Hậu Tinh Thần Biến

Chương 27: Q.9 - Chương 27: Cường thế






Tôn Ngộ Không coi rẽ thông tin đó còn chọc giận tám tên Trung bộ Thiên Thần:

“Hỗn trướng, không muốn chết thì cút xa đi.”

“Các ngươi đó tại sao còn chưa cút đi? Chẳng lẽ ý muốn nói, các ngươi muốn chết hay sao?” Tôn Ngộ Không khinh thường hỏi, tám tên Trung bộ Thiên Thần, hắn còn không có để vào mắt.

“Chúng ta chết.” Tám người kia hết sức giận dữ, nín nhịn không dám nhúc nhích, hoàn toàn là vì Huống Thiên Minh tên Thượng bộ Thiên Thần này uy hiếp.

Huống Thiên Minh tựa hồ cũng hiểu rõ như thế, khoát tay áo nói:

“Các ngươi đánh cứ đánh, ta chỉ là đến xem thôi, không cần để ý đến ta, ta không động thủ là tốt rồi.” Nói xong lui qua một bên.

“Thế nào, các ngươi chính là muốn chết đây, hay là muốn cút trở về?” Tôn Ngộ Không với vẻ mặt không có gì đáng kể nói.

“Hừ, chỉ bằng ba người các ngươi, cũng muốn tại Hội Long sơn mạch động thủ, quả thực đúng là tự tìm cái chết, các huynh đệ, lên.” Một người nói xong, tám tên Trung bộ Thiên Thần một loạt xông lên, đều tự lấy ra Thần khí hướng vào ba người hô lên một tiếng cùng giáng xuống.

“Ta chịu lỗ một chút, phần ta bốn tên, các ngươi mỗi người hai, nếu như chống cự không lại cứ việc nói ra a.” Tôn Ngộ Không ung dung nói, tiếp liền bỗng nhiên trong tay hiện ra một cây trường côn, không có thi triển chiêu thức trong Kinh Thiên côn pháp, cứ như vậy tùy ý một côn đập xuống hai tên Trung bộ Thiên Thần.

“Hừ, cuồng vọng.” Hai tên Trung bộ Thiên Thần thân thể nhoáng một cái, Ào Ào né tránh kim bổng của Tôn Ngộ Không, một đao một kiếm trong tay hai người đã kịp chém vào người Tôn Ngộ Không.

“Keng! Keng!” Hai tiếng vang của kim khí va chạm vào nhau, hai tên Trung bộ Thiên Thần đều bị chấn động thối lùi ra sau một bước, hết sức kinh ngạc nói:

“Thân thể lại có thể cường hãn như thế, thảo nào dám tới đây để làm loạn...”

“Hô!” Không đợi hai người nói xong, tiếng gió của kim bổng đã vang lên tại bên tai, dọa hai người đến hoảng sợ vội vàng né tránh ra.

“Phốc!” Thanh âm của lưỡi dao sắc bén xuyên thấu vào thân thể, Trong tay La Băng xuất hiện một cái lưỡi dao sắc bén, đâm xuyên qua đầu một tên Trung bộ Thiên Thần, linh hồn cũng trong nháy mắt bị đâm thủng. Vốn là, tên trung bộ Thiên Thần kia thấy La Băng chỉ có cảnh giới Hạ bộ Thiên Thần, cũng không có để ý, vậy mà vừa giao thủ, vũ khí của mình rõ ràng đánh trúng La Băng, đối phương lại không có phản ứng chút nào, còn đang kinh ngạc thì, Thượng phẩm Thiên Thần khí của La Băng đã đâm vào đầu của hắn, ngoại trừ Huống Thiên Minh biết rõ thực lực của La Băng, tất cả mọi người không ngờ tới, cái cô gái này nhìn qua thì yếu kém nhất, lại có thể có được thực lực dũng mãnh như vậy.

“A Ha! Lợi hại, xem ra ta cũng phải nỗ lực rồi.” Nghịch Ương đã biết qua thực lực của La Băng, nhưng lần này nhìn thấy, vẫn nhịn không được lớn tiếng khen ngợi.

