Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân

Chương 115: Chương 115: Chương 114




Gió hiu hiu, khuôn mặt Bạc Cận Ngôn mơ hồ trong bóng chiều, Giản Dao nhìn vào mắt anh, tim lặng lẽ đập nhanh hơn, nhưng giọng nói của anh vẫn trầm thấp, kiên định như trước.

“FBI đã từng điều tra thân phận kẻ tình nghi là sát thủ mặt nạ, tên gọi, tuổi tác, tóc vàng mắt xanh, là người Mỹ. Nguyên nhân gây án là vì vợ qua đời trong một sự cố điều trị, tạo thành căm hận của hắn đối với nhân viên y tế, vì thế gây án. Bởi vì lúc giết người luôn đeo mặt nạ, cho nên được gọi là sát thủ mặt nạ. Công cụ giết người thường dùng là một chiếc búa, cái này cũng phù hợp với việc trưởng thành từ nông trường của Jam...”

Giản Dao suy nghĩ, cũng nhớ lại mấy năm trước, khi đó cô cùng từng đọc tài liệu về sát thủ mặt nạ.

Đó đã là chuyện của rất nhiều năm về trước rồi.

Sát thủ mặt nạ bắt cóc đồng thời mấy người nổi tiếng, giam giữ trong ngôi nhà bỏ hoang bên biển. Những người kia đều là người nhà của nhân viên y tế, vị hôn thê thanh mai trúc mã Hàn Vũ Mông của Phó Tử Ngộ cũng ở trong đó.

Mỗi ngày hắn giết một người, giết trước mặt những cô gái bị nhốt trong lao kia, vô cùng tàn nhẫn, phẫn nộ, đau khổ. Cho đến một ngày nào đó, lúc ấy Bạc Cận Ngôn vẫn còn là sinh viên, chủ động xin đi giết giặc hỗ trợ cảnh sát, vẽ ra bức hoạ chuẩn xác có liên quan đến sát thủ mặt nạ.

Sát thủ mặt nạ có lẽ cũng biết đại nạn rơi xuống, nhưng vẫn đưa cho các cô gái kia một vấn đề khó khăn - hắn chỉ cần một người tự nguyện theo hắn ra biển, cùng chung sinh tử. Sau đó hắn sẽ thả những người khác, nếu không sẽ giết chết toàn bộ.

Hàn Vũ Mông đứng lên. Hai người họ đi thuyền ra biển.

Sau đó cảnh sát triển khai đuổi bắt trên biển, cuối cùng tìm được một chiếc thuyền đắm, do đó suy đoán bọn họ đã gặp phải bão trên biển, không thể nào còn sống. Kết án.

Từ đó nửa đời của Phó Tử Ngộ gian nan.

Cho đến khi Hàn Vũ Mông quay về với sát thủ mặt nạ.

Giản Dao hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Bạc Cận Ngôn, lại nghe thấy giọng nói trong trẻo như nước của anh: “Hiện tại, chúng ta có thể phủ định tất cả kết luận có liên quan đến sát thủ mặt nạ rồi.”

Trong bóng đêm đã hơi có chút khí lạnh, bên bờ sông thật dài chỉ có hai người bọn họ. Giản Dao cầm chặt tay anh, tay cả hai đều lạnh. Cô lôi kéo anh ngồi xuống bãi đá cuội, không có người nghe thấy bọn họ nói chuyện, chỉ có tiếng nước sông chảy róc rách.

“Năm ngoái hắn quay lại, mang theo đám người hỗ trợ. Điều này trái ngược với nhận định luôn gây án một mình của FBI. Điều này cũng có thể giải thích, tại sao gặp phải bão, dưới tình huống thuyền chìm, hắn và Hàn Vũ Mông vẫn có thể được cứu vớt - bởi vì ngay từ lúc bắt đầu cũng không phải là mình hắn gây án mà là nhiều người.

Điểm đáng ngờ thứ hai, khi gây án ở Mỹ, hắn luôn đeo mặt nạ. Nếu như chỉ là vì báo thù cho bản thân, nếu ngay từ đầu đã có ý định chuẩn bị thuyền chạy trốn, hơn nữa sau đó thân phận của hắn nhanh chóng bị cảnh sát điều tra ra - vậy tại sao còn phải đeo mặt nạ? Thậm chí không có người nào còn sống nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn. Đây cũng là vì che giấu điều gì chăng?” Bạc Cận Ngôn liên tục đặt câu hỏi.

“Bởi vì...” Giản Dao nhìn qua mắt anh, “Che giấu thân phận.”

“Đúng vậy. Nhưng tại sao phải che giấu sự thật gây án tập thể chứ? Luôn để cho cảnh sát tưởng rằng là một người gây án? Còn nhớ vụ án năm ngoái không? Bọn chúng xếp đặt đánh lén, cài mật mã và bom, cuối cùng để cho anh lựa chọn cứu em hoặc là mắt mù...Thực sự bọn chúng đến trả thù anh hay bọn chúng coi tất cả trở thành một trò chơi?”

Trong lòng Giản Dao chấn động, cả người lạnh lên, nhưng vẫn chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng như tượng điêu khắc của Bạc Cận Ngôn.

“Đúng vậy.” Anh nói, “Một trò chơi. Cho dù là vụ án mặt nạ năm đó hay là năm ngoái, đối với bọn chúng mà nói đều chỉ là một trò chơi, diễn cho người đời cũng là diễn cho bọn chúng!”

Tim Giản Dao đập mạnh. Xung quanh yên tĩnh như vậy, nhưng cô có thể cảm nhận được sự chấn động lòng người trong lời nói của Bạc Cận Ngôn, chứng tỏ bọn họ sắp trực tiếp đối đầu với sát thủ mặt nạ.

