Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 142: Q.2 - Chương 142: Đúng, tôi là Hoắc Tiểu Khê!




Editor: Puck -

Khóe miệng Tề Lăng Phong nhếch lên, lạnh nhạt cười cười, nhìn có dáng vẻ như không quan tâm, “Luôn có một số người không biết chuyện thích đưa tin thị thị phi phi như vậy, dượng vẫn đừng nên so đo quá mức.”

“So đo ngược lại có vẻ rất hẹp hòi, nhưng luôn bị người ngoài chửi mắng như vậy suy cho cùng vẫn không tốt. Lăng Phong, cháu do dượng nhìn lớn lên, nhiều năm như vậy nhìn cháu phát triển đến trình độ như bây giờ, dượng đúng là vui vẻ, dì cháu ở nhà cũng nhiều lần nhắc đến cháu, về sau cháu nên đi lại nhiều tới nhà, miễn cho bị người khác nói xấu, còn tưởng rằng bây giờ cháu có thành tựu, liền trở mặt không nhận người nhà, đúng không, Lăng Phong?” Cố Diệu Kỳ nói một phen có tình ý sâu xa, lời nói giống như khắp nơi đều suy nghĩ vì Tề Lăng Phong, khiến cho người ta không hề có đất bác bỏ.

Người có lòng lại một cách tự nhiên nghe được ý tứ ngầm bóng gió bên trong.

Mặt Tề Lăng Phong không đổi sắc, thuận theo gật đầu, “Dượng nói đúng lắm, dì luôn luôn rất tốt, với cháu, từ nhỏ đã chăm sóc cháu lớn lên, đưa cháu ra nước ngoài du học, cháu nên đi tới nhà nhiều lần thăm hỏi dì.”

Ý tứ của Tề Lăng Phong cũng rất rõ ràng, anh có thể phát triển đến trình độ như bây giờ, không hề có liên quan đến Cố Diệu Kỳ, hoàn toàn là công lao một phen của Tề Tuệ Phân.

Trong bữa tiệc, hai người đều không nể mặt mũi, trong lúc đối thoại lại nhằm vào khắp nơi.

Kiều Tịch Hoàn chỉ lẳng lặng ngồi đó, nghe bọn họ tranh đấu gay gắt.

Tề Lăng Phong ở độ tuổi này, cùng với Cố Diệu Kỳ cả bó tuổi, ngồi chung một chỗ, thực lực tương đương, không kém chút nào, hoàn toàn không hề có cảm giác không tốt

Đây chính là khả năng kiềm chế nhiều năm bộc phát ra của Tề Lăng Phong đi, nhìn qua tính cách nhẹ nhàng, trên thực tế bụng dạ thật sâu, vụng trộm tính toán mưu ma chước quỷ, có lẽ không có mấy ai đoán thấu.

Ăn một bữa cơm đều có tâm tư riêng.

Giữa chừng Tề Lăng Phong đi ra khỏi phòng bao một chuyến.

Kiều Tịch Hoàn mím mím môi, không để lại dấu vết cũng đi theo ra ngoài.

Toilet công cộng, Tề Lăng Phong đứng ở đó hút thuốc lá, thân thể thon dài tùy ý dựa trên vách tường, tóc lưa thưa của anh hơi dài, khẽ che lại trá anh, gương mặt tuấn tú mang theo chút vẻ biếng nhác, áo sơ mi trắng cởi hai nút ở trên cùng, tròng mắt thâm thúy vào khoảnh khắc khi nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn xuất hiện, cánh môi mỏng lạnh khẽ nhếch lên.

Chính là nhìn dáng vẻ nhìn qua như vô hại đến thiên sứ, mới khiến cho mình đã từng không hề đề phòng, hãm sâu như thế.

Cô đi giày cao gót nhìn qua không chút để ý đi tới, dừng chân trước mặt anh ta.

“Là cố ý ra ngoài tìm tôi?” Tề Lăng Phong nói.

Kiều Tịch Hoàn nhếch lên cười nhạt, “Anh nghĩ nhiều rồi, đi toilet mà thôi.”

Nói xong, xoay người định đi.

“Kiều Tịch Hoàn, tôi luôn rất hiếu kỳ, tại sao em không đồng ý hợp tác với tôi.” Giọng Tề Lăng Phong nhàn nhạt, lại mang theo cuốn hút không nói ra được hỏi cô.

