Hệ Thống Nữ Phụ

Chương 44: Chương 44: Nhân vật phản diện là hồn ma (7)




Ngữ Kỳ trầm mặc một lát, mới nhẹ nhàng mở miệng, “Tôi đã từng hứa hẹn sẽ giúp anh.”

Nhan Bộ Thanh cũng không phải người có thể dễ dàng lừa gạt, hắn nghe vậy chỉ là cười như không cười mà xem cô “Cái hứa hẹn này đủ để cho cô phản bội bằng hữu để tới giúp tôi?”

Hắn cũng không tin tưởng câu trả lời, có lẽ giờ phút này hắn đã bắt đầu phỏng đoán mục đích của cô. Ngữ Kỳ thở dài, chậm rãi quay mặt đi làm như thập phần mê man, “Tôi cũng không biết vì cái gì.”

Dừng một chút, cô có chút hoảng hốt mà nhìn về phía hắn, “Tôi không hy vọng bọn họ có việc, nhưng là...... Tôi giống như cũng không hy vọng anh xảy ra việc.”

Nhan Bộ Thanh hiển nhiên không có đoán sẽ được nghe được cái đáp án này, hắn sửng sốt, tiếp theo chậm rãi dời tầm mắt đi.

Đổi là người khác nói những lời này hắn tất nhiên không tin nhưng cô với họ lại không giống nhau, có thể nói bọn họ từ lần đầu tiên gặp nhau,cô đã có sự bất đồng với những người hắn từng gặp

Nhan Bộ Thanh trầm mặc một lát, thấp giọng nói, “Như vậy tôi yêu cầu cô giúp tôi làm một chuyện.” Dừng một chút, hắn lại giấu đầu hở đuôi mà nói thêm một câu “Yên tâm, tôi sẽ không làm hại bằng hữu của cô”

Ngữ Kỳ tự nhiên không có khả năng tin tưởng hắn, tính cách hắn như vậy sao có thể không phản kích, khoan dung hào phóng mà coi như cái gì cũng chưa phát sinh qua? Nhưng là không thể không tin, vì hoàn thành nhiệm vụ, cô chỉ có thể không chút do dự gật đầu đồng ý, “Chuyện gì?”

......

Khi màn đêm liền buông xuống, chung quanh hết thảy bên ngoài đều rất yên tĩnh, liền nửa tiếng côn trùng kêu vang cũng không nghe được. Nhan Bộ Thanh nhẹ nhàng đem áo khoác đưa cho cô, sau đó đỡ thân cây đứng dậy, “Cùng tôi đi.”

Ngữ Kỳ nhướng mày, tiếp nhận áo khoác mặc vào, đi chậm rãi phía sau hắn,đi sâu vào rừng cây.

Ngữ Kỳ, Nhan Bộ Thanh đi phía trước bất ngờ dừng lại, lúc này đây rừng cây nhỏ này, dùng mắt nhìn liền có thể thấy ánh trăng bao phủ bên dưới cách đó không xa một vườn cây dược thảo, nó giống như là đến từ một thế giới khác.

Nhan Bộ Thanh đem một vị trí chỉ cho cô xem sau, Ngữ Kỳ gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, “Anh không cùng tôi đi sao?”

Hắn lắc đầu, bình tĩnh đi, “Tôi ra không được, chỉ có thể đi đến nơi này.”

Ngữ Kỳ nhìn hắn trong chốc lát, ý thức được những lời này của hắn hẳn có 90% là thật. Nếu không phải như vậy, hắn biết vị trí cụ thể mà dưới tình huống này mà bản thân hắn không tự tới làm chuyện này.

Chỉ là làm cô kinh ngạc là hắn thế nhưng không chút nào dấu diếm mà nói cho cô biết hắn không có cách đi ra khỏi rừng cây, nếu cô đi ra ngoài liền không hề trở về, hắn cũng không có biện pháp.

Dựa theo tính cách Nhan Bộ Thanh mà nói, hắn chỉ biết che dấu sự thật này, không có khả năng chính mình nói ra, chỉ có khả năng chính là hắn đã chuẩn bị tất cả, ví như hạ cấm chế linh tinh trên người cô phòng ngừa cô chạy trốn.

Mà hiện hắn nói như vậy nghĩa là hẳn chỉ là thử cô. Ngữ Kỳ không sợ, cô gật gật đầu sau đó một mình đi ra khỏi rừng cây, hướng về phương hướng hắn nói mà đi.

Đó là một địa phương bị che giấu đi, nếu không phải hắn bảo cho cô, chỉ sợ cô vĩnh viễn cũng sẽ không chú ý tới nơi này.

Ngữ Kỳ nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn đến một bộ hài cốt ẩn dưới mặt đất, cô chuẩn bị tâm lý sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, cởi áo khoác bỏ qua một bên, sau đó dùng tay nhẹ nhàng quét lớp đất ở trên ra thì nhìn thấy bộ hài cốt

Nhan Bộ Thanh xa xa ở rừng cây bên cạnh theo dõi nhất cử nhất động của cô, nắm tay sau lưng được buông lỏng ra. Chờ đến khi Ngữ Kỳ dùng áo khoác bọc lại bộ hài cốt rồi quay trở lại trước mặt hắn, sắc mặt Nhan Bộ Thanh mới hòa hoãn hơn, hắn giơ tay nhẹ nhàng xoa bộ hài cốt, khóe môi giơ lên một cách xinh đẹp nhưng lại làm cho người nhìn sởn tóc gáy.

Theo tay hắn chạm vào thế nhưng bộ hài cốt lại biến thành bột phấn rồi bị gió đêm thổi bay đi,mà trên người hắn lúc này lạnh băng hơi thở cũng trở nên nặng Ngữ Kỳ chỉ cần chạm vào người hắn thì sẽ cảm thấy một sự rét lạnh mà không thể miêu tả được

Ánh trăng dần dần đạm đi, mây đen che đậy không trung, chung quanh trở nên đen kịt một mảnh, phảng phất không khí trầm nặng hơn. Ngữ Kỳ cảm thấy Nhan Bộ Thanh nhẹ nhàng dở thủ đoạn với mình. Cảm giác lạnh băng thấm vào xương tủy cô phản ứng hất tay hắn ra nhưng cố nhịn xuống. Nhan Bộ Thanh cười lạnh lẽo nhẹ nhàng ghé vào tai cô mà nói

“Cô làm rất tốt, bây giờ chúng ta trở về gặp bằng hữu của cô”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.