Hệ Thống Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 135: Chương 135: Nặng bình thường




- Ngươi đó là Việt Vương của vương quốc Càn Nguyệt? Nghe nói ngươi chiến thắng Tống Ngọc Phong. Chúng ta không tin. Có bản lĩnh các ngươi cũng đánh bại chúng ta đi!

Một nam tử áo xanh trầm giọng quát. Các tu sĩ trẻ tuổi phía sau liền tức giận phụ họa theo, thanh thế hung bạo mạnh mẽ. Đổi lại thành tu sĩ bình thường khẳng định sẽ khiếp sợ đến mức chân mềm.

Lại có người đưa kinh nghiệm tới cửa!

Trong lòng Tần Quân cảm thán. Không phải ta không muốn yên thân. Nhưng luôn luôn có vài thằng hề nhảy nhót vẫn không tin tà. Bản thân ta là một người rất khiêm tốn. Thế nhưng thế giới quá nóng nảy. Giang hồ khắp chốn đều có tên ta.

- Thế nào? Ngươi sợ rồi sao?

Nam tử áo xanh trêu tức cười nói. Nhìn Tần Quân trẻ tuổi như vậy, rất khó có thể liên tưởng hắn và Việt Vương đánh bại Tống Ngọc Phong ở cùng một chỗ. Cho nên lòng tin của bọn họ tăng lên gấp bội.

Tần Quân còn chưa mở miệng, Tiểu Ly phía sau hắn nhất thời không vui. Chỉ thấy hai tay nàng chống nạnh mắng chửi:

- Tần Quân ca ca của ta sẽ sợ các ngươi sao? Đừng nói là hắn, một đầu ngón tay ta cũng có thể ấn chết các ngươi!

Các tu sĩ trẻ tuổi đều bị vẻ đẹp tuyệt thế của Tiểu Ly làm kinh diễm. Bọn họ thuận thế nhìn về phía Đát Kỷ, phát hiện giá trị nhan sắc của Đát Kỷ không kém hơn so với Tiểu Ly chút nào. Thậm chí còn quyến rũ, phong tình vạn chủng hơn, trêu chọc tâm can của những người trẻ tuổi bọn họ.

Nam tử áo xanh làm con chim đầu đàn bị Tiểu Ly sỉ nhục như vậy, mặt mũi tự nhiên cảm giác có chút không chịu được. Hắn cũng sẽ không tìm đường chết mà đi đấu võ mồm với Tiểu Ly. Bất kể thắng thua, mất mặt đều là hắn. Đấu với một nữ hài, mặc dù thắng cũng không vẻ vang.

- Tần Quân, ngươi rốt cuộc có dám nghênh chiến hay không!

Nam tử áo xanh nhìn chằm chằm vào Tần Quân hung tợn hỏi.

Những tu sĩ trẻ tuổi còn lại la ầm lên: theo

- Nhất định là sợ!

- Hừ, dựa vào hắn như vậy còn có thể đánh bại được Tống Ngọc Phong sao?

- Đoán chừng là thủ hạ có cường giả tương trợ. Chưa nghe nói qua sao? Thủ hạ của Việt Vương cường giả nhiều như mây. Nhất là vị yêu tướng tên là Quan Vũ kia!

- Chà chà, vương của vương quốc Càn Nguyệt tồi tệ như vậy sao?

Ngay cả những vị khách còn ở lại cũng không khỏi lắc đầu. Chỉ có điều bọn họ thật ra không có giễu cợt Tần Quân. Ở dưới tình huống như thế, nếu như Tần Quân nghênh chiến, hắn đối mặt với xa luân chiến, chắc chắn sẽ phải thất bại.

Tuy nhiên như vậy cũng nói rõ, Tần Quân không bằng những thiên tài đỉnh cấp này.

Thiên tài chân chính mặc dù thất bại, cũng sẽ không khiếp sợ phải chiến đấu, chịu thua trên phuuơng diện khí cốt.

Vậy mà lúc này, Tần Quân bỗng nhiên mở miệng cười nói:

- Lẽ nào ngươi muốn đấu ngay ở chỗ này sao?

- Còn không nhường đường! Ngày hôm nay gia gia dạy các ngươi cách đối đãi làm người!

Một câu trước nói vẫn còn quy củ. Một câu nói sau hoàn toàn ngông cuồng, làm cho cả khách sạn sôi lên sùng sục.

Nam tử áo xanh ngẩn người. Sau đó hắn tức giận đến mức thiếu chút nữa rút kiếm. Hắn cố nén phẫn nộ xoay người đi về phía ngoài khách sạn. Các tu sĩ trẻ tuổi còn lại cũng vậy. Tuy rằng tức giận Tần Quân vô lễ, nhưng bọn họ phần nhiều hơn chính là hưng phấn.

