Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 44: Chương 44: Tình cũ khiêu khích




Ra khỏi tầm mắt của Hách Nghĩa Thành cùng Hạ Nhã Ngôn, Hạ Hoằng Huân liền không chịu nổi. Một tay anh đỡ eo, cố sức tựa vào trên vách tường cầu thang, hơi ngửa đầu đau đến cắn răng, khiến y tá cùng bệnh nhân đi qua phải chú ý.

“Hoằng Huân?” Nhìn thấy Hạ Hoằng Huân, trong mắt Thích Tử Di dấy lên vui mừng, đem bệnh án trong tay giao cho y tá. Cô bước nhanh tới, phát hiện anh có điểm không ổn, cô lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Hạ Hoằng Huân nhíu chặt lông mày, miễn cưỡng đứng thẳng: “Không có gì, mệt mỏi thôi, nghỉ một lát là ổn.”

Biết rõ eo anh có thương tích, Thích Tử Di sao có thể dễ dàng bị lừa được. Thấy tay anh vô thức chống tại thắng lưng, cô trách cứ nói: “Đừng gạt em, lại chạm vào thương tích ở eo đúng không? Sao không trực tiếp tới tìm em?” Vừa nói, đưa tay chuẩn bị khoác lên tay Hạ Hoằng Huân dìu anh.

Hạ Hoằng Huân khẽ nghiêng người tránh cô, lùi một bước: “Không nghiêm trọng như vậy.”

Ý cự tuyệt rõ ràng như vậy khiến Thích Tử Di không thể không lúng túng thu tay về: “Cần em giúp anh sắp xếp không ?”

“Cám ơn, không cần.” Hạ Hoằng Huân khách khí nói cám ơn, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Tôi còn có chuyện, đi trước.”

Mất rất lâu mới đến được cửa chính bệnh viện, Hạ Hoằng Huân dừng lại ở lối dành cho người đi bộ, tựa lên thân cây nghỉ ngơi, đau đến mồ hôi chảy ròng ròng. Không phải anh cậy mạnh không muốn khám, mà là anh không muốn khám ở bệnh viện lục quân. Ở đây đương nhiên phải tiếp xúc với Thích Tử Di, anh lo Mục Khả biết thì trong lòng cô sẽ không thoải mái, bất lợi cho quá trình hồi phục.

Đang suy nghĩ tới bệnh viện nào gần đây kiểm tra, ít nhất giảm đau trước rồi tính thì Ninh An Lỗi gọi đến. Sau khiểu rõ nguyên nhân Hạ Hoằng Huân đột nhiên rời đi, Chính ủy hỏi: “Bệnh viện nào? Bệnh viện tổng Lục quân?” Sau khi nghe được câu trả lời của anh, Ninh An Lỗi nhíu mày: “Nhìn đôi vợ chồng son các cậu thật là, thật vất vả gặp nhau được một lần thì lại thành bệnh nhân cả đôi rồi. Thế này đi, điều kiện của Bệnh viện bộ đội cũng không tốt lắm, cậu dứt khoát ở đó trị liệu đi, tôi sẽ an bài sau, cậu trực tiếp đi báo cáo là được.”

“Chính ủy, tôi. . . . . .”

“Nhưng đại hội khen thương của Tổng bộ thì cậu phải có mặt, thời gian cụ thể thông báo sau. Cứ như vậy đi, lúc này chữa khỏi hoàn toàn cái eo đấy đi, đừng để lại di chứng. Đồng chí Hạ Hoằng Huân, eo, đó là đại sự đấy, cẩn thận cô dâu nhỏ không cần cậu.” Ninh An Lỗi nói xong cười cúp điện thoại, không cho thương lượng chút đường sống nào hết.

Hạ Hoằng Huân day day huyệt thái dương, đón một chiếc xe taxi, miễn cưỡng cúi người ngồi vào. Đến nhà trọ của Hạ Nhã Ngôn anh nằm thẳng đờ trên sàn nhà bằng gỗ phòng khách, nghỉ ngơi rất lâu mới bớt đau. Cũng không phải đau đến té xỉu, chủ yếu là do người có vết thương ở eo tái phát nên nằm thẳng nghỉ ngơi thì hiệu quả sẽ tốt hơn.

