Đây là một căn hộ nhỏ, hai phòng
ngủ và một phòng khách, không biết có phải do trời âm u hay
hướng của căn phòng không tốt không mà có vẻ hơi u ám. Không có
không khí của khu nhà cao cấp như mấy lần xuyên qua trước, đây là một
căn hộ với đồ đạc đơn giản đến mức có phần lạnh lẽo, nhưng được quét
dọn rất sạch sẽ, trên nền nhà không có một sợi tóc. Trừ những
cái đó ra, mỗi góc của căn hộ này toàn sách, từng chồng từng
chồng dày, chúng đều là sách chuyên ngành y học, uyên bác và
khó hiểu.
Ngữ Kỳ đi xung quanh phòng một lần
thì thấy trên bàn ăn cơm có một cái ly thủy tinh đè lên hai tờ
một trăm nhân dân tệ, chiếc bảng đen bên cạnh có ghi dòng chữ với
nét chữ mạnh mẽ cứng cáp, nói đây là tiền sinh hoạt phí tuần này.
Bình tĩnh nhìn một lát, cô đưa tay
lấy tiền bỏ vào túi, ngồi trên sô pha bắt đầu phân loại mối
quan hệ giữa các nhân vật trong tiểu thuyết.
Trong chớp mắt một lượng lớn nội dung như làn sóng tràn vào trong đầu, Ngữ Kỳ cảm thấy bất đắc dĩ.
Trong tiểu thuyết này nhân vật nam
nữ chính là những người sống chỉ cần tình yêu, dường như
ngoài tình yêu thì không cần những thứ khác, việc học và sự
nghiệp đều như mây khói, ném ra sau đầu. Nhưng tiểu thuyết chính là tiểu thuyết, làm người khác cảm thấy bất lực, nhưng vẫn
phải dùng thái độ nghiêm cẩn (nghiêm túc và cẩn thận) nhất để đánh giá.
Nữ chính tên là Trữ Thanh Thanh, là
một nghiên cứu sinh, vẻ ngoài xinh xắn, thành tích học tập tốt, tính tình cởi mở, luôn là học trò cưng của giáo sư, một lần
theo giáo sư đi dự tiệc thì quen biết với nam chính tên là Tần
Mạch. Đúng vậy, mọi người đoán rất chính xác, Tần Mạch là
người đầu tư cho dự án của họ, là một người đàn ông thành
thục và chững chạc, lại đẹp trai nhiều tiền.
Sau nhiều chuyện, hai người thường
xuyên gặp gỡ nên tình cảm dần trở nên tốt hơn. Nhưng sau đó mới
là bất hạnh, Trữ Thanh Thanh biết được ngay từ đầu Tần Mạch
đối xử tốt với cô ta chỉ vì dáng vẻ cô ta giống với Phương
Uyển – bạn gái trước đã mất của Tần Mạch, từ đó bắt đầu phát
sinh hiểu lầm, cãi nhau, chia tay, bước vào con đường ‘ngược
luyến tình thâm’ không lối về.
Trữ Thanh Thanh gặp được nhân vật nam
phụ Cố Quân Lăng khi cô ta lên cơn sốt trong ký túc xá dẫn đến tái
phát bệnh hen suyễn. Nhà trường cử một người đưa cô ta đến
bệnh viện, kết quả chuẩn đoán là tình trạng thở gấp kéo
dài, cần ở lại bệnh viện để theo dõi. Bác sĩ chịu trách
nhiệm điều trị cho cô ta là Cố Quân Lăng, sự trùng hợp cẩu
huyết chính là, cách đây hai năm Cố Quân Lăng từng theo đuổi
Phương Uyển, anh ta thấy Trữ Thanh Thanh và Phương Uyển giống nhau đến sáu phần, đương nhiên anh ta không thể không động lòng.
