứ?” Mục Thanh Hoài bất đắc dĩ nhìn Lâm Mặc, “Tuy tôi là thiên tài thật nhưng cũng chưa có đủ bản lĩnh đến như vậy đâu.”

Khoan bàn tới chuyện bọn họ sẽ rời đi như thế nào, chỉ riêng vấn đề dịch dinh dưỡng đã là câu hỏi nan giải không tài nào giải quyết được. Công thức dịch dinh dưỡng từ trước đến nay luôn do viện nghiên cứu nắm giữ, không có người nhân tạo nào được thấy qua hoặc có cơ hội thử nghiệm qua.

Chưa kể xã hội hiện tại đã đạt tới hình thái an ninh vô cùng chặt chẽ, mỗi người từ khi sinh ra đã có mã số của riêng mình lưu trữ các thông tin về mã gen, nhóm máu, vân vân... hai người bọn họ chỉ cần đi một vòng đảm bảo sẽ bị máy tính phát hiện ra là dân nhập cư bất hợp pháp, mà thế lực viện nghiên cứu vô cùng mạnh mẽ, cho dù không đem họ về được cũng sẽ tìm cách giết chết chứ không để bọn họ có thời gian tung hoành bên ngoài.

Mục Thanh Hoài tính tình háo thắng tự kiêu, nhưng không có nghĩa nó sẽ làm chuyện ngu ngốc biết rõ là thất bại vẫn đâm đầu vào.

Trên người Mục Thanh Hoài có mang theo cổng không gian mini, Nhan Hạc Hiên dựa theo tọa độ hiện tại của bọn họ một lần nữa mở truyền tống trận, đưa họ về lại viện nghiên cứu.

Về đến tận phòng rồi, Lâm Mặc theo lời Mục Thanh Hoài đem quần áo cất gọn trở lại, cũng tẩy rửa bản thân một lượt để đảm bảo không dư ra thứ gì khả nghi. Mãi đến khi nằm lại trên giường rồi, tất cả những thứ xảy ra với cậu vẫn hệt như là giấc mơ. Mí mắt cậu nặng dần, cứ như vậy ngủ quên mất.

Trái ngược với Lâm Mặc đang chìm trong mộng đẹp, bên này Mục Thanh Hoài hãy còn đang bận rộn. Màn hình máy tính của nó hiện lên các điểm báo tọa độ của đám bọ, đồng thời còn có hình ảnh từ camera truyền lại. Đám bọ này do Nhan Hạc Hiên chế tạo, hoạt động dựa vào năng lượng mặt trời, lại còn có khả năng lên cao hoặc xuống nước mấy ngàn mét không thành vấn đề, cho nên trừ phi rơi trúng khu vực nổ bom hạt nhân, bằng không chúng không có khả năng bị hư hao gì.

“Tôi vẫn không hiểu cậu đem theo cậu ta để làm gì.” Ở đầu bên kia, Nhan Hạc Hiên vừa ngồi trên ghế, mắt vô cảm nhìn vào màn hình.

Dư ra thêm một người chính là nhiều thêm một phần nguy hiểm, tuy rằng chuyến đi vừa rồi của họ thoạt nhìn hữu kinh vô hiểm, thế nhưng chỉ có một mình y biết được cả hai đã phải trải qua những loại rủi ro thế nào. Bất kỳ một sai lầm nhỏ đủ để khiến bọn họ đi tong ngay tức khắc.

“Nếu không thể cho người khác nhìn thấy trước một phần thành quả, làm gì có ai nguyện ý sẵn sàng làm việc cho mình.” Mục Thanh Hoài buông một câu nhẹ bẫng.

Nếu Lâm Mặc không đi theo, cậu ta vĩnh viễn không biết thế giới ngoài kia trông như thế nào, cũng vĩnh viễn không có loại động lực thoát ra khỏi đây. Trước khi muốn người khác bán mạng vì mình mà làm việc thì tối thiểu cũng phải để họ có được một lý do thích đáng cho việc đó trước đã.