“Phá Thiên Cửu Kiếm.” Bất thình lình, tiểu kiếm trong tay Nghịch Ương chia ra làm chín, ào ào theo pháp quyết của Phá Thiên Nhất Kiếm cùng một lúc công kích vào một tên Trung bộ Thiên Thần. Cái thanh Thượng phẩm Thiên Thần khí Phá Thiên này có thể chia ra làm chín, cuối cùng được Nghịch Ương từ nơi Hồng Quân đó mang theo tới đây, Hồng Quân trở thành Thần Vương, đối với Thượng phẩm Thiên Thần khí, tác dụng cũng không nhiều, liền rất sảng khoái giao lại cho Nghịch Ương.

“Oanh! Oanh!” Phá Thiên Cửu Kiếm, có hai thanh hoàn toàn kích vào đâu đó trên người tên Trung bộ Thiên Thần, Trung bộ Thiên Thần đó tức thì thân thể bị thương không nhẹ.

“Kinh Thiên Nhất Côn!” Tôn Ngộ Không hai người cũng đã giết một người, làm trọng thương một người, đương nhiên chính mình cũng không thể lạc hậu, tránh thoát công kích của một tên Trung bộ Thiên Thần, trong tay hâm bổng mãnh liệt tung về phía trước, nhất thời, hướng trường côn quét tới, không gian vỡ vụn ra, phía trước hai tên Trung bộ Thiên Thần đã kinh hoàng phát hiện chính mình hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn không gian vỡ vụn kia không ngừng chuyển dần tới đem thân thể của mình nuốt đi. Lực công kích của Tôn Ngộ Không quả thực là cường hãn, chỉ một chiêu, liền dễ dàng giết chết hai tên Trung bộ Thiên Thần.

“Chạy mau.” Lúc này tên trọng thương kia đã không thể nhúc nhích được, còn lại bốn tên Trung bộ Thiên Thần cấp tốc quay lại bay đi, muốn chạy trốn.

“Bá!” Tại trong mắt mọi người giống như thuấn di bình thường, thân ảnh Huống Thiên Minh trong chớp mắt chặn đường bốn người lại, cười ‘Ha Hả’ nói:

“Đừng đi vội a, còn chưa có đánh xong mà. Nếu không ta tiễn các ngươi lên đường cũng được.”

“Không... ngươi, ngươi như thế nào có thể thuấn di?” Một tên Trung bộ Thiên Thần hoảng sợ hỏi.

“Thuấn di? Ta không có thể a, chẳng qua là tốc độ quá nhanh mà thôi.” Huống Thiên Minh cười ‘Ha Hả’ nói, đồng thời trong lòng thầm nghĩ, ‘‘Thuấn di, còn phải đợi sau này hơn mười năm nữa a.”

“Bồng!” Mọi người hoàn toàn không nhìn rõ thân ảnh Huống Thiên Minh, đầu một tên Trung bộ Thiên Thần đã bị kích nát bấy.

“Lão Huống, đừng đánh của ta.” Tôn Ngộ Không hô to một tiếng bay tới, giơ côn đập liền, ba tên Trung bộ Thiên Thần kia đã hoàn toàn bị các thực lực tốc độ của Huống Thiên Minh dọa cho sợ sửng người, tuyệt không có chú ý tới Tôn Ngộ Không ở phía sau, một tên trong bọn, bị Tôn Ngộ Không đập một côn nát nhừ.

“Bồng! Bồng!” Hai tiếng nổ mạnh, cơ hồ là cùng lúc vang lên, Huống Thiên Minh phất phất tay, cười nói:

“Tất cả đều giải quyết xong.”

Tôn Ngộ Không vẻ mặt buồn bực, bất mãn nói:

“Ngươi không phải đã nói không dính dáng đến sao, ta còn hưng phấn hồi lâu đấy.”

“Ha Ha! Ta không phải sợ bọn họ chạy thoát mà, thuận tay thì giải quyết cho xong.” Huống Thiên Minh vừa cười vừa nói, thật ra chính hắn cũng là ngứa ngáy tay chân, nhịn không được ra tay.

“Tông Quân...” Huống Thiên Minh vận khởi Thiên Thần lực, kêu to một tiếng, thanh âm truyền khắp cả Hội Long sơn mạch.

Lúc này Tông Quân đang ở trong đại sảnh cùng sáu người huynh đệ kết nghĩa cùng nhau uống rượu, đang uống rất sảng khoái, đột nhiên nghe được tiếng kêu to của Huống Thiên Minh, kêu đích danh mình.