Trữ Thanh Thanh lại không biết chuyện này, nhưng vì giận dỗi Tần Mạch, cô ta bắt đầu qua lại với
Cố Quân Lăng. Một mặt bởi vì Cố Quân Lăng đối xử với cô ta
cũng rất tốt, mặt khác là mượn cơ hội này trút sự bực bội
trong lòng mình. Nhưng sau này khi cô ta phát hiện Cố Quân Lăng
cũng xem cô ta là người thay thế, dưới cơn tức giận cô ta liền
bỏ đi, khi đó Tần Mạch lợi dụng cơ hội này dụ dỗ nữ chính
quay lại, theo logic kết thúc HE.
Mặc dù cả hai người đều tiếp cận
Trữ Thanh Thanh bởi vì khuôn mặt cô ta giống với Phương Uyển,
nhưng do Tần Mạch là nam chính, vậy nên độc giả đều cho rằng cuối cùng anh ta thật sự yêu nữ chính, không phê bình gay gắt. Mà Cố
Quân Lăng lại không may mắn như vậy, vì anh xem nữ chính là
người thay thế nên bày mưu ngăn cản nữ chính quay về với nam
chính, tội càng thêm nghiêm trọng, chiếc mũ nhân vật nam phụ
phản diện liền chụp xuống đầu anh, từ đó về sau anh không có cơ hội lật lại bản án.
Thân phận lần này của Ngữ Kỳ là
con gái của Phương Uyển – Phương Ngữ Kỳ. Bởi vì cô là con gái
của Phương Uyển, cũng cản trở nam chính ở cùng với nữ chính,
vì vậy không nghi ngờ gì cô được xếp vào hàng ngũ nhân vật
phản diện.
Mẹ của cô Phương Uyển là một người
phụ nữ tựa như truyền kỳ, xinh đẹp bướng bỉnh không chịu gò bó.
Năm cấp ba Phương Uyển bất ngờ mang thai, nhưng bà ấy không muốn
phá thai, lại tình nguyện bỏ học đi vào con đường làm thuê gian khổ để nuôi dưỡng con gái. Nhưng không có bằng đại học, một
người mẹ đơn thân muốn tự mình nuôi con thì rất khó khăn. Sau
vài năm làm việc gian khổ bất kể ngày đêm, do lượng công việc gấp
mấy lần người khác và áp lực khổng lồ rốt cuộc bà ấy gục
ngã. Phương Uyển bệnh không bao lâu thì mất, để lại Phương Ngữ Kỳ mới mười hai tuổi lẻ loi không nơi nương tựa.
Sau khi Phương Uyển mất đi, trên đời
này cô không còn người thân. Trong khi đó Cố Quân Lăng – người theo đuổi bà ấy đến một năm với tình cảm chân thành, anh không để
ý đến sự phản đối của người nhà, cũng là người bạn thân với
bà ấy tự nguyện đảm đương trách nhiệm, trở thành người giám
hộ của Ngữ kỳ, đón Phương Ngữ Kỳ mười hai tuổi về nhà chăm
sóc.
Có thể nói việc sống chung này
thoạt nhìn sẽ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng sự thật không
phải như thế. Nhiệm vụ lần này có nhiều chỗ khó khăn cần phải
loại bỏ.
Thứ nhất, người Cố Quân Lăng yêu là Phương Uyển đã mất.
Thứ hai, nữ chính Trữ Thanh Thanh xuất hiện cũng xem như là một trở ngại.
Thứ ba là khuôn mặt Phương Ngữ Kỳ
không được xinh đẹp tinh tế như những lần xuyên qua trước, thiếu
sức hấp dẫn để thu hút đàn ông.
Có lẽ do mười hai năm sống khốn khó cùng với Phương Uyển, mặc dù Phương Ngữ Kỳ có ngũ quan giống
mẹ, nhưng việc trổ mã lại rất kém, cả người nhỏ bé gầy tong
teo, trông như một con khỉ nhỏ. Chẳng trách Cố Quân Lăng tiếp
xúc với cô hàng ngày mà vẫn không sinh ra nửa phần tình ý.
