Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 209: Q.2 - Chương 209: Quyển 2 - Chương 64: Ma cao một thước đạo cao một trượng (4)




Sau đó có người bổ sung nói, “Công việc cần một tâm tình vui vẻ, cứ không thoải mái tiếp như vậy, không chỉ ảnh hưởng đến tiến độ của hạng mục này, càng ảnh hưởng đến chất lượng của hạng mục.”

“Hạng mục này đã từng thay thế quản lý. Hơn nữa tôi cũng không cảm thấy Dụ Lạc Vi không thích hợp.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng.

Sắc mặt của mọi người đều vô cùng khó coi.

Còn không có ai, cho dù độc đoán đi nữa, cũng sẽ không một mực chắn chắn như vậy ở trước mặt nhiều người như thế, “Chuyện ngày hôm nay tôi muốn kết thúc ở đây, nếu như còn có người dị nghị, hoặc không phối hợp, có thể nộp đơn từ chức cho tôi, tôi phê chuẩn bất cứ lúc nào.”

Quản lý phòng ban trợn mắt há mồm, hoàn toàn không ngờ, Kiều Tịch Hoàn cường thế như vậy.

Có thể đột nhiên ngồi lên chức trợ lý giám đốc phòng thị trường, tất cả mọi người đều biết Kiều Tịch Hoàn có bối cảnh, chỉ có mấy lần bộc lộ ra năng lực ở đây mà thôi, nhưng cũng khiến cho người ta cảm phục, nhưng bây giờ, cá tính độc đoán như vậy, quả thật khiến cho người ta khó có khả năng tiếp nhận.

Nhưng không biết vì sao, khí thế của cô, không ai nói thêm một chữ nữa.

“Dụ Lạc Vi, hội nghị của cô kết thúc chưa?” Kiều Tịch Hoàn hỏi Dụ Lạc Vi giờ phút này dường như cũng có phần trố mắt ra.

Cô vẫn cho rằng Kiều Tịch Hoàn sẽ thuận thế để cho cô rời khỏi chức vị này.

Không ngờ Kiều Tịch Hoàn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp phủ quyết.

Thật ra thì, mục đích của cô chính là bị rời khỏi.

Cô biết rất rõ ràng, cô không có năng lực này, cô chính là muốn làm danh tiếng của Kiều Tịch Hoàn rất xấu, cô chính là muốn khiến cho Kiều Tịch Hoàn ở Cố thị, càng ngày càng không có cách nào đặt chân.

Nhưng mà.

Khư khư cố chấp như vậy, dường như không kém kết quả mà cô muốn bao nhiêu.

Âm thầm cười độc ác, ngoài mặt điềm đạm đáng yêu nói, “Đã phân chia xong rồi.”

“Vậy tan họp, cô đi theo tôi tới phòng làm việc.” Kiều Tịch Hoàn ném lại một câu, sải bước rời đi.

Dụ Lạc Vi vội vàng đi theo Kiều Tịch Hoàn tới phòng làm việc.

Lưu lại các trưởng phòng ban khác không vui.

Doãn Tường cũng ngồi giữa những người này, anh cũng biết Kiều Tịch Hoàn như vậy sẽ chỉ mất lòng người, nhưng không biết vì cái gì, giống như chính là cảm thấy, Kiều Tịch Hoàn làm như vậy, nhất định có mục đích của cô, tuyệt đối không nông cạn như suy nghĩ của những người này.

Anh vươn vai một cái, mở miệng nói, “Cuộc sống luôn phải trôi qua, đừng vì một hai người như vậy huyên náo không vui, mọi người nhanh đi làm việc đi, làm xong sớm một chút tan việc sớm một chút! Tối nay nhất định, là tiết tấu phấn đấu đến rạng sáng.”

Các trưởng phòng ban tức giận bất bình, vẫn tốp năm tốp ba rời đi.

Kiều Tịch Hoàn ngồi trên ghế làm việc của mình, Dụ Lạc Vi khóc đỏ mắt, nhìn về phía Kiều Tịch Hoàn, còn đang không ngừng nức nở.

“Mỗi lần gặp phải chuyện đều khóc, cô cảm thấy có thể giải quyết được vấn đề gì sao?” Kiều Tịch Hoàn hỏi cô ta.

Dụ Lạc Vi cắn môi, đang cố hết sức khống chế mình.