“Một màn trình diễn như vậy đủ cho anh hả dạ chưa? Có thể hợp tác đàng hoàng được rồi chứ?” Mục Thanh Hoài liếc nhìn đồng hồ, đã gần ba giờ sáng, nó còn muốn đi ngủ.

“Được rồi, hợp tác vui vẻ.” Y nói xong liền bấm ngắt kết nối cuộc gọi. Thật lòng thì y cũng chẳng ưa tên nhóc thối này lắm, nhưng xét về khía cạnh đối tác thì Mục Thanh Hoài quả thật là một đồng minh đáng kết giao. Càng khỏi cần nói mục tiêu của bọn họ đều có phần giống nhau.

Người ta đều nói người nhân tạo trí tuệ càng cao thì tình cảm càng đạm mạc. Nhan Hạc Hiên từ trước đến giờ tự nhận bản thân lãnh đạm bạc tình, mãi đến hôm nay mới coi như mở rộng tầm mắt, thấy được cái gì mới là “người nhân tạo hoàn mỹ nhất mọi thời đại“.

Nhưng cho dù là người nhân tạo hay nhân loại thông thường đi chăng nữa, cũng không tránh khỏi một chữ “người”, nói không chừng bản thân Mục Thanh Hoài như y vẫn chưa nhận ra được thứ gọi là tình cảm, chứ không phải chính mình không có.

*****

Lâm Mặc một lần nữa trót lọt qua được kỳ khảo sát chất lượng toàn diện, người không vui nhất chính là Trình Mính. Kỳ thực cậu có qua được hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến gã, nhưng Lâm Mặc sống vui vẻ chính là gã sống khó chịu. Ngày xưa gã đã từng vì những cuộc thi này mà không ngừng lo sợ, học ngày học đêm, bị vô số thầy cô cùng bạn bè dè bỉu, chịu đựng mọi ánh mắt khinh thường, không bao giờ có lấy một phút giây bình yên nào.

Vậy mà tại sao một kẻ có chỉ số thông minh thấp hơn cả gã, thành tích học tập bình thường luôn tệ hại, đến kỳ thi lại thuận lợi qua được, gương mặt lại tươi tỉnh vô cùng, chẳng hề giống một kẻ chịu áp lực nặng nề. Rõ ràng mới cách đây một năm trước thôi, cậu ngay cả thở mạnh cũng không dám ở trước mặt gã, vì cái gì lại có sự chênh lệch lớn đến như thế?!

Sự độc ác như mầm bệnh gieo vào trong tim, từng chiếc rễ cắm sâu xuống hút lấy mọi dưỡng chất khiến trái tim trở nên khô cạn, méo mó. Suy nghĩ xấu xa khiến trong lòng gã nảy sinh những âm mưu đê hèn tối tăm, chỉ chực chờ cơ hội thực hiện.

Một ngày nọ, gã chợt ngửi được mùi gilophine lúc đi ngang qua cậu.

Mùi vị này đối với người nhân tạo đã trưởng thành như gã quá mức quen thuộc, đây cũng là loại mùi thuộc về một tầng lớp khác cao cấp hơn gã. Mọi người nhân tạo đều biết chỉ có những người nhân tạo có trí tuệ cực cao thuộc nhóm phát triển trọng điểm của viện nghiên cứu mới được phát cho loại thuốc xa xỉ này.

Thế nhưng, nó không phải loại mùi nên xuất hiện trên người của một kẻ như Lâm Mặc. Dù rằng kết quả học tập của cậu vẫn luôn đạt tiêu chuẩn trong thời gian gần đây, hiển nhiên vẫn còn rất xa mới tới được cái loại thành tích của nhóm đứng đầu.

“Lâm Mặc, tại sao chai gilophine này lại nằm ở trong phòng em?” Ngồi trong phòng chất vấn, Trình Mính dáng vẻ khoan thai, gương mặt lại ẩn ẩn chút dữ tợn cố giữ cho giọng mình lãnh đạm mà chất vấn cậu.

Lâm Mặc đương nhiên không biết trả lời thế nào, hai tay túm chặt lấy đùi, cố gắng suy nghĩ tìm biện pháp.