Dù như vậy, Cố Quân Lăng vẫn được
coi là một người giám hộ có trách nhiệm. Bản thân là anh ta
bác sĩ khoa cấp cứu của một bệnh viện hạng A, kỳ thật khối
lượng công việc mỗi ngày rất lớn, làm việc cả ngày mệt mỏi
đến nỗi không muốn nói chuyện. Tuy rằng mệt như vậy nhưng mỗi
tối anh vẫn kiểm tra bài tập của Phương Ngữ Kỳ, giảng cho cô
những bài mà cô không hiểu. Trừ cái đó ra, nếu trường học tổ
chức họp phụ huynh hay tổ chức các hoạt động gì đó, thì dù
công việc có bận rộn tới đâu đi nữa anh cũng bớt chút thời
gian tới tham dự, từ trước tới nay luôn đến đúng giờ và cũng
không ra sớm.
Theo lý mà nói, lúc cô đi đến bước
đường cùng phải tự cố gắng sinh tồn, Cố Quân Lăng là người duy nhất vươn tay cứu vớt Phương Ngữ Kỳ, cố hết sức tạo cho cô
một thế giới mới, cô cần phải dựa vào anh, tin tưởng anh, coi
anh là người thân duy nhất trên đời.
Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại,
cả hai chỉ nói chuyện khi thực sự cần thiết. Cố Quân Lăng có việc
muốn nói cho cô đều viết lên cái bảng đen trong phòng khách, chữ viết rõ ràng mạnh mẽ nhưng lại hết sức lạnh giá, giống như
sự lạnh lẽo của áo blue trắng trên người anh. Mà Phương Ngữ Kỳ lại tương đối mạnh mẽ, dù ở trong phòng nghe thấy tiếng anh đi
làm về, nhưng cứ giả bộ không biết gì tiếp tục làm việc của
mình. Rõ ràng hai người sống chung một mái nhà, lại tương kính như băng như hai người xa lạ.
Tóm lại do tính cách của hai người
đều có vấn đề. Tuy nội tâm Cố Quân Lăng dịu dàng và có nhiều
tình thương, nhưng ngoài mặt luôn là một bộ dạng nghiêm túc,
khắp người đều lạnh như băng giống như “ta là người có quyền”.
Cũng bởi vì công việc, anh cực kỳ coi trọng năng suất làm việc và độ chuẩn xác, vô cùng không thích những người lề mề và bất cẩn. Bên cạnh đó anh còn có bệnh sạch sẽ, do đó người khác
không thích sống chung với anh là chuyện bình thường.
Mà Phương Ngữ Kỳ không phải là một
cô gái không biết báo đáp, nhưng từ nhỏ cô đã phải chịu mọi
sự ghẻ lạnh, nên có phần tự ti hướng nội, đụng phải người không dễ gần gũi như Cố Quân Lăng thì phản xạ đầu tiên của cô đó
là tránh né. Không phải là cô không thử báo đáp, mỗi lần tan
học sớm cô đều về quét dọn từng căn phòng, muốn giúp Cố Quân
Lăng giảm bớt gánh nặng, chẳng qua lần nào cũng không thể đạt đến độ yêu cầu của anh, không phải ở đây chưa lau sạch sẽ thì cái
góc kia vẫn còn bụi bẩn. Cố Quân Lăng đương nhiên không trách cứ
cô nặng nề, anh chỉ lặng lẽ cầm lấy dụng cụ quét dọn từ tay cô, tự mình cẩn thận lau lại một lần nữa. Mặc dù chỉ có như
vậy nhưng đối với một cô gái có phần tự ti mà nói thì đã trở
thành một loại khiển trách, từ đó Phương Ngữ Kỳ rúc vào trong
vỏ ốc của mình không chịu ra.