“Hắn là nhân cách cực đoan phản xã hội.” Cô khẳng định.

“Đúng vậy.” Khoé miệng Bạc Cận Ngôn lộ ra nụ cười khẽ kiêu căng quen thuộc, giống như anh coi thường từng tên tội phạm điên cuồng lại tàn nhẫn, sau đó lại đưa ra suy luận rõ ràng trôi chảy như nước sông cuồn cuộn: “Thủ lĩnh đội tội phạm này, trước tiên chúng ta tạm thời gọi hắn là “sát thủ mặt nạ“. Hắn có nhân cách cực đoan phản xã hội, hơn nữa hấp dẫn một đám tội phạm cùng có nhân cách phản xã hội. Hắn chỉ huy nhiều người phạm tội, chuẩn bị một cách tinh vi, năm đó tổ chức tội phạm bí ẩn, bởi vậy mới có thể thành công nhập cư trái phép, lẩn trốn qua biên giới. Cho nên tuổi của hắn không quá trẻ, hiện tại ít nhất ngoài ba mươi. Có thể xác định giới tính của hắn là nam. Năm đó nạn nhân ở vụ án tại Mỹ, có mấy cô gái người Hoa. Cuối cùng hắn sẵn lòng mang theo người cũng là Hàn Vũ Mông. Tương đối mà nói khả năng phạm tội vượt qua chủng tộc là tương đối nhỏ. Hơn nữa hiện tại anh đoán hắn ấn náu trong tổ chức Phật Thủ là vì những người chiếm giữ địa vị cao trong Phật Thủ cũng không có người nước ngoài. Cho nên chúng ta có thể suy đoán hắn là người Hoa. Năm đó Jam tóc vàng căn bản chỉ là kẻ chết thay cho bọn chúng mà thôi. Tính cách của hắn cực đoan ngạo mạn, tàn nhẫn, theo đuổi cá tính, hơn nữa trêu đùa người làm thú vui, tính cách nói toạc móng heo. Hắn vô cùng có khả năng có nhân cách “vai diễn điển hình”, nói cách khác hắn có triệu chứng tâm thần phân liệt.

Có lẽ hắn đã trở về nước mấy năm trước, hơn nữa gia nhập tổ chức Phật Thủ. Sau khi gây án năm ngoái, hắn quay về ẩn núp trong Phật Thủ. Điều này an toàn cho hắn, nhưng khi hắn gia nhập, nhất định sẽ không dẫn theo đồng bọn. Một là vì tiểu đội dễ dàng khiến cho Phật Thủ nghi ngờ vô căn cứ, không dễ được trọng dụng; hai là như thế sẽ bại lộ toàn bộ thực lực của hắn, cũng không phù hợp với việc hắn nương tựa vào Phật Thủ. Hơn nữa hắn cũng không coi trọng tính cách của những tên tội phạm trong Phật Thủ nên hắn sẽ không làm. Tuy hắn và Tạ Hàm đều là những tên tội phạm phản xã hội IQ cao, nhưng còn lâu mới bằng được Tạ Hàm.”

Nghe đến đó, Giản Dao khẽ giật mình: “Tại sao?”

Giọng Bạc Cận Ngôn rất khẽ: “Bởi vì sâu trong tính cách của hắn là một mặt nhát gan. Em suy nghĩ cẩn thận xem cho đến tận bây giờ hắn chưa từng đấu chính diện với anh. Còn Tạ Hàm là thực sự tự tin, coi mình là nghệ thuật gia tội phạm, còn nhớ lúc ở Hồng Kông, Tạ Hàm liên tục gây án trực tiếp khiêu khích anh không? Nhưng mà sát thủ mặt nạ nhìn thì giương nanh múa vuốt, hơn nữa có chiêu mộ được đám tội phạm hung hãn làm trợ thủ, bắt chước Tạ Hàm bố trí cửa ải khó, cuối cùng lại chọn dùng cách đánh lén khiến anh bị thương nặng. Thực ra hắn kém xa Tạ Hàm.”

Giản Dao nghe được vừa buồn cười vừa chua xót. Đúng vậy, sát thủ mặt nạ quả thực luôn lẩn trốn trong bóng tối, nhưng phải biết rằng đối với cảnh sát, đối với người chấp hành pháp luật mà nói, không phải sợ tội phạm khiêu khích mà là lẩn trốn trong khe đâm sau lưng. Bởi vì chính nghĩa luôn hướng về ánh sáng, nhưng một nhát dao mạnh, một viên đạn đột nhiên đến từ phía sau đã cướp đi sinh mạng của vô số cảnh sát thanh danh hiển hách, thám tử phá vô số án. Từ nay về sau, cô chỉ muốn tiếp tục bảo vệ anh thật tốt.

Nếu như còn có người muốn giết hại anh, trừ khi đạp qua thi thể cô.

Cô bình tĩnh nghĩ như vậy.

Còn Bạc Cận Ngôn vẫn không nhận ra được cô gái trước mặt có tâm sự nặng nề, bởi vì liên tục suy luận, giọng điệu của anh thậm chí đã có chút hưng phấn quen thuộc. Anh nắm tay cô, lại giữ vai cô, nếu có người nhìn trộm sẽ chỉ cho là anh đang ôm thân mật với tâm can bảo bối. Anh thật sự là quá cẩn thận chu toàn.

Anh cúi đầu xuống khẽ nói: “Sau đó, vợ anh đã biết điểm mấu chốt chúng ta cần phân tích rõ ràng là gì chưa?”

Giản Dao ngẩng đầu nhìn cằm anh: “Vâng...là gì?”

“Hắn đang truy tìm thứ gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.