Sau lần Mục Thanh Hoài giải thích cho cậu mùi hương trên người Nhan Hạc Hiên, cậu phát hiện ra cậu ta cũng sử dụng gilophine, chẳng qua kín đáo hơn mà thôi. Thế nhưng... thế nhưng chí ít Nhan học trưởng còn là vì đau đầu mới dùng, Mục Thanh Hoài cậu ta căn bản chỉ muốn trải nghiệm! Lâm Mặc rất tức giận, giận đến phì phò không thở nổi, chẳng biết can đảm ở đâu ra dám chạy đến tịch thu chai gilophine của cậu ta, nói rằng Mục Thanh Hoài không được sử dụng nữa! Gilophine rất nguy hiểm, cho dù Mục Thanh Hoài luôn tỏ vẻ chỉ là chút tác dụng phụ nho nhỏ thì cậu cũng không muốn bạn của mình gặp phải nguy hiểm gì!

Tịch thu xong, Lâm Mặc đem nhét nó xuống dưới tủ quần áo của mình. Có điều cậu quên mất rằng, gilophine rất dễ bám mùi, nếu không được đặt trong hộp được xử lý chuyên biệt sẽ bốc hơi rất nhanh mà ám vào không khí hay quần áo. Kết quả đồ của Lâm Mặc đều dính mùi gilophine, cậu phát hiện ra chuyện này thì đau khổ không thôi. Mà Mục Thanh Hoài bởi vì hành vi của Lâm Mặc hãy còn đang tức giận không muốn nói chuyện với cậu đây.

May mà hầu hết bạn học của bọn họ đều chưa biết gilophine có mùi như thế nào, cho nên không mấy ai quan tâm đến cái hương bạc hà trên người Lâm Mặc. Cậu cũng dần cho rằng chuyện này không quan trọng nữa, cho đến khi Trình Mính vì ngửi được mà vào phòng cậu tiến hành lục soát, tìm ra được nửa lọ gilophine còn dang dở kia. Đến khi bị mang đến phòng chất vấn rồi, Lâm Mặc mới sực nhớ tuy Nhan Hạc Hiên và Mục Thanh Hoài đều xem việc dùng gilophine như lẽ hiển nhiên, nhưng đây vẫn là vật phẩm cấm không được cung cấp cho đám người nhân tạo tầng dưới như cậu.

Tang chứng vật chứng đều có đủ, Lâm Mặc có một trăm cái miệng cũng không cãi lại được. Nếu cậu nói thật, như vậy chẳng khác nào khai ra thêm cái tội đi lang thang bên ngoài sau giờ giới nghiêm, mà Mục Thanh Hoài thân là người chứa chấp cậu cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.

“Em... em nhìn thấy vật này trong ngăn bàn bạn Mục Thanh Hoài, cho nên mới tò mò đem về xem thử...” Nghĩ đến nửa ngày, cuối cùng cậu cũng tìm ra một câu nói dối tương đối hợp lý.

Tội ăn cắp ở trong viện nghiên cứu thường bị phạt giam phòng tối, trường hợp của cậu nếu cố gắng áp nhẹ hết mức có lẽ chỉ bị nhốt dăm ba ngày là xong. Tuy vài ba ngày ở trong phòng tối không sung sướng gì cho cam nhưng vẫn đỡ hơn bị phát hiện trốn ra khỏi phòng ngủ mỗi đêm.

Trình Mính làm gì quan tâm nhiều đến nguyên nhân, gã chỉ muốn trừng trị cậu cho hả hê mà thôi. Thế nhưng mặt mũi vẫn phải giữ, gã vờ như nhân đạo nói: “Ăn cắp là tội lớn, cho dù chỉ vì tò mò thì em cũng đã phạm tội rồi đấy!”

“Em xin lỗi.” Lâm Mặc cúi đầu không dám nhìn thẳng, sợ rằng ánh mắt mình sẽ tiết lộ điều gì.

“Việc này vẫn còn phải điều tra thêm, tạm thời em đến phòng tối tạm giam đi, đến khi có kết quả xử phạt chính thức tôi sẽ qua thông báo.”