Nghĩ đến đó, tiếng bước chân vang
lên bên ngoài hàng lang, tiếng động không lớn nhưng lại có quy
luật, vội vàng nhưng không lộ vẻ lộn xộn. Tiếng bước chân nhanh
chóng dừng lại ở trước cửa, không vang lên nữa.
Hiểu được là Cố Quân Lăng đã về, Ngữ Kỳ đang ngồi trên ghế sô pha theo bản năng đứng dậy, đi ra cửa.
Trời không còn sớm, trong phòng lại
không bật đèn. Cửa phòng được mở ra thì ánh sáng từ bóng đèn ngoài hàng lang tràn vào phòng, bởi vì ngược sáng nên Ngữ Kỳ
không thấy rõ hình dáng của đối phương, nhưng vẫn có thể thấy
được anh ta có dáng người cao gầy, đôi chân thon dài.
Cố Quân Lăng thẳng lưng đứng ở ngoài cửa, im lặng nhìn cô từ trên cao.
Ngữ kỳ vừa định mỉm cười, anh liền
đưa tay qua, bật công tắc trên vách tường lên, đèn lập tức sáng
lên có phần hơi chói mắt, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt của hai
người.
Khuôn mặt Cố Quân Lăng cũng không cứng nhắc giống bản thân anh ta, ngược lại anh ta rất đẹp trai, dáng
người cao gầy, ngũ quan thanh tú, khi anh ta mặc áo sơmi dễ bị
nhầm tưởng thành sinh viên năm nhất.
Anh ta có một đôi mắt phượng hẹp
dài thâm thúy, gọng kính vàng đặt trên sống mũi, đường cong cằm rất gọn gàng. Hơn nữa làn da của anh ta trắng nõn, cả người
từ trong ra ngoài đều lộ ra khí chất của người có tri thức.
Nhưng anh ta có một điểm không giống người đàn ông tri thức, đó là
trên người anh ta mang theo một loại khí chất của người có
quyền thế.
Nếu như so sánh lĩnh vực của anh ta
trong chiến trường, mọi người dễ dàng nhận thấy anh ta không phải chỉ có lý luận suông như Triệu Quát (1), mà một người đã
trải qua vô số trận chiến, có nhiều thành tích cao.
(1)Triệu Quát là đại tướng nước Triệu thời Chiến Quốc, con trai Mã Phục Quân Triệu Xa, người đời gọi là Mã Phục Tử. Do Triệu Quát chỉ giỏi bàn luận suông về
binh pháp nhưng lại không có kinh nghiệm thực tiễn nên đã chôn vùi tính
mạng hơn bốn chục vạn tướng sĩ và tiền đồ của nước Triệu, khiến hậu thế
cười chê nên về sau mới có câu thành ngữ bàn việc binh trên giấy để chỉ
loại người nói nghe hay nhưng làm thì dở.
Mặt anh ta không đổi sắc nhìn Ngữ
Kỳ, anh ta thẳng lưng đi lướt qua cô để vào nhà, thay dép lê, sau đó ánh mắt lướt qua bàn cơm sạch sẽ, quay đầu lại nhìn cô: “Chưa ăn cơm tối hả?”
Có thể là do được dạy bảo tốt,
giống như tiếng bước chân của anh, giọng nói của anh ta rất nhẹ nhàng, không bao giờ làm phiền người khác, nhưng lại rất rõ
ràng, nó giống như tiếng ngọc chạm vào nhau trong trẻo nhưng lạnh
lùng.
Nếu là trường hợp khác, rất có
thể Ngữ Kỳ sẽ trả lời: “Cháu đang đợi chú”. Thế nhưng vai diễn
lần này của Phương Ngữ Kỳ là một cô gái có phần tự ti hướng
nội, cho nên cô chỉ ngại ngùng mỉm cười, im lặng.
Do tính cách nên Cố Lăng Quân không
bao giờ nói nhiều, thấy cô cười thì xem như ngầm thừa nhận
điều đó, trực tiếp xoay người mở cửa tủ lạnh, lấy mấy hộp ra,
sau đó hâm nóng thức ăn rồi đặt trên bàn.
