Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 151: Chương 151: Tinh Túc Môn




Bởi vì thân phận không đủ, không có cách nào tiếp xúc với Tinh Túc Môn. Cho nên chỉ có thể nhìn Tinh sủng vật của đường chủ Túc Môn tùy ý giẫm đạp đối với thành trì của mình.

Tuy rằng thật đáng buồn, nhưng đây cũng là cảnh tượng thật sự về cá lớn nuốt cá bé hình người.

- Tinh Túc Môn.

Chúc Nghiên Khanh lẩm bẩm nói. Bốn người Diệp Hiên cũng lộ ra hướng tới vẻ. Vũ hội Tiềm Long không chỉ là vì thành danh. Phần thưởng lớn nhất chính là bái nhập bảy đại tông môn của hoàng triều Nam Trác, từ nay về sau cá chép nhảy long môn.

Tinh Túc Môn và Viêm Kình Tông chênh lệch không có khả năng là quá nhỏ. Trưởng lão Kình Tông bọn họ Viêm đặt ở bên trong bảy đại tông môn hoàng triều Nam Trác căn bản không tính là cái gì cả. Nội tình chênh lệch thật sự quá lớn.

- Nơi này là một vạn cái linh thạch nhất giai. Mong điện hạ nhận lấy, để báo đáp ơn đã cứu toàn thành.

Thâm Khôn chỉ vào rương lớn binh sĩ khiêng bên cạnh nói.

Hắn biết được mâu thuẫn giữa Tần Quân và vương quốc Thương Lam, nhưng ở thời điểm nguy hiểm và tai hoạ, vương quốc Thương Lam cũng không dành cho trợ giúp nào, ngược lại là thủ hạ của Tần Quân ngăn cơn sóng dữ. Hắn phân rõ ân oán.

Hơn nữa nghe được các binh sĩ miêu tả đối với Lý Nguyên Phách, hắn có một cảm giác, vương quốc Thương Lam sớm muộn sẽ bị Tần Quân chiếm đoạt.

Đầu tiên là Quan Vũ trong giây lát chém chết Tiêu Bắc Long. Sau đó là Lý Nguyên Phách giết chết yêu vương trong nháy mắt.

Hai vị cường giả tuyệt thế đều thuộc về Tần Quân. Nếu như Tần Quân đăng cơ, vương quốc Thương Lam căn bản không ngăn cản được quân tiên phong của vương quốc Càn Nguyệt.

Cho nên hắn đây là sớm lấy lòng.

Một vạn cái linh thạch nhất giai?

Ánh mắt Tần Quân nhất thời sáng lên. Linh thạch chính là do linh khí tập trung thành, có thể dùng để tu luyện, cũng là tiên triong giới tu tiên. Linh thạch chia ra làm thập giai. linh khí linh thạch nhị giai tương đương gấp mười lần với nhất gia. Với giá trị cũng vậy, tam giai lại là gấp mười lần nhị giai. Giai cấp tăng lên, linh khí cũng tăng lên bội số như vậy.

Một viênlinh thạch nhất giai tương đương với tu sĩ ở trong hoàn cảnh bình thường tu luyện một canh giờ. Hấp thu linh thạch nhất giai chỉ cần mấy phút. Đây là chỗ mị lực của linh thạch.

- Cảm ơn đại lễ của Thâm thành chủ.

Tần Quân gật đầu cười nói. Trong khi nói chuyện hắn lại đi tới trước rương linh thạch, trực tiếp thu vào nhẫn trữ vật của hắn.

Linh thạch rương rất nặng, không thích hợp đẻ áp giải. Lương thực và nước của bọn họ cũng vậy.

- Được, ta cũng không quấy rầy điện hạ. Chúc điện hạ ở vũ hội Tiềm Long nổi danh khắp thiên hạ!

Thâm Khôn bước dịch về phía bên cạnh, cười nó. Hắn làm như vậy không chỉ có lời giống như hắn, sợ bị người có tâm phát hiện, sau đó truyền đi.

Dù sao Tần Quân là hoàng tử nước láng giềng.

Tần Quân gật đầu, sau đó từ trong tay đội trưởng cấm vệ tiếp nhận thư.

Sau khi trở lại thùng xe, Tần Quân liền mở thư bắt đầu xem lướt qua. Tiểu Ly và Đát Kỷ cũng thò đầu qua xem.

Đội ngũ tiếp tục đi tới. Rất nhanh liền đi ra cửa thành.

Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Thâm Khôn không nhịn được cảm thán nói:

- Người này nếu như sinh ra ở vương quốc chúng ta, thật là tốt biết bao.

Tướng sĩ phía sau không nói tiếp, bởi vì ánh mắt bọn họ đều tập ở trên thân của Lý Nguyên Phách đã hóa thân làm gia hỏa ham ăn.