Trong lúc Hạ Hoằng Huân rời khỏi bệnh viện, Hướng Vi tới cứu nguy, giảng hòa cho hai người Hạ Nhã Ngôn cùng Hách Nghĩa Thành. Cuối cùng họ cũng không dùng đôi mắt như nhìn kẻ thù để lườm nhau nữa, khiến cho Mục Khả thoáng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù rất rõ nguyên nhân Hạ Nhã Ngôn bất mãn với Hách Nghĩa Thành là vì anh phản đối Hạ Hoằng Huân, thế nhưng dù sao cũng là cậu út tình cảm sâu đậm, Mục Khả không hy vọng anh bị người ta chèn ép.

Hướng Vi lâu không lộ diện mà thần thái vẫn phấn khởi như cũ, cô không lớn không nhỏ nói giỡn cùng Hách Nghĩa Thành: “Tham mưu trưởng Hách, lâu không gặp mà thấy anh càng ngày càng đẹp trai, khẳng định lại khiến một đám nữ binh sĩ điên đảo phải không?”

Hách Nghĩa Thành đã quá quen với sự sùng bái của Hướng Vi. Anh cũng luôn ôn hòa với bạn tốt của Mục Khả: “Lần nào cũng là lời kịch này, Vi Vi, lần sau đổi câu khác mới mẻ hơn đi.” Thấy cô nhe răng cười, anh lấy giọng trưởng bối hỏi thăm: “Gần đây bận việc sao, dường như lâu rồi không thấy em đi chơi với Khả Khả?”

Nhắc tới công việc, Hướng Vi như đưa đám: “Đừng nói nữa, em đã bị ông chủ coi như người máy rồi, hợp đồng một cái nối một cái, ngày ngày làm thêm giờ, làm cho em thở cũng phải báo cáo. Sớm biết khổ cực như vậy em nên thuận theo ý hiệu trưởng Hướng hả hê ở lại trường, còn có thể bắt nạt cô giáo Mục mỗi ngày, vui vẻ vô cùng.”

Mục Khả bị hong khô thành không khí ngồi bên cạnh nhìn trần nhà khinh bỉ cô: “Bắt nạt mình hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, cậu chắc chắn cậu chịu được sao?”

Uy hiếp không có chút uy lực! Hướng Vi xùy một tiếng, làm chuyện xấu vò rối tóc Mục Khả.

Sao không ai chịu bỏ qua tóc của cô? Nó trêu ai chọc ai à! Mục Khả trợn mắt, không còn hơi sức oán trách: “Bộ dáng của mình bây giờ đã rất không giống người rồi, cầu xin cậu đừng chà đạp mình nữa.”

Hướng Vi nhìn cô làm mặt quỷ, rất phúc hậu lấy ngón tay giúp bệnh nhân nhỏ chỉnh lại mái tóc rối bù.

Hách Nghĩa Thành thấy thế cong môi cười, ý cười lan tới trong mắt.

Hạ Nhã Ngôn ngoài ý muốn phát hiện lúc này Hách Nghĩa Thành rất bình dị gần gũi. So với lúc đối chọi gay gắt với cô quả thật như hai người khác nhau. Cô đang cân nhắc có lẽ nên thu hồi oán thầm lúc trước đối với anh lại. Chỉ là trước lúc thu hồi, cô hung hăng oán thầm không biết bao nhiêu lần nữa, ai bảo anh hại cô bị kẹt khung cửa.

Đang lúc Hách Nghĩa Thành cùng Hướng Vi trò chuyện khí thế ngất trời, cửa phòng bệnh bị người ta gõ tượng trưng hai cái.

Ngoài ý muốn với người tới lại là Thích Tử Di, Hạ Nhã Ngôn đứng lên hỏi: “Tìm mình à, Tử Di?”

Ánh mắt quét một vòng phòng bệnh, dường như không tìm được người cô cho rằng vốn nên ở đây, Thích Tử Di đương nhiên hỏi: “Hoằng Huân đâu?”

Không khó để nghe ra ý tứ trong giọng nói của cô, Hách Nghĩa Thành giương mắt nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh, cảm xúc không rõ.

