Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 206: Chương 206: Đào xong hố sâu




Đối với tức phụ nhà mình đáy mắt chợt lóe tinh quang, Hạng Tử Nhuận lựa chọn hạ mày kiếm, ung dung thản nhiên.

Tức phụ nhà mình là người như thế nào hắn rõ ràng nhất, bất quá, nàng là miệng cứng nhưng lòng mềm, nhưng đó là đối với người thân của mình, mà nay nàng sảng khoái đáp ứng đem phương pháp làm thùng lọc dạy cho người của Nghiêm Trung Đình như vậy, việc này dù thế nào cũng thấy cổ quái.

Đối với những chuyện thuộc về sinh ý, nàng từ trước đến nay ánh mắt luôn độc đáo, chẳng lẽ nàng không biết lần này sau trận bão, xung quanh nguồn nước đều sẽ bị ô nhiễm, nếu lúc này mở rộng thùng lọc nhất định sẽ làm chấn động, một món lợi nhuận cực lớn?

Hạng Tử Nhuận lại không biết, ý tưởng này Tô Khả Phương cũng từng nghĩ tới, chỉ là phương pháp làm thùng lọc quá đơn giản, nếu thật sự đưa thùng lọc mở bán ra thị trường, khẳng định sẽ nhanh chóng có nhà khác cũng bán, chi bằng bán cho Nghiêm Trung Đình một ân tình, rồi từ ông ấy đòi lấy đồ mình muốn

Thời điểm Tô Khả Phương dạy nha dịch làm thùng lọc, Nghiêm Trung Đình cũng ở một bên nhìn, thấy nàng sau một lúc liền làm xong một cái thùng lọc, không khỏi giật mình nói: “Không nghĩ tới thùng lọc này lại đơn giản như vậy!”

“Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền!”

Tô Khả Phương mắt hạnh hơi chớp, miệng nói đùa.

Kỳ thật lời này nàng là nhắc nhở Nghiêm Trung Đình, làm thùng lọc dù là đơn giản, nhưng không có nàng chỉ dạy, bọn họ cũng không biết cách làm.

“Đúng, đúng, Tô lão bản nói có đạo lý, Tô lão bản là người có tâm, cũng may nhờ Tô lão bản đây tâm!” Nghiêm Trung Đình khẳng định với Tô Khả Phương, sau đó nói với người bên cạnh: “Các ngươi tìm thật nhiều người lại đây, chúng ta suốt đêm tranh thủ làm thùng lọc này, sáng mai cần phải đem thùng lọc chia ra đem đến mỗi thôn trấn phía dưới.”

“Vâng, đại nhân!”

Nghiêm Trung Đình ra lệnh một tiếng, phía dưới mười mấy người vội hành động ngay lập tức.

“Nghiêm lão gia, qua bên đây nói chuyện một chút đi?” Tô Khả Phương thấy Nghiêm Trung Đình phân phó xong hạ nhân, liền hướng ông cười nói.

“Đương nhiên.” Nghiêm Trung Đình đi theo vợ chồng hai người đi về hướng thượng du sông.

Lúc này trời đã tối rồi, bờ sông im ắng, Tô Khả Phương cùng Nghiêm Trung Đình nói tỉ mỉ hơn nửa canh giờ, một bên Hạng Tử Nhuận không nói một lời, cũng không ngắt lời hai người.

Nghe tức phụ mình nói chuyện thật đĩnh đạc, Hạng Tử Nhuận bất giác cong cong khóe môi.

Hắn liền biết nàng không thể nào giúp Nghiêm Trung Đình không công, chỉ là hắn không nghĩ tới nàng khẩu vị lớn như vậy, đem hố đào sâu đến như vậy, còn có thể làm Nghiêm Trung Đình cam tâm tình nguyện, cao hứng phấn chấn mà nhảy xuống hố.

“Tô lão bản, việc này không nên chậm trễ, còn phải phiền toái ngươi mau chóng an bài, chờ ngươi bên này an bài thỏa đáng xong quan phủ sẽ lập tức phát công văn cho ngươi.” Nghiêm Trung Đình vẻ mặt vui mừng khôn xiết.

Đây là việc có lợi cho bá tánh, hắn đương nhiên phải dốc hết sức làm.

“Nghiêm đại nhân, ta sẽ mau chóng an bài việc này, nhưng còn phải xin Nghiêm đại nhân thay ta giữ bí mật, việc này ta muốn cho người khác biết.” Tô Khả Phương nghiêm mặt nói.

Nghe vậy, Nghiêm Trung Đình trong mắt lóe lên kinh ngạc, đây là chuyện có thể nhận được thanh danh tốt, vậy mà nàng cư nhiên không muốn cho ai biết?

Nhưng nàng đã có yêu cầu này, Nghiêm Trung Đình cũng không hỏi nhiều, sảng khoái gật đầu nói: “Tô lão bản yên tâm, việc này sẽ không có người thứ tư biết.”

Đêm đó, Nghiêm Trung Đình cùng Hạng Tử Nhuận ngồi kề đầu gối nhau nói chuyện, đem tình huống trước sau trận bão ở Phong Quả thôn cơ bản thăm dò, cũng đem những gì cần chú ý hoặc phòng ngừa và hạng mục công việc cần ghi nhớ, sáng sớm ngày hôm sau liền mang theo người cáo từ Tô Bằng và các hương thân, Hạng Tử Nhuận cùng Tô Khả Phương tiễn bọn họ ra cửa thôn, nhìn theo bọn họ rời đi.

“Nghiêm đại nhân nói chàng cũng nghe thấy rồi đấy, việc này cứ nắm chắc mà làm, việc tìm người liền giao cho chàng!” Nàng khoác chặt cánh tay hắn, ngước mắt nhìn hắn cười nịnh nọt.