Tần Quân dẫn theo Đát Kỷ và Tiểu Ly đi ra khỏi khách sạn. Các thực khách còn lại đều hiếu kỳ đi theo ra ngoài. Thật khó gặp được thiên tài hai nước chiến đấu với nhau.

Ngoài khách sạn đường bị các tu sĩ vây chật như nêm cối. Không chỉ có không có xe ngựa, tiểu thương làm phiền, Tần Quân cũng không có cách nào chạy trốn.

Liếc mắt nhìn qua hết một vòng, không có ai đột phá Trúc Cơ Cảnh chín tầng, trong lòng Tần Quân nhất thời sinh ra sự xem thường, châm chọc nói:

- Các ngươi ai mạnh nhất, cũng không thể tất cả đều cùng nhau lên? Hay nói cố ý muốn khiến cho ta mệt chết?

- Nếu như là như vậy, có phải ta đánh bại các ngươi, còn phải đánh bại tất cả tu sĩ của vương quốc Thương Lam hay không?

Hai câu khiến cho tất cả mọi người ở đó trong nháy mắt đều yên tĩnh. Sắc mặt của các tu sĩ trẻ tuổi còn lúc xanh lúc đỏ, biến đổi không ngừng.

Dân chúng và các tu sĩ đứng ngoài xem lại là nổi giận, đều chửi ầm lên:

- Thật sự không để vương quốc Thương Lam chúng ta ở trong mắt sao?

- Hừ! Ngươi có thể đánh bại Tống Ngọc Phong lại như thế nào? Có bản lĩnh ngươi đánh thắng Tô Liệt Kiếp đi!

- Dựa vào hắn còn muốn đánh bại được Tô Liệt Kiếp? Tô Liệt Kiếp lại là tồn tại xếp hạng thứ chín trăm hai mươi mốt trên Nhân Bảng!

- Những người tuổi trẻ này cũng thật là. Không ngờ bao vây người ta như vậy. Truyền ra ngoài. Danh tiếng của vương quốc Thương Lam chúng ta cũng không dễ nghe!

- Đúng, chúng ta quả thực không thể lấy nhiều khinh ít!

Người vây xem tuy rằng phẫn nộ, nhưng cũng dưới phép khích tướng của Tần Quân, tất cả bắt đầu khuyên bảo tu sĩ trẻ tuổi không nên lấy nhiều đấu với ít. Tần Quân lộ ra vẻ mặt cương liệt, mũi hướng lên trời, nhưng trong lòng lại cười muốn lật trời.

Một đám ngu xuẩn. Nếu như đấu một mình, các ngươi không thắng được ta!

- Đinh! Phát động một nhiệm vụ phụ... Thoáng lộ tài hoa! Đánh bại mười thiên tài! Nhiệm vụ hoàn thành thu hoạch được 8000 giá trị kinh nghiệm!

Lúc này, nhiệm vụ phụ lại được phát động. Tần Quân không nhịn được cảm thán. Hắn không muốn quét giá trị kinh nghiệm cũng khó khăn!

Đám người Giả Tuân cũng lục tục từ trong khách sạn đi tới. Từ hai bên khách sạn, cấm vệ đi ra, vội vàng bảo vệ ở hai bên Tần Quân. Thái Bạch Kim Tinh, Pháp Hải, Hạo Thiên Khuyển, Huyết Đao Vương lại đứng sau lưng Tần Quân. Về phần Thương Quân Lang, vẫn được nuôi thả ở ngoài thành giao hẹn đến ngày hôm sau sẽ ở gặp mặt thành trì bên kia.

- A di đà phật, điện hạ bất kể đi đến chỗ nào, chỗ đó đều có phong ba!

Pháp Hải chắp hai tay lại trước ngực cảm thán nói. Tần Quân nghe được, khóe miệng co rút. Đát Kỷ và Tiểu Ly lại che miệng cười rộ lên. Quả nhiên là một nụ cười trăm nghìn mị hoặc. Không ít nam nhân nhìn thấy, ánh mắt đều trợn tròn.

Tần Quân không để ý tới bọn họ, vẻ mặt trêu tức nhìn chằm chằm vào nam tử áo xanh cười nói:

- Ngươi lớn lối như thế, xem ra ngươi chắc là thiên tài mạnh nhất ở đây. Đến đây đi, xem ngươi có thể đỡ được ba chiêu dưới thương của ta hay không!

Trong khi nói chuyện hắn liền lấy ra Ngân Long Tru Hồn Thương. Trường thương một trượng, uy vũ không tầm thường, khiến cho ánh mắt tất cả mọi người liền sáng ngời.

Hôm nay Tần Quân đã có thể một tay giơ Ngân Long Tru Hồn Thương lên. Hơn nữa tay không run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.