Bước chân của Kiều Tịch Hoàn dừng lại, quay đầu, “Tôi là người nhà họ Cố.”

“Nhưng mà tôi không thấy được tình cảm của em với người nhà họ Cố.” Tề Lăng Phong dập tắt tàn thuốc cuối cùng còn dư lại, khóe môi đẹp mắt phun ra tia khói mù cuối cùng, tròng mắt thâm thúy này nhìn qua càng thêm mê người.

Tim, có trong khoảnh khắc khẽ nhúc nhích.

Kiều Tịch Hoàn vẫn không cảm thấy mình sẽ có bất kỳ phán đoán gì với người đàn ông này.

Cho nên, cô siết chặt hai tay, để cho mình giữ vững bình tĩnh lúc đầu.

“Tôi nghĩ, đó là ảo giác của anh.” Kiều Tịch Hoàn lạnh nhạt nói.

“Tôi rất ít xuất hiện ảo giác, cũng ví dụ như…” Giọng nói quyến rũ của phái nam cố ý tăng thêm giọng điệu, trong mắt đẹp mang nét cười, khóe môi hoàn mỹ, đột nhiên mím một cái, “Em, yêu, thích, tôi!”

Bốn chữ.

Cực kỳ rõ ràng.

Kiều Tịch Hoàn nhíu chặt mày.

Tần số nhịp tim gia tăng vô hạn.

Cô khống chế được rất tốt.

Ít nhất khiến cho mình nhìn qua có vẻ bình tĩnh.

Cô cắn môi, đang định mở miệng.

Đột nhiên cảm giác được một sức mạnh kéo cô, khi bản thân cảm thấy trời đất biến hóa, một cánh môi quen thuộc đè thẳng lên môi cô, khoảnh khắc khi cô định mở miệng nói chuyện thì vừa đúng thành cơ hội cho anh xâm lược cô, cô chỉ cảm thấy môi lưỡi cường thế mà bá đạo của anh túy ý ở trong miệng cô.

Kiều Tịch Hoàn thật sự ngẩn ra, thật lâu.

Lâu đến, mặc cho anh điên cuồng trên môi cô.

Thật ra thì cô không quá nhớ cảm nhận mà cánh môi này mang đến cho cô rồi, bởi vì cố ý khống chế không được đi nhớ lại, cố ý để cho mình quên đi mùi vị của anh, giờ phút này, lại long trời lở đất như vậy.

Cô đẩy anh ra.

Rất dùng sức đẩy anh ra.

Thế mà anh lại một chút cũng không muốn buông tay, mặc kệ cô dùng sức như thế nào, anh lại giống như sắt thép như thế nào cũng không thể lay động.

Kiều Tịch Hoàn siết chặt ngón tay, hàm răng đột nhiên dùng sức.

“A!” Tề Lăng Phong chợt buông cô ra.

Trong nháy mắt, cánh môi của anh bị cô hung hăng cắn rách, giờ phút này đang rỉ ra máu tươi.

Kiều Tịch Hoàn liều mạng lau chùi môi mình, cô cực ghét mùi vị anh để lại cho cô, cô cảm thấy ghê tởm muốn chết.

Xoay người, sải bước chạy về phòng vệ sinh.

“Đừng phủ nhận, Kiều Tịch Hoàn người em yêu thích là tôi!” Phía sau là giọng nói như đinh chém sắt của Tề Lăng Phong.

Kiều Tịch Hoàn hung hăng đóng cửa phòng vệ sinh.

Thích anh?!

Đúng, đã từng rất yêu thích anh, thích đến mức độ không cách nào tự kiềm chế, thích đến để cho mình rơi vào kết quả như vậy, nhưng mà Tề Lăng Phong, có lúc con người không thể tự tin quá mức, đã từng thích đó là chuyện quá khứ, bây giờ thích, đã sớm chuyển biến thành một loại thù hận, thù hận không đội trời chung!

Tròng mắt cô căng thẳng.

Từ trong phòng vệ sinh ra ngoài, đi về phía bồn rửa mặt, hung hăng chà rửa môi mình, cho dù chà rửa không đi được, ít nhất mình cảm thấy sạch sẽ là được.

Cô nhìn mình trong gương.

Sắc mặt trắng bệch, đôi môi lại đỏ chói mắt.