Đã là vợ chồng, muốn hắn hỗ trợ đều là đúng lý hợp tình.

Cánh tay dài của hắn vòng qua eo nàng, đem nàng giam cầm trong lồng ngực mình, nhướng mày hỏi: “Tìm người không thành vấn đề, nhưng mà trước tiên phải khen thưởng ta đã, có phải hay không?”

Nàng liếc xéo hắn: “Chờ chàng tìm được người hãy nói.”

“Vậy trước tiên lấy chút lãi thì có thể chứ?” Nói xong, cũng mặc kệ nàng có đồng ý hay không, liền cúi đầu ở môi nàng nhẹ mổ một ngụm.

Nàng từng nói, trong vòng nửa tháng hắn không được chạm vào nàng, hắn cũng không dây dưa quá mức, chỉ là hắn đâu phải người dễ dàng thỏa hiệp như vậy? Huống chi bọn họ mới nếm thử mùi vị hoan lạc, còn đang trong thời điểm tươi đẹp.

Ăn xong cơm trưa, Hạng Tử Nhuận nhìn nhìn thời tiết nói với tức phụ của mình: “Vợ, hôm nay thời tiết không tồi, nếu không chúng ta lên núi đi dạo đi? Thuận tiện đi thăm A Ngốc?”

“Được a, ngày đó ta thấy A Ngốc thương nhẹ, ta cho nó thuốc chữa thương, cũng không biết có lành chưa?” Nghĩ đến A Ngốc ngốc nhưng giỏi chịu đựng, Tô Khả Phương nhịn không được cong môi cười.

“Chạy nhanh lên vợ.” Hắn thúc giục.

“Không có xa, chàng gấp cái gì?” Tô Khả Phương liếc mắt nhìn hắn, nói cho Diêu thị cùng Lư thị là nàng đi.

Bằng không hai người đi mất nguyên buổi chiều, các nàng sẽ lo lắng.

Hai vợ chồng tiến vào núi sâu, tìm một hồi mới tìm được A Ngốc.

A Ngốc vừa thấy hai người đến liền cao hứng chạy về phía bọn họ, thấy A Ngốc liền nhào về phía tức phụ của mình, Hạng Tử Nhuận một tay đem nàng kéo vào trong lồng ngực mình, khiển trách nói: “Về sau không được ôm nàng!”

Cơ thể nàng nhỏ, bị nó thô lỗ ôm như vậy, làm sao chống đỡ nổi?

A Ngốc bị Hạng Tử Nhuận răn dạy một phen, đứng ở đó một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ là đáng thương cười hề hề nhìn Tô Khả Phương.

Tô Khả Phương trong lòng mềm nhũn, tức giận, mắt liếc Hạng Tử Nhuận một cái: “Ngươi đi ghen với A Ngốc à?”

Nghe vậy, Hạng Tử Nhuận mặt đen sì: “Ai ghen tị?”

Hắn chỉ là lo lắng nàng bị thương, sao mà bị vặn vẹo thành như vậy?

Hắn làm như không có tự tin, mới đi ghen cùng một con gấu?

“Ngoại trừ chàng còn ai nữa?” Tô Khả Phương lấy mắt trừng hắn.

Hạng Tử Nhuận không muốn cùng nàng tiếp tục cái đề tài không có dinh dưỡng này, liền kéo nàng đi về phía thạch động bên kia: “Thăm A Ngốc cũng thăm qua rồi, tinh thần nó tốt rồi, chúng ta đi xem gà rừng có đói chết không đi.”

Hắn mới đầu nhìn thấy gà rừng trong trại chăn nuôi, còn tưởng rằng nàng lại lên núi bắt gà rừng, bằng không sao có thể sinh sôi nẩy nở nhanh như vậy?

Đến khi vào không gian của nàng hắn mới biết được, nguyên lai không gian của nàng thần kỳ như vậy, hắn cho nàng con gà rừng mẹ là có thể ấp ra gà rừng con, còn dòng suối nhỏ kia, rõ ràng là nước ngọt, nhưng trong suối lại nuôi rất nhiều cá biển, cái gì cũng không thể dùng lẽ thường mà giải thích.

Mặt khác, không gian kia của nàng còn có một chỗ tốt nữa, đó chính là bỏ bất cứ thứ gì vào cũng không sợ hư, hơn nữa bên trong không có phân biệt ngày đêm, lúc nào cũng ánh nắng tươi sáng……

“Chàng sao lại nói thay đổi liền thay đổi vậy? Không phải trước kia chàng đồi với A Ngốc rất tốt sao?” Tiếng nàng nghi ngờ truyền đến, đánh gãy suy nghĩ của hắn.

Lúc đầu nàng thực là kiêng kị A Ngốc, dù sao cũng là con quái vật khổng lồ ở trước mắt, không thể nào một chút cũng không sợ hãi, chính là sau này thấy nó cùng Hạng Tử Nhuận ở chung, nàng cảm thấy A Ngốc kỳ thật cũng rất đáng yêu.

Sự thật chứng minh nàng không có nhìn lầm, A Ngốc là con gấu rất có linh tính.

“Trước kia là trước đây, hiện tại là hiện tại.” Hắn không cho là đúng nói.

Trước kia hắn sinh hoạt buồn tẻ, hơn nữa nhiều năm cư trú ở trên núi, ngoại trừ cùng với A Ngốc nói nói mấy câu, ai hắn cũng đều phòng bị.

Hiện tại không giống vậy, hắn không cần lại che dấu chính mình, bên người có người nhà và tức phụ, hắn đã không có dư thừa tinh lực đi dỗ dành A Ngốc.

Hiện tại muốn dỗ dành, cũng là dỗ dành tức phụ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.