Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

Chương 43: Chương 43




“Tư Kiêu Kỳ,” Tiêu Thần vỗ vỗ giường, “Qua đây!”

Tư Kiêu Kỳ vô cùng ngoan ngoãn mà ngồi xuống, trong tay còn cầm theo cái đệm lót. Anh dựng đứng đệm để ngay đầu giường, rồi kéo Tiêu Thần vào trong ngực mình, hôn lên gáy anh một cái rồi mới thoải mái hỏi: “Có chuyện gì?”

“Anh nói rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Thần dựa vào eo Tư Kiêu Kỳ, Tư Kiêu Kỳ bị đau tới hút một ngụm khí lạnh, hai hàng lông mày xoắn vào nhau. Tiêu Thần nhớ lúc trước mình đã từng nói nhất định phải làm cho Tư Kiêu Kỳ hiểu được cảm giác thắt lưng đau tới đứng ngồi không yên, không nghĩ tới dưới tình huống này ước mơ cuối cùng cũng thành hiện thực. Nhưng vấn đề là Tiêu Thần lại chẳng cảm thấy cao hứng, trên thực tế anh có chút sốt ruột, một trận điên cuồng hôm qua cũng không đem lại cho anh cảm giác thoải mái tràn trề, ngược lại còn thấy mệt nhọc xen lẫn chút hoảng hốt, vẫn cảm thấy chưa đủ chân thật.

Vụ tai nạn giao thông đó có thể tạo thành hậu quả không thể cứu vãn, trong lúc người ta còn chưa chuẩn bị tinh thần để đối mặt đã ập tới, hình ảnh máu me đó lại hiện lên trong đầu Tiêu Thần, đúng anh sợ, thật sự rất sợ. Bởi vậy anh nhất định phải biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhất định phải biết, nếu như sau này Tư Kiêu Kỳ đều phải bôn ba ở ngoài, hai người bọn họ sẽ phải đối diện với cục diện nguy hiểm không thể lường trước được.

“Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ vỗ vỗ cằm Tiêu Thần, lại bị Tiêu Thần tát một cái phải thu tay về. Tư Kiêu Kỳ cũng không có tức giận chút nào ngược lại còn mặt dày xoa xoa hông Tiêu Thần, Tiêu Thần bắt lấy cùi chỏ của anh, khó chịu nói: “Anh có định nói hay không.”

“Nói, nói mà, ai da,” Tư Kiêu Kỳ năn nỉ, “Chúng ta đừng như vậy nữa mà, cậu cái bông hoa hướng dương biết điểm huyệt này đúng là khiến người ta không chịu được mà, anh hùng tha mạng.”

Tiêu Thần thế nhưng cũng không bị chọc cười, trái lại vẻ mặt còn có chút khó coi, anh hơi nheo mắt lại, giọng nói lạnh băng: “Anh thật sự không muốn nói?”

Anh trong nháy mắt biến thành con cọp, gà con tỏ vẻ không chịu được rồi!

“Tiêu Thần,” Tư Kiêu Kỳ thu hồi vẻ mặt lưu manh, ôm chặt lấy người trong lòng, nghiêm túc nói: “Tôi không phải không muốn nói với cậu, chỉ là sợ cậu sẽ lo lắng.”

“Không biết mới lo lắng, biết rõ rồi thì không lo nữa.” Tiêu Thần từ từ nói, lời này có chút khó hiểu, nhưng anh biết chắc Tư Kiêu Kỳ sẽ hiểu.

“Hoàn cảnh lúc đó chính là tông vào đuôi xe, tốc độ xe chạy trên đường cao tốc thường rất nhanh, mặt đường lại trơn, tầm nhìn lại không được rõ, có lẽ vì thế mới tông mạnh như vậy. Vừa nãy tôi mới xem tin tức, xác nhận tử vong đã lên tới hai mươi bảy người.” Tư Kiêu Kỳ thoải mái nói, nếu như Tiêu Thần muốn biết thì anh sẽ nói cho Tiêu Thần biết.

Tiêu Thần nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cọ cọ người Tư Kiêu Kỳ, Tư Kiêu Kỳ nằm xuống ôm người vào trong lòng nói: “Còn muốn nghe nữa không?”

“Nói rõ một chút.” Tiêu Thần lạnh nhạt nói.