Bình thường trong thời gian chờ kết quả xử phạt chính thức người nhân tạo đều có thể về phòng mình mà chờ, nhưng Trình Mính đây cố tình gây khó dễ cho Lâm Mặc, dù cậu có nhận ra thì cũng chỉ đành ấp úng em hiểu rồi mà tiến đến phòng tối.

Có điều trong lòng cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, coi như Trình Mính có tìm đến Mục Thanh Hoài mà hỏi, lấy trí thông minh của cậu ta hẳn sẽ đoán ra được chuyện gì xảy ra, tự động điền khuyết vào câu chuyện thôi. Bị tạm giam vài ngày không phải chuyện gì lớn, vẫn còn đỡ hơn cả hai bị đem đi tiêu hủy vì tội... Ờm, thật ra cậu với Mục Thanh Hoài đã phạm phải kha khá tội rồi, có kể ra cũng không hết.

Phòng tối như tên gọi chính là một căn phòng nhỏ hẹp không đến năm mét vuông, bên trong trơn nhẵn không có thứ gì, vách tường bốn bề là thép không có cửa sổ, một khi đóng kín cửa phòng lại rồi người bị giam sẽ hoàn toàn chìm vào bóng đêm vô tận, cho dù kêu gào thế nào bên ngoài cũng không nghe thấy, mà có cố gắng bao nhiêu cũng sẽ chẳng nhìn thấy được bất kỳ nguồn sáng nào.

Trình Mính ném cậu vào xong rất nhanh liền đi. Gã cũng không nói khi nào mới quay trở lại thông báo kết quả cho Lâm Mặc biết, nhưng chắc chắn sẽ không nhanh nhẹn gì. Cậu biết Trình Mính không ưa mình, cho nên không dám trông mong chờ đợi gì nhiều, chỉ hy vọng gã đừng nghĩ ngợi nhiều đào bới thêm chuyện phía sau là cậu đủ mừng rồi.

Cậu ngồi co mình trong góc, đôi mắt mở to bao nhiêu cũng chỉ thấy màn đêm đen dày đặc. Đây cũng không phải lần đầu tiên cậu bị phạt phải ngồi phòng tối. Cậu thậm chí biết rất rõ sắp tới chính mình sẽ trải qua những loại cảm xúc tiêu cực nào. Thế nhưng cho dù biết, cũng không có nghĩa cậu có thể làm gì để thoát được.

Mùi bạc hà... Mùi của gilophine... Trong lúc mơ màng, Lâm Mặc lại ngửi thấy. Cậu lại bắt đầu oán hận, tất cả cũng tại mày đồ chất gây nghiện ngu ngốc! Cái mùi này bám cũng đủ lâu, cứ ám cậu mãi không thôi... Khoan đã!

Hai mắt Lâm Mặc vốn lim dim chợt tỉnh ra. Mùi gilophine trên người cậu không nồng đến như thế, đấy là chưa kể trước khi tiến vào phòng tối cậu đã phải cởi áo khoác bên ngoài đưa cho Trình Mính rồi, vì theo lời gã nói là dành cho mục đích “điều tra“. Tất nhiên gã chỉ muốn khiến cậu chịu lạnh một phen thôi, thế nhưng Lâm Mặc không thèm vạch trần chút tâm tư nhỏ nhoi đó của gã.

Rốt cuộc mùi này từ đâu mà ra nhỉ? Ngồi ở trong phòng tối, thị giác bị hạn chế khiến các giác quan khác như được phóng to cực đại, Lâm Mặc bắt đầu hoạt động cái mũi hít ngửi. Dù gì thì cậu cũng đang bị tạm giam, ngoại trừ ngồi chờ ra thì chẳng có việc gì để làm nữa cả, cho dù cái việc này có là vô nghĩa đi nữa thì chí ít nó cũng giúp cậu tạm giải trí trong một khoảng thời gian nhất định.