Dường như sợ Thích Tử Di xuất hiện sẽ làm cho hình tượng của anh mình mất giá trước mặt Hách Nghĩa Thành, Hạ Nhã Ngôn có vẻ không quá thân thiện: “Buổi tối anh ấy phải ở đây chăm, trở về chỗ trọ của mình thay quần áo. Có chuyện gì sao?”

“Chăm sóc?” Ánh mắt bình tĩnh đột nhiên trở nên sắc bén vài phần, giọng Thích Tử Di không hề thiện: “Bản thân mình cũng là bệnh nhân còn muốn chăm ai?” Đi tới trước giường Mục Khả, cô lấy giọng điệu chất vấn nói: “Cô không biết viết thương ở eo anh ấy tái phát sao? Chẳng lẽ cô không nhìn ra tư thế anh ấy đi không tốt? Lưng đau phát tác cấp tính, anh ấy cần nằm trên giường nghỉ ngơi.”

Ngữ khí nghiêm khác căn bản là đang trách Mục Khả không nên để Hạ Hoằng Huân chăm sóc. Hách Nghĩa Thành nếu không nhìn ra Thích Tử Di nhằm vào cháu gái thì thật uổng anh sống lâu như vậy. Anh tức giận đứng lên, ánh mắt sắc bén giống như có thể bắn ra đạn.

Mục Khả đưa tay kéo ống tay áo anh, dịu dàng gọi một tiếng: “Cậu út.” Ý tứ ngăn cản rõ ràng.

“Chuyện gì xảy ra?” Thân là thầy thuốc Hạ Nhã Ngôn không hề phát hiện anh trai khác thường, cô thay Mục Khả hỏi ra nghi vấn trong lòng.

“Lúc trước gặp anh ấy dưới tầng, nhìn dáng vẻ của anh ấy mình đã cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng anh ấy nói không có việc gì. Vừa rồi mình nhận được điện thoại, đoàn 532 sắp xếp cho anh ấy nằm viện, nói là eo bị thương, rất nghiêm trọng, yêu cầu bệnh viện cho anh ấy làm kiểm tra cùng trị liệu toàn diện.”

“Khi nào Hoằng Huân trở về cậu dẫn anh ấy đến phòng bệnh số 057, mình đã sắp xếp xong xuôi, trước làm kiểm tra, sau đó tiến hành vật lý trị liệu.” Thích Tử Di chuyên quyền độc đoán bàn giao toàn bộ, cúi người giống như dịch chăn cho Mục Khả Lạp, cố ý hạ thấp giọng chỉ để hai người có thể được nói: “Không biết chăm sóc anh ấy cũng không sao, nhưng ít nhất đừng gây thêm phiền toái cho anh ấy!”

Ngầm nghe được Thích Tử Di nói gì, Hạ Nhã Ngôn cảnh giác cao gọi cô: “Tử Di!”

Quan tâm dịch dịch góc chăn cho Mục Khả, Thích Tử Di lấy thân phận bác sĩ mỉm cười nhắc nhở: “Nghỉ ngơi cho tốt.”

Đợi cô rời khỏi phòng bệnh, Hướng Vi cực kỳ khó chịu hỏi Mục Khả: “Cô ta là ai vậy, sai khác năm tám vạn còn túm? Cô ta nói với cậu cái gì?”

Biết rõ Hách Nghĩa Thành có ý kiến với Hạ Hoằng Huân, Mục Khả đương nhiên sẽ không nói Thích Tử Di là bạn gái trước của anh, mà nhắc nhở “thiện ý” của cô ta lại càng không thể nói. Cố sức đè nén những giọt nước mắt đang dâng lên, cô vừa sờ điện thoại bên gối vừa bâng quơ nói: “Tháng trước lúc tới kiểm tra sức khoẻ đã gặp, là bạn của Hạ Hoằng Huân.”

Nghe vậy, khóe môi Hách Nghĩa Thành mím thành một đường, ánh mắt sâu sắc liếc Mục Khả một cái, ngay sau đó nhìn về phía ngoài cửa sổ như không có chuyện gì, tâm tư không rõ.

Người có thể nói chuyện cùng cô trong đơn vị chỉ có Viên Soái, Mục Khả liền gọi cho anh.