Cô lấy tay nhẹ nhàng vỗ gò má của mình một cái, cố gắng khống chế tâm tình của mình để cho mình khôi phục tự nhiên, một hồi lâu sau mới từ toilet ra ngoài, trở lại phòng bao.

Trong phòng bao, vẫn là hình ảnh nhìn như hòa thuận vui vẻ.

Tề Lăng Phong ngồi ở đó, cánh môi bị rách da cũng bị anh cúi đầu ăn thứ gì đó che giấu đi được, khoảnh khắc khi ngước mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn, hơi ý vị sâu xa cười cười, cười như vậy, theo ý cô, không phải quyến rũ, mà là châm chọc.

Nhưng một khắc kia.

Cô chỉ đảo mắt, khóe miệng khẽ câu.

Không nhìn ra cảm xúc, nhưng có thể khiến Tề Lăng Phong hiểu lầm.

Một bữa cơm nhanh chóng ăn xong.

Khi đó vẫn chưa tới chín giờ tối.

Bốn người không nhanh không chậm từ phòng bao rời đi, đi ra khỏi khách sạn Giang Hoàng, ở cửa đột nhiên có mấy lượt ánh đèn flash sáng lên, một người có dáng vẻ như paparazzi cầm máy ảnh SLR chụp ảnh xong liều mạng chạy ra ngoài.

(*) Máy ảnh SLR: Máy ảnh phản xạ ống kính đơn (tiếng Anh: Single-lens reflex camera, SLR), máy ảnh ống kính đơn phản xạ, hay máy ảnh ống kính rời... là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh dùng một tấm gương di chuyển được, đặt giữa ống kính và phim để chiếu hình ảnh thấy được qua ống kính lên một màn ảnh mờ để người dùng lấy nét. Hầu hết các máy ảnh SLR dùng một lăng kính năm cạnh hoặc gương năm cạnh ở trên đỉnh máy để quan sát ảnh qua ống ngắm, cũng có những kiểu ngắm khác như là ngắm ở ngang thân hay lăng kính Porro. (Nguồn: Wikipedia)

Sắc mặt Tề Lăng Phong thay đổi, đang định đuổi theo.

Cố Diệu Kỳ giữ chặt anh lại, vỗ vỗ bờ vai anh, “Cũng không phải chuyện không gặp được người, cứ để cho cậu ta đi đi.”

Những lời này không cần phải nói rõ, Tề Lăng Phong thông minh như vậy, khẳng định biết paparazzi kia không phải trùng hợp, mà là cố ý.

Khóe miệng của anh nhếch lên cười nhạt, cũng không biểu lộ ra cảm xúc dư thừa, gật đầu.

Anh bây giờ, còn cần cho Cố Diệu Kỳ này chút thể diện.

Mấy người lần lượt nói lời từ biệt Tề Lăng Phong.

Lại ngồi trong xe của mình, một đường chạy về đại viện nhà họ Cố.

Cả người Kiều Tịch Hoàn đặc biệt yên tĩnh, yên tĩnh đến giống như không khí, nhìn cảnh đêm đèn đường rực rỡ của Thượng Hải.

Vũ Đại lái xe, nhìn qua gương chiếu hậu thấy dáng vẻ Kiều Tịch Hoàn như vậy, hỏi: “Tối nay nhìn qua có vài phần tâm sự?”

“Tôi vẫn cho rằng cô là một người phụ nữ cực kỳ tùy tiện chưa bao giờ quan sát sắc mặt người khác cũng sẽ không bao giờ đi suy đoán tâm tư người khác, thì ra cô nhạy cảm như vậy.” Mí mắt Kiều Tịch Hoàn cũng không nhấc, lẳng lặng nói.

Vũ Đại không tỏ vẻ gì nhún vai cười một tiếng, “Nhất định tôi cũng là phụ nữ.”

Kiều Tịch Hoàn ngoái đầu nhìn lại, nhìn cô ấy, “Hỏi cô một vấn đề.”

“Ừ.”

“Đối với người đã từng hãm hại cô, cô sẽ xử lý như thế nào?”

“Chặt làm trăm mảnh.” Vũ Đại gằn từng chữ từng câu.

“Được, tôi thích thành ngữ này.” Ánh mắt xấu xa của Kiều Tịch Hoàn khẽ nhếch.

Vũ Đại cười cười, hỏi, “Ai từng hãm hại cô?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.