“Lúc này tôi không dạy cô đi đối phó với nhóm lão già kia như thế nào, nhưng mà Dụ Lạc Vi, nếu như cô thật sự muốn ở lại Cố thị có phát triển tốt, thì phải làm thỏa đáng cho tốt hạng mục này.” di3n~d@n`l3q21y”d0n

“Vâng.” Tiếng khóc thút thít của Dụ Lạc Vi nhỏ xuống, đáp lại.

“Lau khô nước mắt của cô đi, đi ra ngoài.” Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nói.

Dụ Lạc Vi gật đầu, rời đi.

Nhìn bóng lưng Dụ Lạc Vi, Kiều Tịch Hoàn hít sâu, tùy ý dựa vào chỗ ngồi, nhìn lên trần nhà.

Mới vừa rồi mình độc đoán, tuyệt đối lại trở thành một nhược điểm của người nào đó.

Nhưng điểm mâu thuẫn càng lên cao, người đang âm thầm điều khiển, càng có thể lộ ra nhược điểm.

Tròng mắt cô đảo một cái, nghĩ đến lời nói mới vừa rồi đã bỏ lại ở trong phòng họp.

Nếu nói có người từ chức, người công tác ở Cố thị lâu như vậy, lại thật vất vả mới leo lên được chức trưởng bộ phận, có rất ít dũng khí này, cho nên cô cũng không lo lắng làm lòng người lọa, cô lo lắng chính là, hạng mục này trong “Vô ý” lại “Thuận nước đẩy thuyền” gặp phải nhiều mâu thuẫn nội bộ như vậy, sau một tuần lễ, khẳng định không đưa ra được.

Cho nên, lần này, cô cần hợp tác với Tề Lăng Phong.

Trước khi trở thành đối thủ cạnh tranh, một lần hợp tác trái lương tâm.

Cô ngồi thẳng người lên, mở laptop ra, gõ bàn phím.

Dưới tình huống thời gian cấp bách như thế, cô quả thật không thể trì hoãn mỗi giây mỗi phút.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Buổi chiều.

Lúc tan việc.

Kiều Tịch Hoàn nhìn đồng hồ, mở cửa phòng làm việc ra.

Ngoài cửa phòng, cả phòng ngồi quy củ, không ai tan việc, tất cả mọi người đều theo đuổi phương án.

Khi cô xuất hiện ở cửa thì người trong văn phòng đều ngước mắt lên nhìn cô, sau đó lại cúi đầu làm việc.

Milk đứng lên từ chỗ ngồi của mình, “Quản lý Kiều tan ca sao?”

“Ừ.”

“Nhưng mà mọi người…” Milk nhỏ giọng nhắc nhở.

“Tôi có việc bận. Hơn nữa. Tôi chỉ cần lấy kết quả phương án cuối cùng là được. Những chuyện khác giao cho Dụ Lạc Vi tới xử lý.” Rõ ràng chính là, tiết tấu giao quyền hành.

Milk há mồm định nói gì, cuối cùng cái gì cũng không nói nhìn quản lý Kiều sải bước rời đi.

Thật ra thì, tất cả mọi người đều biết Kiều Tịch Hoàn làm như vậy không ổn, làm lãnh đạo cùng làm thêm giờ dường như có thể lôi kéo lòng người, nhưng quản lý Kiều lại đi như chuyện đương nhiên như vậy.

Chỉ có điều.

Tất cả mọi người đều hiểu, quản lý Kiều không thể nào không hiểu.

Cho nên, quản lý Kiều làm như vậy, nhất định có mục đích của cô.

Cô trở lại vị trí của mình, cùng làm thêm giờ với mọi người.

Kiều Tịch Hoàn vào thang máy.

Quả thật.

Tất cả mọi người hiểu chuyện, cô không thể nào không hiểu.

Bây giờ cô chỉ đang đợi, chờ đợi có vài người, tự chui đầu vào lưới mà thôi.

Mà chính cô còn có rất nhiều chuyện, không nên trì hoãn trên người.

Cô mím môi.

Ngồi vào xe Vũ Đại lái, “Đi khách sạn lớn Giang Hoàng.”

“Được.” Vũ Đại lái xe rời khỏi Cố thị.

Từ chỗ thật cao trên tòa nhà Cố thị, xuyên qua xuống dưới đất, một tầm mắt thâm thúy xảo trá.

Cố Tử Hàn nhìn chiếc xe kia rời đi, xoay người trở lại chỗ ngồi.

Khóe miệng đột nhiên cười một tiếng ác độc.

