Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 173: Chương 173: Năm mới




Mao Nhị suy nghĩ một hồi rồi cắn răng nói: “Đại ca, đệ thấy nữ nhân trong Ung Quận vương phủ chẳng ai bình thường cả, không phải dễ bắt nạt đâu, người kia thật sự dư sức lấy mạng chúng ta đó. Hay là... chúng ta đánh cược một lần đi.”

“Đệ nói...” Mao Đại nheo mắt nhìn ánh nến, nội tâm đấu tranh dữ dội, nhưng những lời sau đó của Mao Nhị đã tác động tới hắn: “Cái chúng ta cần là bạc, chỉ cần có bạc thì làm việc cho ai cũng như nhau cả thôi? Chưa kể, nếu nàng ta có thể thoát khỏi đây thật, thì huynh đệ chúng ta phát tài rồi, vàng bạc, nữ nhân, muốn gì có đó.”

“Đệ nói không sai, đây gọi là ‘có gan làm giàu’, huynh đệ chúng ta liều một phen đi!” Quyết định xong, Mao Đại và Mao Nhị dứt khoát chắp tay nói với Lăng Nhã: “Bọn nô tài trước đây có mắt không tròng, lỡ đắc tội với chủ tử, mong chủ tử đại nhân đại lượng bỏ qua lần này, nô tài đảm bảo từ nay về sau sẽ là Thiên lôi của một mình chủ tử thôi, sai đâu đánh đó, tận tâm tận lực phò tá chủ tử!” Lời thì rất dễ nghe, nhưng ánh mắt của hắn cứ đảo qua mớ trang sức trên bàn, dĩ nhiên đó mới chính là nguyên nhân thực thụ khiến họn hắn quy phục.

Lăng Nhã biết hết, nhưng vẫn không hề tỏ ra khó chịu, lòng tham của con người là thứ dễ dàng điều khiển nhất, đợi huynh đệ Mao thị vui vẻ ôm mớ trang sức rời đi rồi, Lăng Nhã mới xoa xoa trán, ôn tồn nói với Lý Vệ: “Quay về ngủ đi, tạm thời chúng ta có thể yên giấc vài ngày rồi.”

Lý Vệ bất chợt rùng mình, hỏi nhỏ: “Ý chủ tử là... bọn họ còn có ý đồ gì khác ư?”

Lăng Nhã ngắm chiếc nhẫn ngọc trong tay, nàng đã lấy nó ra khỏi túi trang sức trước khi đưa cho huynh đệ Mao thị, cùng với chiếc vòng tay bằng vàng mà Ôn Như Ngôn đã lén đưa cho nàng.

“Loại người này chỉ biết trung thành với chính bản thân mình mà thôi, nếu không có lợi ích giữ chân bọn họ, sớm muộn gì cũng có ngày bọn họ phản bội chúng ta, hai người các ngươi phải chú ý nhiều hơn một chút, có gì bất thường thì lập tức báo với ta.” Huynh đệ Mao thị, nàng chỉ lợi dụng chứ không hề tin tưởng; nàng như vậy, huynh đệ Mao thị cũng như vậy.

Tương lai ra sao thì chưa biết, nhưng hiện tại mua chuộc được bọn họ giúp cuộc sống hàng ngày của Lăng Nhã ở biệt viện cũng tốt hơn nhiều, mỗi bữa ăn huynh đệ Mao thị đều đưa tới cơm nóng canh ngon, không còn lạnh và cứng như trước nữa, có điều tài nấu nướng của bọn họ có vẻ không ổn, đến nỗi Mặc Ngọc nằng nặng đòi tự nấu cho bằng được, trước đây ở trong phủ, nàng từng học lóm được ít trù nghệ trong phòng bếp, nên bữa cơm đầu tiên rất ngon, ngay cả huynh đệ Mao thị cũng khen không ngớt lời, nói rằng còn ngon hơn cả thức ăn ở tửu lầu; đã được ăn ngon dĩ nhiên sẽ muốn ăn tiếp, vì thế cho nên từ đó về sau, trừ buổi sáng dùng bánh bao hay mấy thứ tinh linh mua ở bên ngoài, hai bữa ăn còn lại trong ngày đều do Mặc Ngọc phụ trách, huynh đệ bọn họ cùng lắm chỉ phụ một tay mà thôi. Ban đầu Mặc Ngọc rất không ưa bọn họ, nhưng ở chung lâu ngày, thỉnh thoảng cũng vui vẻ trò chuyện vài câu.

Tháng ngày bình lặng trôi đi, vào đầy tháng của hài tử, Lăng Nhã bảo huynh đệ Mao thị đi mua nhang đèn và giấy tiền vàng bạc về đốt cho hài nhi chết yểu của nàng, giữa làn khói lượn lờ, nàng nuốt xuống hận thù nơi đáy mắt, lẳng lặng mài dũa thành mũi đao sắc lạnh cất gọn trong lòng, để dành ngày sau sẽ đâm những người đã hại nàng từng nhát từng nhát một.

Mùng một tháng Giêng năm Khang Hi thứ bốn mươi sáu, bầu trời trong trẻo, sáng sớm Lý Vệ đã nấu nước, ngồi trong sân viện mổ cá vặt lông gà đã mua sẵn mấy ngày trước. Tuy không còn như xưa, nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày đầu năm mới, cần phải ăn một bữa thình soạn.

Sau khi nước sôi, hắn cùng huynh đệ Mao thị bắt tay vào làm gà làm cá, không khí vui vẻ, náo nhiệt vô cùng, Lăng Nhã không tham gia cùng, chỉ ngồi từ xa quan sát mọi người.