“Ngày hôm qua là Trình Tử lái xe, cậu ấy rất có kinh nghiệm, lái xe tốc độ vừa phải, nhìn thấy tình huống không tốt thì còn chạy chậm hơn nữa. Kỳ thực trước khi xảy ra chuyện thì Trình Tử đã thắng xe lại rồi, chỉ là tốc độ chiếc xe phía sau quá nhanh nên tông phải đuôi xe của bọn tôi, xe cũng là bị chiếc xe đó đẩy lên.”

“Vậy tại sao lại nghiêm trọng như thế?” Tiêu Thần nhớ tới ngày hôm qua nhìn thấy Trình Tử trong bệnh viện trên đầu quấn băng gạc, cả người toàn là máu, mà Tư Kiêu Kỳ tuy rằng không có vết thương nào nghiêm trọng nhưng trên người cũng bị xanh tím một mảng.

“Xe phía sau là xe khách lớn, trọng tải tương đối nặng, quán tính tự nhiên sẽ không nhỏ. Lúc đó Trình Tử bị văng ra nằm trên đỉnh động cơ, đầu bị tổn thương, rồi ngất đi. Tôi thì bị kẹt ở trên ghế không cách nào động đậy được phải chờ tới khi cảnh sát tới mở cửa với tháo dây an toàn tôi mới đi ra ngoài được. Vừa mới ra khỏi xe tôi lập tức mượn điện thoại gọi cho cậu ngay, tôi nghĩ chắc hẳn cậu đã biết rồi, khẳng định cậu sẽ lo lắng, cũng biết chắc cậu sẽ tới phụ cấp cứu bệnh nhân chỉ là không ngờ cậu có mặt ngay tại hiện trường. Aizz, hóa ra mấy người bọn cậu cũng không phải chỉ làm việc ở bệnh viện…”

“Các anh…thường xuyên gặp phải những tình huống như vậy sao?” Tiêu Thần cắt ngang Tư Kiêu Kỳ, anh biết Tư Kiêu Kỳ đang đánh lạc hướng vấn đề đi chỗ khác, xa được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. Nhưng mà anh không thể không nói tới cùng, người đang ở cùng với mình là tài xế, người này yêu thích chính là cảm giác vui vẻ khi được lái xe, mặc dù làm ông chủ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tự mình cầm lái. Hắn không phải chín giờ đi làm năm giờ về, mà nguy cơ lớn nhất là bị ông chủ gây khó dễ; hắn cũng không mở sạp bánh rán trước cửa bệnh viện, chỉ việc lo tránh quản lý đô thị, hắn chính là chạy xe trên đường, tay lái mới là thứ hắn yêu thích nhất.

Tiêu Thần sẽ không đi tranh sủng với một chiếc xe làm gì, anh cũng không đòi hỏi Tư Kiêu Kỳ bỏ đi thú vui lái xe, bởi vì hắn thích nhất là ngồi ở chỗ điều khiển, là Tư Kiêu Kỳ cợt nhã hề hề thích dùng đầu lưỡi lưu manh để trêu chọc mình, anh cũng rất thích một Tư Kiêu Kỳ không ngừng nỗ lực muốn gầy dựng lại công ty, anh càng yêu thích dáng vẻ nắm hết mọi thứ trong tay lúc người này cầm lái.

Bởi vậy Tiêu Thần cần phải biết để chuẩn bị tâm lý đối mặt với những đả kích mình có thể gặp phải sau này.

“Làm gì có chứ!” Tư Kiêu Kỳ ngồi bật dậy, “Nếu như mỗi ngày đều gặp chuyện thì còn có ai dám ra ngoài lái xe nữa. Bất quá người như bọn tôi quanh năm đều ở trên đường cao tốc, tình huống như vậy gặp tương đối nhiều.” Tư Kiêu Kỳ nắm bàn tay lạnh lẽo của Tiêu Thần, an ủi nói, “Cậu thật sự không cần phải lo lắng đâu, lái xe đa phần đều có rất nhiều kinh nghiệm, trừ khi đụng phải tình huống đặc thù, còn bình thường chỉ phải hoảng sợ chút thôi.”

“Người tài xế lúc trước làm ở công ty anh…đã xảy ra chuyện gì?”