Ngữ Kỳ rất biết điều đi vào phòng
bếp lấy đũa, trở lại bàn ăn cơm đưa một đôi đũa cho anh ta. Cố
Quân Lăng nhíu mày, không nhận lấy mà xoay người tự mình đi lấy một đôi khác, lúc này mới kéo ghế ra ngồi xuống.
Cô sững sờ, giờ mới nhớ tới anh có bệnh sạch sẽ.
Theo như cô biết, những người có
bệnh sạch sẽ đều theo xu hướng chủ nghĩa hoàn mỹ. Trừ cái đó ra, giáo dục từ gia đình cũng đóng một vai trò rất quan
trọng, những người có bệnh sạch sẽ đều do tiếp nhận giáo dục nghiêm khắc bảo thủ thậm chí là lãnh khốc, cho nên mới khiến
cho họ phát triển theo hướng cẩn thận quá mức, bảo thủ và ngoan
cố thiếu tình thương và tính linh hoạt. Thậm chí họ còn gò ép thói quen làm việc, nghỉ ngơi và vệ sinh theo một quy luật,
tất cả đều phải gọn gàng ngăn nắp, tình huống này rất tương
đồng với Cố Quân Lăng.
Nhưng cô đến đây không phải để thay
đổi tính cách gần giống như một căn bệnh của anh, mà làm cho
anh thích cô, đó là lý do cô cố gắng làm theo những tiêu chuẩn
yêu cầu cao của anh ta.
Nghĩ vậy cô lấy lại tinh thần, bắt
đầu cố gắng ăn thật nhiều rau và thịt nạc. Mặc dù cơ thể này bị suy dinh dưỡng rõ ràng, nhưng những đường nét trên khuôn mặt vẫn được, chỉ cần ăn nhiều thịt tăng cân, chú ý chăm sóc da
một chút, chắc chắn sẽ là tiểu mỹ nữ.
Do cả hai người đều không nói
chuyện, cho nên bữa cơm này trôi qua rất nhanh và yên tĩnh. Sau
khi Cố Quân Lăng đặt đũa xuống thì đứng dậy bắt đầu thu dọn
chén đũa, Ngữ Kỳ vội vàng đứng lên: “Con làm là được rồi, chú người đi nghỉ ngơi đi.”
Khi Phương Ngữ Kỳ mười hai tuổi lần
đầu tiên nhìn thấy Cố Quân Lăng đã gọi anh ta là chú, đến bây
giờ vẫn tiếp tục gọi như vậy, chưa từng thay đổi.
Cố Quân Lăng làm như không nghe thấy,
chẳng qua là nhanh chóng thu dọn toàn bộ. Bước vào nhà bếp,
ánh mắt anh dường như thoáng thấy thứ gì, hơi dừng lại một
chút. Anh dừng lại, cúi đầu nhìn xuống đôi dép màu xanh mà
Ngữ Kỳ đang mang, hai hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại: “Không nên đi lọai dép này, thời gian lâu chân sẽ biến dạng.”
Ngữ Kỳ mới tới được một ngày, đôi
dép lê này chỉ có thể do Phương Ngữ Kỳ tự mình mua, nhưng dù
sao đi nữa việc này không thể giải thích, bị oan không muốn
nhận cũng phải nhận, cô ngẩn người một lúc sau đó nhanh chóng
đáp lại “Vâng”.
Đến khi Cố Quân Lăng tắm xong quay
lại, trên chân của cô đã đổi một đôi dép bằng vải bông rộng
rãi dễ chịu, sau khi anh ta nhìn thoáng qua cũng không lên tiếng, trên mặt vẫn không có cảm xúc, giọng nói thản nhiên, nhưng là
hỏi một vấn đề khác: “Bài tập làm xong chưa?”