Tông Quân chau mày, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, hướng về sáu người huynh đệ kết nghĩa nói:

“Sáu vị đệ đệ, ta trước đi ra ngoài xem thử một chút, lát quay lại huynh đệ chúng ta tiếp tục uống.”

“Đại ca, nếu không thì huynh đệ chúng ta cùng đi đi, thiếu đại ca, trên bàn rượu này cũng không có hứng thú gì a.” Bành Thiên người nhỏ nhất trong thất huynh đệ nói.

“Đúng vậy đại ca, nghe ra giọng nói kia, giống như là đến quấy rối, không bằng chúng ta cùng đi, mau mau tống cổ nó rồi quay lại tiếp tục uống.” Lão tam Quan Thái cũng lên tiếng phụ họa.

“Ha Ha! Các vị huynh đệ đừng lo lắng, bốn tên trộm vặt mà thôi, chỉ có một tên Thượng bộ Thiên Thần, ta còn đối phó không được ư.” Tông Quân mỉm cười, hoàn toàn không để bốn người Huống Thiên Minh vào trong mắt.

“Ta theo đại ca đi đây, xong chuyện chúng ta sẽ lập tức quay lại uống rượu.” Lão nhị Chương Nghị lớn tuổi nhất đứng dậy nói.

“Được rồi, các ngươi uống trước, ta cùng Nhị đệ đi một chút sẽ trở lại.” Chương Nghị là người cẩn thận, hơn nữa thực lực vượt trội hơn người, Tông Quân dẫn theo Chương Nghị, cũng là nghĩ nhiều đến sự phối hợp ăn ý.

“Đại ca, Nhị ca, mau đi mau về a, đừng để cho bọn đệ đệ chờ lâu.” Mấy người ồn ào nói.

Tông Quân mỉm cười không nói, dẫn theo Chương Nghị ra ngoài động khẩu, thân ảnh hai người nhoáng một cái, đã lên không trung, hướng về phía thanh âm vừa phát ra chạy bay đi.

“Hô!” Huống Thiên Minh và đám người Tôn Ngộ Không đang chờ, Tông Quân cùng Chương Nghị thân ảnh hai người đột nhiên xuất hiện tại trước mặt bốn người:

“Các vị bằng hữu, đến Hội Long sơn ta có chuyện gì hệ trọng?” Hội Long sơn mạch trước nay vẫn có thể đứng vững không ngã, không những nhờ vào thực lực cường hãn của Thất huynh đệ, mà hơn nữa Thất huynh đệ cơ hồ là không trêu chọc gây chuyện thị phi với ai, cho dù bây giờ biết rõ trước mắt bốn người này là tới gây phiền toái, Tông Quân cũng dùng tiên lễ hậu binh.

“Chúng ta thấy Hội Long sơn mạch này của ngươi không tệ, dự định ở chỗ này cư ngụ.” Tôn Ngộ Không nắm chắc kim bổng ngang vai, cười hì hì nói.

“Thượng phẩm Thiên Thần khí?” Tông Quân cùng Chương Nghị vừa liếc mắt đã nhìn ra đẳng cấp kim bổng của Tôn Ngộ Không, song song liếc nhìn nhau, nhưng ánh mắt lại không có vẻ tham lam chút nào.

Tông Quân cười cười, nhìn Tôn Ngộ Không nói:

“Các vị nếu là nhìn Tông Quân vừa mắt, cũng có thể ở lại Hội Long sơn mạch này, dù sao nơi này cũng rất rộng, Tông Quân nhất định sẽ tiếp nhận các vị làm khách quý.”

Huống Thiên Minh chau mày, nhìn thấy bộ dáng Tông Quân như vậy cũng không làm sao phát tác được, ánh mắt nhìn kim bổng của Tôn Ngộ Không cũng không có tham lam chút nào, người như thế làm sao có thể trong tương lai cùng Nghịch Ương, Tôn Ngộ Không cùng La Băng sinh ra xích mích chứ? Trong lúc nhất thời, Huống Thiên Minh đối với cái loại năng lực dự báo của mình đâm ra có một mối hoài nghi, nhắm hai mắt lại, vận dụng năng lực dự báo cẩn thận dò xét tỉ mỉ.