Viên Soái tuyệt không dấu diếm Mục Khả bất cứ chuyện gì, đem tình huống chi tiết ngày hôm đó biết được từ miệng Trần Vệ Đông báo cáo hết. Sau đó lấy giọng sùng bái nói: “Lão đại thật quá cool, bị thương như vậy mà còn chạy nhanh hơn cả thỏ, chính trị viên nói lúc anh ta bị kéo xuống khỏi xe suýt chút nữa. . . . . .” Ý thức được không nên nói tục trước mặt cô, Viên Soái kịp thời phanh lại, cuối cùng nói: “Hai người tập hợp chưa? Mau mau hầu hạ Doanh trưởng chúng tôi cho tốt đi, làm mấy thứ canh bổ gì đó, đoạn đường còn gian nan hơi leo Vạn Lý Trường Thành, 17 cây số, quả thật không phải là chuyện người làm. . . . . .”

“17 cây số gì cơ?”

“Cô không biết à? Lão đại vội đi tới thành phố A, kết quả xe cùi kia bãi công ném anh ấy ở cái nơi chim không đẻ trứng. Chỗ kia rất vắng cả ngày chả có lấy một chiếc xe đi qua, anh ấy chỉ còn cách dùng chân giò hun khói chạy đến chỗ cô, chờ bọn tôi tới cứu không phải tác phong của anh ấy, nhất quyết chạy đi. Lúc gọi điện thoại để cho tôi tới lấy xe, ta vừa nghe vị trí thì, oa, tính ra từ đó chạy đến thành phố cũng phải 17 cây số đấy. Xem xem Doanh trưởng chúng tôi đối với cô như vậy, ông trời làm chứng. A, tôi nói này, này cô làm sao vậy, lão đại lửa thiêu đến mông. . . . . .”

Mục nhưng vội vàng cắt đứt lời anh, không thể tin xác nhận lần nữa: “Anh nói là anh ấy chạy 10… 17 cây số tới đây?”

Hách Nghĩa Thành bỗng chốc quay đầu lại, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Đối với những người tham gia quân ngũ mà nói, ai trên người không có thương tích? Không phải có câu, ví tiền quân nhân chỉ mang tính trang trí, thân thể có tính tàn phá. Cho nên, đối với việc vết thương cũ của đồng chí Doanh trưởng tái phát, Hách Nghĩa Thành vốn không hề để trong lòng. Nhưng anh không tài nào tưởng tượng nổi tình cảnh Hạ Hoằng Huân mang theo phần eo bị thương chạy 17 cây số. Anh thậm chí tự hỏi, nếu như đổi lại là anh, anh có thể hoàn thành nhiệm vụ dưới điều kiện cơ thể như vậy hay không.

Hạ Nhã Ngôn nghe vậy lập tức tức giận, cũng không quan tâm Mục Khả còn đang gọi điện thoại, cô tức giận quát: “Hoàn toàn không cần thắt lưng nữa rồi, nên đau chết anh đi!” Sau đó đá cửa chạy đi thu xếp chuyện trị liệu cho anh trai.

Lúc cúp điện thoại, nước mắt trong suốt nhẹ nhàng theo khóe mắt Mục Khả rơi xuống, một tiếng nức nở nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn nữa từ miệng cô tràn ra: “Cậu út, cậu nói xem, anh ấy yêu cháu đúng không?”

Trong ánh nắng trời chiều, Hách Nghĩa Thành nghiêng người đứng bên giường, giật mình chợt hiểu.

Chừng một canh sau, Hạ Hoằng Huân lần nữa xuất hiện ở bệnh viện lục quân. Áo sơ mi màu đen, áo khoác tối màu, tôn lên dáng người chân dài vai rộng của anh. Đôi mắt lạnh lùng khi nhìn thấy Thích Tử Di đi tới thì hiện ra mấy phần xa cách cùng bất đắc dĩ.

Không hy vọng xa vời anh sẽ chủ động chào hỏi, Thích Tử Di nói thẳng: “Bệnh viện đã nhận được điện thoại của đơn vị anh.”

Chân mày Hạ Hoằng Huân hơi cau lại: “Làm phiền cô cố gắng xếp thời gian vật lý trị liệu vào xế chiều.” Như vậy thì anh sẽ có thời gian ở bên Mục Khả cho đến lúc truyền nước biển xong.