Tư Kiêu Kỳ lập tức trầm mặc, ngón tay xuyên qua mái tóc đen dày của Tiêu Thần, ánh mắt tập trung một chỗ không hề tản ra. Tiêu Thần cũng không nói gì để yên cho Tư Kiêu Kỳ vò đầu mình, tới nỗi da đầu cũng muốn tỏa nhiệt. Một lát sau Tư Kiêu Kỳ mới từ từ nói:

“Người tài xế đó tên là Lý Tiểu Chu, bọn tôi có mười mấy năm giao tình, là huynh đệ rất thân thiết. Ngày hôm đó có chuyến hàng cần đưa tới Hoa Khê, kỳ thực cũng chỉ có hơn 100km tới 200km thôi, chạy xe hơn một tiếng là tới nơi rồi. Lúc đó đáng lẽ là do tôi chạy, nhưng là…nhưng là tôi…Tối hôm trước đi tụ tập ăn chơi uống nhiều tới không đi nổi, liền gọi điện thoại cho Tiểu Chu. Tiểu Chu lúc đó mới chạy xong một tuyến đường dài, người còn chưa kịp rời khỏi bãi đỗ xe, tôi mới nói cậu ấy chạy giúp tôi chuyến Hoa Khê, lúc đó nghĩ chuyến này cũng gần, Tiểu Chu dù vừa mới chạy xong một chặng đường dài thì cũng không phải vấn đề gì lớn…”

Tư Kiêu Kỳ ngừng lại, tựa hồ như muốn né tránh gì đó, sau đó lại thay đổi đề tài rồi nói tiếp: “Trong nhà Tiểu Chu chỉ còn mỗi mẹ thôi, ở nông thôn, nghèo lắm, nuôi lớn một thằng con trai thật không dễ dàng…Bà ấy rất tốt, mỗi năm đều gởi tặng bọn tôi đồ ăn với rau dưa nhà trồng, còn có gà ta, gà ta chính cống luôn, rất thơm…”

Tiêu Thần cúi đầu nhìn cánh tay Tư Kiêu Kỳ đặt trước ngực mình, làn da màu đồng cổ, từng đường bắp thịt lộ rõ, mạnh mẽ cường tráng. Giờ cánh tay này lại đang run khẽ, có chút lạnh lẽo. Tiêu Thần đặt bàn tay mình lên, bàn tay có chút hừng hực dán vào, anh nói: “Bà ấy chính là mẹ nuôi của anh?”

Tư Kiêu Kỳ gật gù: “Công ty bảo hiểm bồi thường căn bản không được bao nhiêu, vì dù sao một phần cũng do Tiểu Chu. Chồng bà ấy chết sớm, đã vậy giờ lớn tuổi rồi lại mất đi đứa con. Vì thế mỗi tháng bọn tôi đều gom góp lại mỗi người một ít tiền gửi cho bà ấy, phải nói là của công ty bảo hiểm bồi thường, bà ấy mới chịu nhận…”

“Vậy nên.” Tiêu Thần cọ cọ ngực Tư Kiêu Kỳ một hồi, nói tiếp, “Sau này anh sẽ chịu trách nhiệm phụng dưỡng bà ấy đúng không.”

“Ừ,” Tư Kiêu Kỳ nói, “Tôi sẽ nhận bà ấy làm mẹ, phụng dưỡng bà ấy, được không, Tiêu Thần, chúng ta sẽ cùng phụng dưỡng bà ấy được không?”

Tâm trạng Tiêu Thần bắt đầu rối bời, Tư Kiêu Kỳ nói “Chúng ta cùng nhau phụng dưỡng bà ấy”, chúng ta, mình với hắn, là người một nhà!

Tiêu Thần hít sâu một hơi, sau đó gật gù nói: “Được.” Anh dừng lại một chút, thấp giọng nói tiếp: “Tuy rằng nói thế này có vẻ rất ích kỉ, rất vô tình, thế nhưng tôi thật sự cảm kích con trai bà ấy đã thay anh chạy chuyến xe đó.”

“Nếu như là tôi chạy thì sẽ không xảy ra chuyện rồi.”

Tiêu Thần gật gù, “Có thể, nhưng cũng có thể là do Tiểu Chu thay anh chịu phần nạn kiếp này.”