Suy nghĩ một hồi, chẳng hiểu sao nàng lại nhớ tới Dận Chân, giờ này chắc hắn đang trên đường vào cung để thỉnh an Hoàng thượng và Đức phi.

Lẽ ra nàng phải hận hắn đến cùng cực, nhưng ngày tháng kéo nhau đi, hận và yêu từ từ hòa lẫn lại, ngay cả nàng cũng không phân biệt được là đối với Dận Chân, rốt cuộc là nàng hận nhiều hơn, hay là yêu nhiều hơn...

Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên nàng nghe thấy giọng của Vinh Tường, quay qua thì thấy đúng là Vinh Tường đang ló đầu qua tường nhe răng trợn mắt cười với mình thật. Mấy hôm nay Vinh Tường hay trèo tường vào viện, huynh đệ Mao thị cũng biết, nhưng bọn hắn đã nhận lợi lộc của Lăng Nhã, Vinh Tường lại lanh lẹ thông minh, hay cho bọn hắn thứ này thứ kia, nên chỉ cần không làm gì quá đáng, bọn hắn liền mắt nhắm mắt mở bỏ qua, thậm chí còn đặt một cái bàn cũ ở chân tường cho Vinh Tường dễ leo xuống nữa.

Vinh Tường vác theo một túi đồ lớn, thoăn thoắt nhảy xuống, trước tiên, hắn chắp tay chào hỏi từng người: “Nữu Hỗ Lộc Vinh Tường chúc năm mới các vị ca ca tỷ tỷ, cảm ơn các vị trong thời gian qua đã chăm sóc tỷ tỷ của ta, chúc các vị năm mới thân thể an khang, vạn sự như ý!”

Mao Đại đang nhổ lông gà liền bỏ dở, xoa xoa tay cười: “Tiểu tử ngươi đúng là biết ăn nói, sao, chúng ta có cần phải lì xì cho ngươi không?”

“Nếu có thì quá tốt rồi.” Vinh Tường cười hì hì xòe tay ra, hắn đối với ai cũng rất thân thiện, dù là huynh đệ Mao thị cũng không ngoại lệ.

“Tiếc quá đi mất.” Mao Đại gãi gãi gáy, nhưng vẫn lấy trong tay áo ra một bao lì xì đỏ đưa cho Vinh Tường, Mao Nhị cũng vậy; tiếp đó, Lý Vệ và Mặc Ngọc cũng mừng tuổi Vinh Tường, lần lượt là một cây tiểu chủy thủ chuôi sứ và một miếng ngọc bội trừ tà, dĩ nhiên bọn họ biết hôm nay Vinh Tường sẽ tới đây, nên đã chuẩn bị sẵn, đây cũng là chút đồ đạc ít ỏi mà bọn họ có được khi rời phủ.

Khác với huynh đệ Mao thị chỉ nịnh nọt lấy lòng, Lý Vệ và Mặc Ngọc đều xem Vinh Tường như đệ đệ ruột mà thương yêu, tuy cùng phụ mẫu, nhưng Vinh Tường khác xa với Y Lan, lại giống Lăng Nhã nhiều hơn, rất dễ gần gũi.

Vinh Tường tính tình trẻ con, vừa nhận lì xì liền mở ra xem ngay, thấy của Mao Đại và Mao Nhị chỉ có vài đồng bạc vụn, hắn liền nói đùa chê ít.

Mao Nhị nghe vậy lập tức gân cổ lên than: “Ngươi vậy còn đỡ, ta với đại ca một đồng còn không có nữa kìa.”

Vinh Tường cười hì hì không lên tiếng, chỉ bước tới gần Lăng Nhã: “Tỷ tỷ, ai cũng lì xì cho đệ rồi, chỉ còn mỗi tỷ tỷ thôi đó, chẳng lẽ không có sao?”

Đối diện với đê đệ này, nét mặt Lăng Nhã vô cùng dịu dàng, nàng vuốt đầu Vinh Tường, nói: “Đệ đã thay tỷ cảm ơn nhiều người như vậy, bao lì xì này dĩ nhiên không thể thiếu, hơn nữa, ai ai cũng có.”

Sau khi lì xì cho Vinh Tường, Lăng Nhã lại phát cho mấy người Lý Vệ mỗi người một bao.

“Chúng ta cũng có sao?” Mao Đại đang thèm thuồng nhìn bao lì tới tay từng người thì thấy Lăng Nhã bước đến trước mặt mình, lúc nàng đưa lì xì cho hắn, hắn nhất thời sửng sốt.

“Đã nói ai cũng có, sao lại thiếu các ngươi chứ, huống chi thời gian qua các ngươi đã giúp đỡ ta nhiều, có điều trong này không phải là bạc, mà là chuỗi Như ý do đích thân ta đan, hi vọng các ngươi không chê.” Lăng Nhã cười.

Mao Đại và Mao Nhị nhận lấy bao lì xì, vẻ mặt vô cùng phức tạp, bọn hắn không nhớ rõ đã bao lâu mình không được nhận lì xì rồi, chỉ biết từ lúc song thân mất đi vào năm sáu tuổi, ruộng đất trong nhà đều bị thân thích chiếm lấy, đuổi bọn hắn ra khỏi nhà, lang thang đầu đường xó chợ, từ đó đến nay chưa từng được ai lì xì nữa, không ngờ hôm nay lại nhận được lì xì từ một nữ nhân nhỏ tuổi hơn mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.