Kiều Tịch Hoàn, tôi cũng không tin, dưới tình huống trong ngoài vây đánh, cô còn có thể, thuận buồm xuôi gió như thế!

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Khách sạn lớn Giang Hoàng.

Kiều Tịch Hoàn trực tiếp đẩy cửa phòng bao đã xác định ra.

Bước chân đột nhiên dừng lại một chút, nhìn bố trí cả phòng, khóe miệng mấp máy, cô đảo mắt nhìn người đàn ông mặc âu phục màu trắng ngồi trên ghế phía trước, giờ phút này đang nâng nụ cười đẹp mắt, thâm tình nhìn mình. dieendaanleequuydonn

Thâm tình.

Đã từng bị luân hãm bởi vì tầm mắt này.

Hiện giờ ngược lại cảm thấy, vô cùng châm chọc.

“Thế nào, không thích phong cách như vậy.” Chân mày người đàn ông mặc âu phục màu trắng giương nhẹ, giọng nói cuốn hút mang theo ý cười nhàn nhạt.

Kiều Tịch Hoàn mím môi.

Trần nhà như sao, làm nổi bật lên từng tia sáng, mộng ảo và thần bí giống như dải ngân hà, trong phòng treo khinh khí cầu hình trái tim màu hồng lơ lửng, nhìn kỹ, phía trên dường như còn có một chữ “Hoàn”. Mà trong phòng bao phong cách lãng mạn như thế, chính giữa phòng là một bàn ăn thủy tinh hình chữ nhật loại nhỏ, phía trên đặt nến đỏ chân cao, ở giữa bàn ăn để một bó hoa hồng màu đỏ, một chai Lafite năm 82, hai ly cao cổ, trên chỗ ngồi đặt dụng cụ dùng cơm xa hoa quy củ. Toàn bộ sắc thái, mê người đến khiến lòng người say mê, còn tan nát cõi lòng.

Kiều Tịch Hoàn nói, là lòng thù hận.

Cô thẳng thắn nhìn Tề Lăng Phong, nhìn anh ta cầm bó hoa hồng màu đỏ xuất hiện ở trước mặt cô, sắc thái cả căn phòng tôn lên phong cách khí vũ hiên ngang của anh ta, nhìn lại hài hòa như vậy, duy mỹ như tranh.

Cô đột nhiên nhớ tới khi bọn họ cầu hôn.

Một lần kia, chính là như vậy.

Nghe nói, là do một tay Sở Dĩ Huân sắp xếp.

Một tay sắp xếp hành vi lãng mạn.

Cười châm chọc, từng chút một hiện lên bên môi Kiều Tịch Hoàn, câu chữ lạnh lùng mở miệng nói, “Sở Dĩ Huân còn chưa chết được bao lâu.”

Đường cong cánh môi đẹp mắt của Tề Lăng Phong dường như cứng ngắc, không chút để ý nói, “Đúng vậy, hài cốt còn chưa lạnh.”

Ai, có thể nói lời tàn nhẫn này, nói như chuyện đương nhiên.

Trên thế giới này trừ Tề Lăng Phong ra, sẽ không có người đàn ông thứ hai.

Cô cất bước chân, bước qua thân thể anh ta, rời đi, đi về phía bàn ăn, ngồi xuống.

Tề Lăng Phong giống như cũng không cảm thấy lúng túng, anh tùy ý ném bó hoa hồng kia vào thùng rác bên cạnh, rất tự nhiên ngồi đối diện Kiều Tịch Hoàn.

Anh nhìn cô, cười đến rất anh tuấn, anh nói, “Hủy đi.”

Lời vừa dứt, trong phòng vốn mang phong cách lãng mạn trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là ánh sáng đèn treo thủy tinh, khí cầu màu hồng lơ lửng trên trần nhà trong khoảnh khắc đó giống như cũng không có quy luật nổ tung toàn bộ.

Tất cả, đều giống như trong nháy mắt, tan thành mây khói.

“Tôi nghĩ em cũng sẽ không thích.” Làm những điều này, Tề Lăng Phong vẫn có dáng vẻ đương nhiên, khí vũ hiên ngang, khóe miệng anh cười nói, nhàn nhạt nói, “Cũng may, không phí tâm tư, lấy ra tư tưởng mà thôi.”

Kiều Tịch Hoàn chỉ nhìn anh ta, nhìn anh ta tự biên tự diễn.”

“Mang thức ăn lên.” Kiều Tịch Hoàn kêu.