...

- Lý Cường Giáp, Lục đường chủ Tinh Túc Môn, thực lực ở hết hàng trước năm trong Tinh Túc Môn.

Miệng Tần Quân lẩm bẩm nói. Tinh Túc Môn thân là một trong bảy đại tông môn của hoàng triều Nam Trác, thực lực nhất định là một nhóm đứng đầu của hoàng triều. Lý Cường Giáp có thể xếp hàng trước năm ở bên trong Tinh Túc Môn, cũng không đơn giản như Hóa Hư Cảnh vậy.

Nói không chừng đạt tới Địa Tiên Cảnh.

Bằng không không có khả năng thu phục Hổ Yêu Vương Hóa Hư Cảnh tầng năm làm sủng vật.

Đát Kỷ không khỏi trêu tức cười nói:

- Có đúng là sợ hay không?

- Tần Quân ca ca đừng sợ. Có Tiểu Ly bảo vệ ngươi.

Tiểu Ly ôm cánh tay Tần Quân ôn nhu nói.

Nhìn đi!

Đây là chênh lệch!

Tần Quân tức giận bất bình trừng mắt với Đát Kỷ, sau đó tức giận nói:

- Ta làm sao có thể sợ được? Chờ sau này ta đăng cơ, nhất định có thể dẫn dắt vương quốc Càn Nguyệt vượt qua hoàng triều Nam Trác. Đến lúc đó đừng nói một Tinh Túc Môn, sáu Tinh Túc Môn, ta cũng có thể dễ dàng tiêu diệt!

- Bản lĩnh khoác lác của ngươi thật ra tăng trưởng nhanh hơn tu vi của ngươi. Đát Kỷ cười phì một tiếng, nói, giống như một lưỡi đao đâm vào ngực của Tần Quân, khiến cho tim hắn đau.

Trời ạ, nữ tử này học xấu!

Cũng sẽ bổ đao!

Trong lòng Tần Quân khóc không ra nước mắt. Đát Kỷ không học được ưu điểm của hắn, thật ra lại học được tinh thông bản lĩnh tổn hại người khác của hắn.

- Luyện công! Luyện công! Mình mạnh mẽ mới là mạnh mẽ thật sự!

Tần Quân rầm rì nói. Dứt lời hắn liền nhắm hai mắt bắt đầu luyện công. Đát Kỷ và Tiểu Ly nhìn nhau cười, sau đó cũng nạp khí tu luyện theo.

Bên trong buồng xe rơi vào sự yên tĩnh. Đội ngũ cũng đã rời đi, tiến về phía đồng hoang.

...

Lạc Nhai Quan.

Nơi này là biên cảnh của vương quốc Thương Lam, bên ngoài chính là địa cảnh của hoàng triều Nam Trác.

Lúc này, ở tường thành Lạc Nhai Quan đang có một nam tử áo xanh ngồi ở mái hiên của trạm canh gác uống rượu. Gương mặt hắn tuấn tú ửng đỏ. Hắn vừa uống rượu vừa ngâm nga một đoạn thơ, rất thích ý.

Phía dưới tường thành, tu sĩ hai bên đường phố đối diện hắn chỉ trỏ nói xấu sau lưng.

- Đó không phải là Tô Liệt Kiếp sao? Hắn tại sao lại ở chỗ này?

- Còn không phải là đang đợi tiểu bá vương Tần Quân sao? Tống Lãng thua ở trong tay Tần Quân, Tô Liệt Kiếp tất nhiên phải ra mặt.

- Dù sao Tô Liệt Kiếp chính là đệ nhất thiên tài của vương quốc Thương Lam chúng ta, cũng thiên tài duy nhất có tên trên Nhân Bảng.

- Các ngươi nhìn kỹ, xung quanh còn có những thiên tài khác có danh tiếng không nhỏ. Xem ra tất cả đều tới quan sát cuộc chiến.

- Tô Liệt Kiếp đã hiểu ra kiếm ý, trong cùng giai có thể nói vô địch. Có hắn ra mặt, Tần Quân tất bại!

Ngôn ngữ của phần lớn tu sĩ đều cực kỳ tôn sùng đối với Tô Liệt Kiếp. Danh tiếng đệ nhất thiên tài không có khả năng áp đặt cho hắn, mà là hắn do đạp lên trên vô số thiên tài đi ra.

Trên mái hiên của trạm canh gác, Tô Liệt Kiếp thu được tiếng bàn luận của bọn họ vào trong tai. Khóe miệng hắn không khỏi thoáng lộ ra một một nụ cười tà.

- Tần Quân? Hi vọng ngươi không khiến cho ta thất vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.