Tư Kiêu Kỳ trầm mặc một hồi, miễn cưỡng nở nụ cười: “Tiêu Thần, cậu rõ ràng là một bác sĩ, tinh thần chủ nghĩa duy vật để ở đâu a?”

“Sau này tôi sẽ thường xuyên đi dâng hương.” Tiêu Thần nghiêm túc nói.

Tư Kiêu Kỳ đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Tiêu Thần, anh nắm lấy cằm Tiêu Thần, lập tức hôn xuống. Tiêu Thần nhắm mắt lại vòng tay qua ôm cổ Tư Kiêu Kỳ, đợi tới lúc bừng tỉnh mới phát hiện bàn tay to lớn của Tư Kiêu Kỳ đã men theo thân thể mình đi xuống phía dưới tự lúc nào.

Tiêu Thần bị đói bụng tỉnh, khi mở mắt ra Tư Kiêu Kỳ còn đang ngủ. Anh lẳng lặng nằm thêm lúc nữa, cảm thấy mây đen trong lòng mấy ngày nay cuối cùng cũng chịu tản đi, có một loại cảm giác rất nhẹ nhàng, hô hấp trở nên dễ hơn rất nhiều. Anh nghiêng đầu nhìn Tư Kiêu Kỳ, Tư Kiêu Kỳ lúc ngủ hơi nhếch miệng, ngáy khò khè, hai hàng lông mày dày đặc vô cùng yên tĩnh. Người đàn ông này dùng thân thể khiến mình phóng túng một hồi, kết quả dù cả người mệt rã rời nhưng vô cùng vui vẻ.

Thật tốt! Tiêu Thần yên lặng nở nụ cười, anh đi vào phòng vệ sinh tắm rửa, tới lúc đi ra mở tủ lạnh mới phát hiện trong nhà chỉ còn sủi cảo đông lạnh.

Dù sao cũng đỡ hơn phải ăn mì gói, nghĩ vậy Tiêu Thần lấy một gói sủi cảo ra cho vào lò vi sóng, chiều nay chắc phải đi siêu thị một chuyến, sắp tới được nghỉ ba ngày nhất định phải nhân cơ hội này tranh thủ mà nghỉ ngơi, mua chút lương thực dự trữ trong nhà. Hai người đàn ông trưởng thành sống chung một chỗ mà tối nào đói bụng cũng phải gặm bánh mì thật sự quá thê thảm.

Thật ra lúc Tiêu Thần mở tủ lạnh thì Tư Kiêu Kỳ đã tỉnh rồi, nhưng anh lại không muốn nhúc nhích, cứ như thế nằm một chỗ nhìn Tiêu Thần đi tới đi lui. Người này càng nhìn càng hợp mắt, sao lại có thể vừa ý như vậy chứ? Tư Kiêu Kỳ đắc ý mà nghĩ, lại cảm giác mình quả thật là may tới khó tin nổi, luôn cảm thấy trên lí thuyết Tiêu Thần và mình hẳn phải là hai đường thẳng song song không bao giờ có thể giao nhau mới đúng, nhưng thực tế hai người bọn họ không chỉ tương giao mà còn quấn nhau ở cùng một chỗ không thể tách rời.

“Bảo bối,” Tư Kiêu Kỳ lười biếng kêu lên một tiếng. Từ tối hôm qua sau khi thốt lên câu “Bảo bối” thì anh đã cảm thấy cách gọi này quá hợp với Tiêu Thần, nên cứ thế mà gọi luôn. Tiêu Thần cũng không có ý kiến gì với cách gọi này, anh cảm thấy Tư Kiêu Kỳ tự xưng mình là “Ta” gọi mình là “Bảo bối nhi” cũng xem như là tích góp chút tình thú.

“Sao?” Tiêu Thần cho nước vào lò vi sóng.

“Hai đường thẳng song song làm sao mới có thể tương giao?” Tư Kiêu Kỳ rất tự nhiên đem vấn đề mình thắc mắc hỏi thẳng Tiêu Thần.

“Có thể tương giao tại vô cực.” Tiêu Thần liếc mắt một cái hỏi, “Tại sao lại hỏi cái này?”

Tư Kiêu Kỳ yên lặng liếc mắt, bởi vậy đời này anh ghét nhất chính là học bá, một chút lãng mạn cũng không có.