Sau đó, lục tục, bắt đầu mang thức ăn lên.

Thịt bò bít tết thượng hạng, rượu đỏ thơm và tinh khiết.

Vào thời khắc này, bên tai giống như vang lên âm thanh du dương của violin.

Kiều Tịch Hoàn hơi đảo mắt, nhìn violin trình diễn ở trong góc.

“Đây không phải chuẩn bị vì em, cá nhân tôi thích.” Tề Lăng Phong nói, “Con người của tôi luôn đối xử với mình không tệ.” die~nd a4nle^q u21ydo^n

Kiều Tịch Hoàn cười lạnh.

Quả thật đối xử với mình không tệ.

Cô cúi thấp mắt, cầm dao nĩa lên, cắt thịt bò bít tết, lịch sự mà tao nhã.

Trong phòng dường như chỉ có tiếng violin kéo, hai người ăn bữa ăn tây, yên lặng không nói gì.

Hồi lâu.

Tề Lăng Phong lau miệng, nhìn Kiều Tịch Hoàn ở đối diện vẫn cúi thấp mặt, nghiêm túc ăn thịt bò bít tết, “Sức nhẫn nại của em quả thật lợi hại hơn bất kỳ ai, lâu như vậy, em có thể không mở miệng nói một chữ, về hợp tác.”

Kiều Tịch Hoàn ngước mắt nhìn anh ta, hơi cúi mắt xuống, “Con người của tôi luôn đối xử với mình không tồi, trước khi chưa lấp đầy bụng, không muốn nghĩ tới điều gì khác.”

“Em luôn khiến cho tôi, kinh ngạc như vậy.” Tề Lăng Phong cầm ly rượu đỏ, lẳng lặng thưởng thức.

“Bằng không, làm sao có thể khơi lên hứng thú của anh?” Chân mày Kiều Tịch Hoàn khẽ nhíu lên.

Tề Lăng Phong cười nhạt.

Hứng thú.

Đúng vậy, hứng thú.

Hai bên lần nữa yên tĩnh.

Kiều Tịch Hoàn giống như ăn xong rồi, để dao nĩa xuống, cô lau khóe miệng một cái, nhìn Tề Lăng Phong, “Về hợp tác, như thế nào?”

Tề Lăng Phong để ly rượu xuống, đột nhiên đứng lên, đi về phía cô, khom người, “Nhảy một điệu như thế nào?”

“Nhảy xong rồi, là có thể nói chuyện?”

“Tôi cũng nghĩ thế.” Tề Lăng Phong ưu nhã cao quý.

Kiều Tịch Hoàn nhìn lòng bàn tay sạch sẽ của anh ta.

Cô rất bài xích đôi tay này.

Đôi tay tàn nhẫn này.

Nhưng giờ phút này, cô để tay mình lên, sau đó ôm nhau, trong giai điệu êm tai của violin, đi theo giai điệu, lắc lư.

Khoảng cách giữa hai người rất gần.

Gần đến nỗi, cô có thể ngửi thấy được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Tề Lăng Phong.

Tề Lăng Phong cố ý phun nước hoa.

Cô ngược lại không dị ứng với nước hoa của đàn ông, nhưng mà ở một khắc kia, lại đột nhiên cảm thấy, mùi nước tắm rửa trên người Cố đại thiếu, càng làm cho cô mê muội.

Khóe miệng cô giương nhẹ, trong một khắc kia bỗng nhiên cười một tiếng.

Tề Lăng Phong nhìn nụ cười trên môi cô, “Chuyện gì vui vẻ như vậy?”

Kiều Tịch Hoàn ngước mắt nhìn anh ta.

“Tôi nghĩ không phải bởi vì tôi, em mới có thể lộ ra nụ cười như vậy.” Tề Lăng Phong rất khẳng định, nhưng trên mặt lại không có một chút thất vọng, chỉ như đang trình bày sự thật mà thôi.

“Tôi nghĩ, nếu như anh còn không nói, tôi muốn về nhà.” Kiều Tịch Hoàn dừng bước lại.

Cô lui ra, vẫn duy trì khoảng cách xa lạ.

Tề Lăng Phong nhìn Kiều Tịch Hoàn, cảm nhận một khắc kia cô đột nhiên rời khỏi ngực của mình, mất mát.

Cảm giác mất mát, thoáng qua rồi biến mất.

Anh chưa bao giờ để ý tới.

Anh khẽ cười, nói, “Được, chúng ta nói chuyện một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.