Tôn Ngộ Không đối với thái độ của Tông Quân cũng sửng sờ, không nghĩ tới Đệ Nhất Thần Giới này còn có Thiên Thần ăn nói hòa nhã như vậy, tiếp tục nói:

“Chúng ta đúng là dự định ở chỗ này ngụ lại, nhưng chúng ta cũng không thích ở chung đụng cùng người khác, vì thế nếu như chúng ta trú ngụ lại, mọi người hiện ở song long sơn mạch này cũng đều phải dời ra ngoài hết giao lại cho lão Tôn ta đây.”

Chương Nghị vừa nghe lập tức giận dữ:

“Hiếp người quá đáng, tai họa hay sao tưởng là...”

“Nhị đệ!” Tông Quân quát lớn một tiếng, Chương Nghị không nói nữa. Tông Quân vừa nhướng mày vừa nói:

“Hội Long sơn mạch có thể nói là do hai ngọn núi có hình con rồng tạo thành, chúng ta có thể nhượng lại một cái, đây cũng là điều nhượng bộ lớn nhất chúng ta có thể làm được. Tông Quân ta rất hiếu khách, Thất huynh đệ chúng ta cũng trở lại như cũ tránh được phiền phức không cần thiết, nhưng không có nghĩa là Thất huynh đệ Hội Long sơn mạch ta sợ phiền toái.”

“Nghịch Ương huynh!” Lúc này Huống Thiên Minh đã mở mắt, nhìn Nghịch Ương nói:

“Huynh có nhận biết một người tên là Phong Vũ không?”

Huống Thiên Minh đơn giản vừa mỉm cười vừa nói:

“Thì ra là như thế.” Cũng không kiêng kỵ gì Tông Quân và Chương Nghị, hướng về Nghịch Ương nói: “Phong Vũ bây giờ còn đang ở Tầng Không Gian Thứ Bảy, không lâu nữa sẽ phi thăng, sau khi phi thăng lại dựa vào song long sơn mạch, gặp Nghịch Ương huynh, sau đó do Phong Vũ gây chia rẻ, mới sẽ gặp phải như điều ta dự báo đúng là một đoạn hình ảnh Tông Quân cùng các ngươi sinh ra mâu thuẫn.”

“Dự báo?” Nghịch Ương ba người thật ra không có gì, trái lại Tông Quân lại sửng sờ: “Có được năng lực dự báo?”

“Các vị, nếu như định dựa vào tội danh không có căn cứ mà tới Hội Long sơn mạch ta gây rối, chẳng lẽ thật sự khi dễ Hội Long sơn mạch ta không có người hay sao?” Tông Quân nhịn không được lên tiếng nói.

“Tông Quân, bây giờ chuyện đã sáng tỏ, nếu như ngươi khứng chịu phát thệ, trong tương lai gặp một người tên là Phong Vũ, nhất định sẽ ngay tại chỗ giết chết, chúng ta có thể dựa vào đó thối lui, thậm chí cũng không ở lại Hội Long sơn mạch của ngươi làm khách khanh (khách ăn nhờ ở đậu).” Huống Thiên Minh nói.

Tông Quân lập tức biến sắc mặt, hắn mặc dù không thích tranh cường hiếu thắng, nhưng cũng không thể tùy tiện để cho người ta uy hiếp, lập tức nói:

“Bằng hữu, vì một sự việc vô căn cứ bảo Tông mỗ phát thệ, có chút làm khó thì phải.”

“Ta chỉ vì muốn an toàn cho bằng hữu của ta, huống chi, dự cảm của ta rất chính xác đấy.” Huống Thiên Minh nói.

“Hừ, đại ca, cùng bọn chúng phí lời làm gì, một tên Thượng bộ Thiên Thần, một tên Trung bộ Thiên Thần, hai tên Hạ bộ Thiên Thần, cho dù giết đi thì có làm sao, chẳng lẽ người của Đệ Nhị Thần Giới còn dám tìm chúng ta để báo thù sao?” Chương Nghị lớn tiếng nói, lần này Tông Quân cũng không có ngăn lại, ý cũng muốn dùng lời của Chương Nghị mỉa mai một chút bốn người trước mắt này.

“Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, là lựa chọn phát thệ, hay là lựa chọn chết.” Huống Thiên Minh lạnh lùng lên tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.