“Đừng nấu, chúng ta đi ra ngoài ăn đi, tốt xấu gì cũng ăn mừng một chút việc tôi sống sót sau tai nạn chứ.” Tư Kiêu Kỳ lập tức nói sang chuyện khác, vứt vấn đề hai đường thẳng song song qua một bên.

Tiêu Thần thoải mái tắt lò vi sóng: “Tôi cũng không muốn ăn sủi cảo, giờ chúng ta đi ăn gì?”

“Đợi lát nữa đi theo tôi.” Tư Kiêu Kỳ nhảy xuống giường đi rửa mặt, trong tiếng nước ồn ào nói với Tiêu Thần, “Dẫn cậu đi ăn chỗ ngon.”

Hai người thay quần áo đi ra ngoài, Tư Kiêu Kỳ vừa muốn mở cửa ngồi vào chỗ điều khiển liền bị Tiêu Thần đẩy qua một bên.

“Tiêu Thần, dù sao sau này tôi cũng phải lái xe mà.” Tư Kiêu Kỳ bất đắc dĩ ngồi vào chỗ kế bên ghế tài xế, vừa thắt dây an toàn vừa nói.

“Sau này hãy nói đi, bây giờ tôi không muốn để anh lái xe.” Tiêu Thần dứt khoát dập tắt ý nghĩ của Tư Kiêu Kỳ.

Dưới sự chỉ huy của Tư Kiêu Kỳ xe đi thẳng một đường về hướng đông, rất nhanh đã đi qua Thất Gia Kiều tới khu phụ cận vùng khai thác. Tiêu Thần nhìn chu vi càng ngày càng trống trải thắc mắc hỏi: “Anh chắc nơi này có quán ăn ngon chứ?”

Tư Kiêu Kỳ vô cùng thần bí cười một cái, quẹo qua một cái cua quẹo rồi cho xe dừng lại trước sân đang đóng kín cửa, lúc này Tiêu Thần giống như hiểu được cái gì đó, anh nhảy xuống xe đi tới nhìn vào khe cửa. Quả nhiên đây là một gian nhà rất rộng, bên trong là hai hàng xe thẳng tắp. Một hàng là xe khách loại lớn cao to khí thế, hàng còn lại là xe IVECO mới tinh.

Tư Kiêu Kỳ móc chìa khóa ra mở cửa, dùng sức đẩy đẩy cánh cửa sắt. Tiêu Thần cảm thấy một thế giới hoàn toàn mới đang chậm rãi mở ra trước mắt mình.

Tư Kiêu Kỳ kéo anh vào sân, đứng cạnh hai hàng xe bày ra dáng vẻ đứng trên muôn người nói: “Loại xe này đi mấy tuyến đường thủy, xe này đi Hoa Khê, cái bên kia tương lai sẽ chạy tuyến Nội Mông…”

Tiêu Thần thất thần nhìn gò má Tư Kiêu Kỳ, cái cằm với những đường nét cường tráng, lông mày rậm rạp tung bay, đôi mắt sáng ngời như phát ra hào quang. Hắn duỗi cánh tay chỉ chỉ từng chiếc xe một, giọng nói kiêu ngạo mạnh mẽ vang vọng khắp sân. Tiêu Thần không biết dáng vẻ của ba Tư Kiêu Kỳ lúc kiểm duyệt đoàn xe ra sao, chỉ biết lúc này Tư Kiêu Kỳ rất đẹp trai.

***

Kế hoạch của Tiêu Thần triệt để thất bại, ba ngày liên tục anh không có ngày nào được nghỉ ngơi. Ngày thứ nhất đi với Tư Kiêu Kỳ kiểm duyệt đoàn xe, ngày thứ hai tới bệnh viện đón Trình Tử về, ở phòng cấp cứu gặp phải chủ nhiệm liền bị lôi đi khâu hai cái đầu. Ngày thứ ba khi anh quyết tâm không ra ngoài, ở trong nhà ngủ một giấc thật đã thì Kiều Hâm chạy tới nhà bàn bạc với Tư Kiêu Kỳ mấy thứ cần chuẩn bị cho ngày khai trương.

Buổi tối ngày thứ ba trước khi tiến vào mộng đẹp Tiêu Thần oán giận nói với Tư Kiêu Kỳ: “Ba ngày không ngủ được giấc nào thoải mái.”