Mũi cậu theo mùi này lần sát tường, sau đó bàn tay cậu sờ soạng xuống, phát hiện ra ở mép góc tường bên tay phải thế nhưng lại có một chỗ lõm vào. Cậu càng sờ kỹ, mới phát hiện ra không chỉ lõm, bên dưới mép tường này còn nứt hẳn một chỗ nhỏ, chắc do ánh sáng tăm tối cùng với vị trí khó nhìn nên những người khác chưa phát hiện ra. Nếu không phải vì cậu mải mê đi tìm kiếm nguồn gốc phát ra mùi gilophine kia thì e rằng bản thân cũng không biết ở đó có kẽ nứt.

Bên cạnh phòng tối của cậu chính là một phòng tối khác, mà nếu mùi gilophine từ đó truyền ra thì hẳn bên kia có người! Lâm Mặc không hiểu sao có chút vui vẻ, giống như loại cảm giác tưởng rằng mình là người cuối cùng còn sống sót lại phát hiện ra thêm một đồng loại khác, trong lòng như chim chích vui vẻ nhảy lên nhảy xuống hót líu lo rồi.

“Xin chào?” Cậu nghiêng người nói với vết nứt kia.

Nếu như vết nứt đủ để truyền mùi gilophine qua, vậy hẳn cũng đủ để truyền âm. Lâm Mặc ngửi mùi gilophine, lại nhớ đến hình ảnh một người trong nhà vệ sinh, nhất thời buột miệng gọi tên: “Nhan học trưởng?”

Vừa nói xong cậu liền cảm thấy bản thân buồn cười, Nhan Hạc Hiên là thiên tài tại viện nghiên cứu, làm gì có chuyện y bị nhốt vào đây giống như kẻ thảm hại cậu đây chứ? Cho dù y có làm ra chuyện có lỗi gì đi chăng nữa, bọn họ cũng không nỡ đem thiên tài ném tới đây đâu, trừ phi là lỗi rất nặng. Mà nếu lỗi nặng, vậy thì toàn bộ người nhân tạo ở viện nghiên cứu đều đã hay tin rồi.

Ngay khi cậu định từ quay về chỗ của mình nằm ngủ tiếp, bên kia đột nhiên truyền tới một âm thanh vô cùng nhỏ: “Lâm Mặc?”

Là Nhan học trưởng! Lâm Mặc không tài nào tin nổi, hai mắt cậu sáng lên, vội vàng quỳ gối cúi người xuống thật thấp, môi gần như kề sát khe nứt kia: “Vâng, chính em đây.”

“Tôi muốn nhờ cậu một chuyện...” Giọng nói của Nhan Hạc Hiên nghe qua vết nứt trên tường thép này cực kỳ yếu ớt, hệt như có thể bị gió thổi bay bất kỳ lúc nào.

“Chuyện gì vậy? Chỉ cần là việc có thể, em nhất định sẽ giúp đỡ học trưởng!” Lâm Mặc cuống quýt cả lên.

Nếu Mục Thanh Hoài là loại thần tượng học bá ở trong lớp, thì Nhan Hạc Hiên giống như nam thần tượng xa xăm mà Lâm Mặc vĩnh viễn chỉ dõi theo chứ không bắt vào tay được. Đáng tiếc cậu cả đời đều lớn lên ở viện nghiên cứu, hoàn toàn không biết đến những loại khái niệm như nam thần đó.

“Cậu có thể...”

Có thể cái gì?! Hai tai Lâm Mặc dỏng lên, tim như ngừng đập chỉ sợ bỏ sót câu chữ nào đó!

“... Im lặng cho tôi nhờ được không?”

Lâm Mặc: “...”

“Vốn dĩ tôi vào đây là để được yên tĩnh, cậu đừng có lải nhải bên tai nữa.” Nhan Hạc Hiên không ngờ số mình hôm nay xui xẻo đến như vậy, lại chọn trúng một căn phòng tối có vách tường bị nứt, mà phòng bên kia còn có người.

Lâm Mặc: “... Em hiểu rồi, nhất định sẽ không làm phiền đến học trưởng.”

Thiên tài gì đó, thật sự khiến người khác khó hiểu mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.