Hành Trình Tự Vả Của Phu Nhân

Chương 17: Chương 17: Vớ vẩn.




Edit by Triệu Viu

Cố Mang loay hoay mấy phút đồng hồ.

Tiếp theo, mười hai cây kim lần lượt chảy máu.

Lục Hi Vi nhìn thấy Cố Mang lấy máu, sắc mặt trầm xuống, bước đến: “Cô định làm gì?”

Lục Thừa Châu nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lục Hi Vi, ra vẻ ngăn cản.

Trong nháy mắt, Lục Hi Vi liền đứng yên tại chỗ.

Mím môi, cô không cam lòng nói: “Anh ba! Bà nội là bị đột quỵ! Cô ta lấy máu ở tay với chân, anh nói xem có lợi ích gì?!”

“Từ khi nào, tôi trong mắt các người, lại kiên nhẫn như vậy?” Lục Thừa Châu nhẹ nhàng chậm rãi nói, cong môi lạnh lùng, lộ ra mấy phần độc ác.

Không khí trong phòng lạnh hết mấy độ.

Lục Hi Vi đối diện với đôi mắt của Lục Thừa Châu, như muốn nổ tung, cơ hồ không thở nổi.

Sắc mặt trắng bệch, nhắm mắt, ngoài mạnh trong yếu nói: “Anh ba! Anh đây là đang mạo hiểm tính mạng của bà nội! Em tuyệt đối không cho phép có người ở đây lừa gạt ngang ngược!”

Cô tiến lên, đưa tay kéo lấy tay Cố Mang.

Còn chưa chạm vào Cố Mang, cổ tay liền bị một bàn tay mảnh khảnh nắm lại.

Ánh mắt cô gái chậm rãi nhìn lên, đôi mắt lạnh lùng, còn có chút tia máu, bàn tay siết chặt cổ tay vừa nắm được.

Lục Hi Vi đau đớn cau mày: “Cô buông tôi ra!”

“Tôi không ném cô ra ngoài, là để cho cô nhìn thấy tôi làm sao chữa trị cho lão phu nhân, không phải để cô cản trở việc tôi chữa bệnh, hiểu chưa?”

Cố Mang chậm rãi thốt ra từng câu từng chữ.

Lục Hi Vi trợn tròn mắt: “Phương pháp của cô là vô căn cứ, làm trễ việc chữa trị của bà nội tôi, cô chịu trách nhiệm được không?”

“Tôi nói, tôi sẽ chữa hết bệnh cho bà ấy.” Cố Mang quét mắt nhìn một cái, giọng nói trở nên nguy hiểm, chậm rãi cảnh cáo: “Đừng có cản trở tôi.”

Dứt lời cô hất tay Lục Hi Vi ra.

Đôi mắt xinh đẹp kia, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, làm người khác rợn tóc gáy.

“Cô!” Lục Hi Vi không tin được cô vậy lại mà bị người như thế hù dọa, lời cũng nghẹn lại trong cổ họng.

Quản gia vội vàng kéo cô qua một bên: “Hi Vi tiểu thư chúng ta trước nhất là cứ xem thử cách vị tiểu thư này chữa trị.”

Cố Mang tiếp tục.

Mười hai vết đâm đều chảy máu.

Cô chia ra các cố, dừng lại việc xoay kim.

Lục Hi Vi sắc mặt tái xanh, nhìn mọi người đứng yên tại chỗ, hừ lạnh một tiếng, xoay người tông cửa ra ngoài.

Trong phòng còn có anh ba, cô không thể động đến cô ta.

Chờ một giờ sau, bà nội vẫn không tỉnh, thì cô đừng hòng sống sót rời khỏi Kinh Thành.

Lục Hi Vi vừa ra, những người trong dòng họ liên xông tới.

Mấy chục cái miệng, hỏi bệnh tình của lão phu nhân.

Cô nói tình hình bên trong cho bọn họ.

“Thật là vớ vẩn!” Tứ lão gia của Lục gia hét lên, cau mày, xoay người đi vào phòng: “Tôi vào xem một chút...”

“Chú Tứ.” Lục Hi Vi kéo ông ta lại, mím môi nói: “Anh ba khăng khăng để người kia chữa cho bà nội, bây giờ chúng ta ai vào cũng đều vô dụng.”

Lục Nhược Thủy hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, nếu bây giờ bên trong đang chữa trị, thì chúng ta chờ một chút, nếu mẹ xảy ra chuyện gì, để tôi xem những người trong kia giải thích như thế nào.”

Mọi người nghe vậy, ai cũng đều có toan tính riêng.

Nếu Lục Thừa Châu lần này không thành công, thì những người trong kia cũng không yên ổn.

...

Nửa tiếng sau.

Cửa phòng bà nội mở ra, quản gia cùng với Cố Mang và Lục Thượng Cẩm đi ra ngoài.

Cố Mang vừa ra ngoài, đã thấy cảnh sát bên ngoài, đôi mắt híp lại.

Là muốn bắt cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.