Tư Kiêu Kỳ ôm lấy đầu Tiêu Thần gặm một cái, dỗ ngọt: “Ngủ sớm, ngày kia được nghỉ chúng ta ở nhà ngủ cả ngày.”

Tiêu Thần nói thầm một câu “Ai tin” rồi nhắm mắt ngủ, trước khi ngủ anh vẫn đang còn suy nghĩ tới chuyện nghỉ đông năm nay có thể xin nghỉ phép rồi.

Đáng tiếc Tiêu Thần cũng không có cơ hội đi lo chuyện nghỉ đông.

Cấp cứu vẫn bận tối mặt tối mày như cũ, Tiêu Thần bận rộn tới nỗi chân không chạm đất, cả ngày đi vòng quanh phòng khám bệnh với giường bệnh, rồi từ giường bệnh tới phòng cấp cứu, từ phòng cấp cứu đến phòng khâu, đến nỗi anh phải hoài nghi liệu trong thành phố có phải đang có băng đảng nào lại hẹn đánh nhau nữa không, nếu không sao lại có nhiều người bị thương vì ẩu đả tới vậy.

Vất vả chịu đựng tới lúc tan ca Tiêu Thần còn chưa kịp ra khỏi tòa lầu cấp cứu đã gặp phải viện phó Trương.

“Ấy, ngài sao lại tới chỗ này?” Tiêu Thần lên tiếng chào hỏi trước, bởi vì có Quách Hoành ở giữa nên hai người họ cũng có chút quen biết chỉ là không quá thân thiết.

“Tôi đến đây có chút chuyện sẵn tiện ghé qua xem chút.” Viện phó Trương cầm tờ đơn trong tay, cười nói, “Tan ca rồi, cùng nhau về đi.”

Tiêu Thần cầm túi theo viện phó Trương ra ngoài, hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm chớp mắt đã ra tới cổng, đang định chào tạm biệt thì viện phó Trương lên tiếng hỏi: “À đúng rồi Tiêu Thần, người bạn đó của cậu không sao chứ?”

“Ai?” Trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Thần không kịp phản ứng lại.

“Lần đó không phải cậu nói có người bạn ở trên đường cao tốc G7 sao, tai nạn ngày hôm đó, cậu ấy không sao chứ?”

“À,” Tiêu Thần hiểu được gật gù nói, “Cậu ấy không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi.”

“Đúng là dọa cậu một trận nhỉ?”

“Đúng vậy, dọa em sợ một hồi, lúc đó em…” Tiêu Thần đột nhiên ngừng lại, nhìn viện phó cảm thấy có gì đó không đúng.

Viện phó Trương cười với anh rất tự nhiên, thậm chí còn mang theo quan tâm, hắn nói: “Không có sao là tốt rồi, cục diện ngày hôm đó, tôi biết cậu rất khổ sở, chỉ là chúng ta làm nghề này, thật sự cũng không còn cách nào khác.”

“Trương viện,” Tiêu Thần chần chừ một lúc rồi nói, “Lúc đó…em thật sự rất căng thẳng, em cũng là lần đầu tiên đi ra ngoài cấp cứu, chưa có kinh nghiệm, luống cuống tay chân, khẳng định vẫn còn nhiều thiếu sót.”

“Không phải không phải,” viện phó Trương cười ha hả nói, “Rất tốt, cậu xử lý mọi việc rất tốt. Cậu xem, hơn năm giờ rồi, mau mau về nhà đi, có chuyện gì sau này hãy nói. Vừa trải qua xong một đợt cấp cứu, cậu cũng mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi nhiều vào.”

“Vâng ạ.” Tiêu Thần vững vàng nhìn vào mắt viện phó Trương, muốn từ bên trong nhìn ra cái gì đó, anh khách khí nói, “Cảm ơn.”

“Cái này có gì mà phải cảm ơn. Công việc cấp cứu của các cậu cũng không dễ dàng gì, cậu làm sao dung hòa tốt công việc với cuộc sống là được rồi, đừng để ảnh hưởng lẫn nhau.”

Tiêu Thần từ từ gật gù, nói: “Em hiểu rồi ạ, cảm ơn viện phó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.