“Sao vậy, còn muốn chăm sóc …bạn gái anh?” Đêm Mục Khả nhập viện Thích Tử Di trực ban nên cô biết. Nói thật, mãi không thấy Hạ Hoằng Huân đến, cô mơ hồ thất vọng đồng thời trong lòng ngược lại lại cân bằng. Cho rằng có lẽ Mục Khả trong lòng anh cũng không quan trọng như lời Hạ Nhã Ngôn nói. Mà bây giờ, cô lại không xác định được.

Hạ Hoằng Huân im lặng cũng là lời giải cho sự đau lòng của cô. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, Thích Tử Di có chút thương cảm: “Nhưng anh cũng là bệnh nhân. Nếu như không trị liệu hoàn toàn, sẽ ảnh hưởng tới công tác cùng cuộc sống hằng ngày.”

Hạ Hoằng Huân muốn nói “Cám ơn đã quan tâm”, lời đến khóe miệng lại tự động tiêu hóa, khách sáo hoa mĩ như thế không phù hợp với anh .

Ngắn ngủi 10 giây yên lặng, Hạ Hoằng Huân không còn lời nào để nói, cất bước muốn đi. Trong nháy mắt anh nghiêng người, anh nghe thấy Thích Tử Di nói: “Là vì trả thù em lựa chọn Vệ Minh nên anh mới tìm cô ta sao?”

Hạ Hoằng Huân đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn Thích Tử Di lạnh lẽo mà bén nhọn. Sau đó anh lại nở nụ cười như trào phúng, nhàn nhạt lại mệt mỏi: “Cô nghĩ nhiều rồi!”

“Tại sao là cô ta?” Cô ta nhìn như đứa con nít còn chưa lớn, vừa không có phong tình cũng không quyến rũ, còn không tỉ mỉ, quan trọng hơn là không biết cách chăm sóc thân thể cho anh.

“Tại sao không thể là cô ấy?” Cô hiểu chuyện, lạc quan, kiên cường, lương thiện, đáng yêu. . . . . . Cho dù là khuyết điểm, đều có thể phù hợp hoàn mỹ với anh. Người yêu như vậy, có thể gặp nhưng không thể cầu.

“Trước kia anh luôn không coi trọng tiến chức tiến hàm, lần diễn tập này dường như lại cực kỳ liều mạng.” Kiên định sâu trong mắt Hạ Hoằng Huân làm lòng Thích Tử Di đau nhói, cô không lựa lời nói: “Cũng đúng thôi, dù ba cô ta là Quân trưởng, cậu là Tham mưu trưởng Sư bộ, nhưng nâng đỡ người nhà cũng không nên làm quá lộ liễu, nên kín đáo một chút không để người ta phát hiện. Nếu như hai người kết hôn, có thể rút ngắn hai mươi năm phấn đấu rồi.”

Ánh Hạ Hoằng Huân mắt lặng lẽ tối lại, anh thu hồi vẻ thờ ơ, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên nghiêm túc, sắc bén, thậm chí còn có chút ác nghiệt, anh lấy giọng nói âm trầm lạnh lẽo đến cực điểm gằn từng chữ từng chữ nói: “Xin đừng lấy thước đo của cô đánh giá tôi!”

Đều nói, nếu như yêu thật lòng, không cần cố gắng nhớ cũng có thể khắc sâu vào tận xương tủy. Như vậy, nếu như rất hận thì sao, sẽ như thế nào? Hạ Hoằng Huân xưa nay luôn tỉnh táo chợt có chút lờ mờ, không nghĩ ra ban đầu người bị vứt bỏ rõ ràng là anh, dựa vào cái gì mà giờ lại quay lại hận? Bị hiểu lầm? Cái thế giới này, thật mẹ nó vặn vẹo!

Lặng yên trong giây lát, Hạ Hoằng Huân áp chế cảm xúc, anh lấy giọng điệu châm chọc nói: “Xem ra vì đến gần trung ương đảng, tôi quả thật cần đến cái thang này rồi!”

Nói thêm nữa dường như cũng không còn ý nghĩa, Hạ Hoằng Huân đi lướt qua cô, lúc ngẩng đầu thấy Hách Nghĩa Thành chẳng biết đã đứng ở cửa cầu thang từ lúc nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.