Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 404: Chương 404: Tg19: tu chân thí luyện (20)




Edt: Mítt

~~~~~~~~

Bởi vì mỹ nữ áo vàng đến, bầu không khí ở sơn môn của Thái Nhất môn lại biến đổi.

Đoàn lão gia tử nhìn nữ tử áo vàng kia phô trương, nhịn không được nhíu mày: “Không biết tiên tử xưng hô như thế nào?”

“Đoạn trưởng lão khách khí, tiểu nữ tên Vân Tiên Nhi, chỉ là một đệ tử ký danh bình thường của Thiên Vận tông!”

Nghe Vân Tiên Nhi nói, ánh mắt Đoạn trưởng lão lập tức biến ảo ——

Vân Tiên Nhi?

Đây không phải đệ tử ký danh của chưởng môn Thiên Hành Tử Thiên Vận tông sao? Cái này mà là ký danh bình thường? Quả thực là địa vị rất lớn đấy được không!

“Thì ra là Vân tiên tử giá lâm, Đoạn mỗ không tiếp đón từ xa, không biết tiên tử đến đây là vì chuyện gì?”

Ngữ khí của Đoạn trưởng lão lập tức trở nên ôn hòa, tư thái cũng phóng xuống rất thấp.

Nghe Đoạn trưởng lão nói, Vân Tiên Nhi đạm nhiên cười, đôi mắt đẹp lưu chuyển cuối cùng dừng ở trên người Hàn Vũ.

“Sư tôn kêu ta mang một người trở về gặp ông ấy, ừm, chính là hắn!”

Nói xong, Vân Tiên Nhi giơ ngón tay ngọc nhỏ dài chỉ chỉ Hàn Vũ trên mặt đất.

Lúc này Hàn Vũ thoạt nhìn vô cùng chật vật, thật ra Vân Tiên Nhi cũng không rõ sư tôn vì sao nhất định kêu chính mình ngàn dặm xa xôi đuổi tới nơi này, tới cứu gia hỏa không biết là ai này.

Nhưng sư tôn luôn luôn có thể thấy được thiên cơ, cái gọi là thiên cơ bất khả lộ, sư tôn không thể nói rõ với mình, mình chỉ có thể dựa theo chỉ thị của người mà làm việc!

Thiên Hành Tử đạo trưởng thế nhưng muốn gặp Hàn Vũ! Hay là hắn còn có thân phận gì khác?

Nghe Vân Tiên Nhi nói, đáy lòng Đoạn trưởng lão cũng nhấc lên sóng to gió lớn, hôm nay Đoạn gia đã cùng tiểu tử này kết tử thù, nếu để hắn tồn tại, hoặc có khả năng xoay người, như vậy tương lai cảnh ngộ Đoạn gia thật có nguy cơ!

Mà hiện tại mình lại không thể công khai cự tuyệt yêu cầu của Thiên Vận tông, tròng mắt Đoạn trưởng lão quay nhanh, đang suy tư đối sách.

Lúc này, thấy Hàn Vũ đang đổ máu, Cưu nhịn không được tiến lên đỡ hắn.

“Ngươi không sao chứ? Chảy máu thật nhiều nha!”

Ô ô ô ô, quá lãng phí, đây đều là tinh huyết mới mẻ đó!

“Ta không sao.”

Hàn Vũ giãy giụa đứng dậy, quay đầu nhìn thiếu nữ áo đỏ vẻ mặt bi thương ở bên cạnh, hắn nhịn không được miễn cưỡng hướng về phía nàng cười cười: “Cưu, nàng đừng khổ sở, ta thật sự không sao.”

Cưu:……

Ngươi không sao, ta có sao này! Bao nhiêu đó máu đều là của ta, đều là của ta a!

Nhìn thấy Cưu và Hàn Vũ hỗ động, Tô Vãn một bên quả thực không nỡ nhìn thẳng.

Nam chủ đại nhân, ngươi cũng có hôm nay!

Khụ khụ, nhưng mà lại nói tiếp, Vân Tiên Nhi kia cho dù là diện mạo hay là khí tràng xuất thân đều tràn đầy phong phạm nữ chủ nha! Cho nên nam chủ đại nhân, ngươi lúc này không nên đối với nữ chủ đại nhân nhất kiến chung tình, cảm động đến rơi nước mắt sao?

Ngươi xoay người cùng với đóa hoa ăn thịt người show ân ái cái gì đấy?

Tô Vãn đang phun tào, ngay sau đó, nàng đột nhiên sắc mặt đại biến.

“Cưu! Cẩn thận!”

Thì ra thời điểm Cưu xuất hiện ở bên cạnh Hàn Vũ, sắc mặt Vân Tiên Nhi lập tức thay đổi, nàng hầu như không chút do dự thả ra một kiện pháp bảo ——

“Tiên Nhi, con phải nhớ kỹ, tới nơi đó nhìn thấy bên người Hàn Vũ có bất kì nữ tử áo đỏ nào xuất hiện, lập tức giết chết ngay tại chỗ, ngàn vạn lần không được do dự!”

Cảnh cáo của sư tôn còn vang vọng ở bên tai, vừa rồi thời điểm Vân Tiên Nhi đến, đầu tiên nàng thấy được thi thể Lê Nhược Tuyết trên mặt đất, còn tưởng rằng đó chính là nữ tử áo đỏ mà sư tôn nói, thẳng đến khi Cưu đột nhiên bổ nhào vào bên người Hàn Vũ, Vân Tiên Nhi lúc này mới chú ý tới, ở chỗ này thế mà còn có một vị hồng y nữ tử, nàng lập tức lấy ra pháp bảo mà trước khi đi sư tôn giao cho, ném ra ngoài.

Ánh sáng đầy trời, chiếu rọi khắp núi rừng. Một cái pháp bảo hình cái túi, miệng túi mở ra, ánh sáng vô hạn.

Đây là……

Ở dưới ánh sáng kia, Cưu lập tức thống khổ kêu to.

“Con rắn nhỏ, ta thật là khó chịu.”

Lúc này, Tiểu Mai Hoa trên đầu Tô Vãn cũng phát ra âm thanh thống khổ, cho dù là bản thân Tô Vãn cũng cảm giác được máu toàn thân giống như trong nháy mắt bị đông lại, pháp bảo này chẳng lẽ là……

Công Tử Mạch một bên sắc mặt biến đổi, phất tay lên, hắn đã đem Tô Vãn túm vào trong lòng ngực mình.

“Con rắn nhỏ, đừng chống cự, mau biến trở về nguyên hình, tránh ở trong lòng ngực ta! Đây là túi bắt yêu của lão thất phu Thiên Hành Tử!”

Thiên Hành Tử chính là chưởng môn của nhất phẩm tông môn Thiên Vận tông trên Thương Nguyệt đại lục, tu vi của hắn sâu không lường được, đồng thời, pháp bảo của hắn tự nhiên cũng vô cùng lợi hại.

Cái túi bắt yêu này chính là chuyên đối phó với yêu tu!

Xem ra lão thất phu kia đã tính toán cả rồi, Cưu chính là tình địch trong vận mệnh của Vân Tiên Nhi, cho nên mới ra hạ sách này?

“A!”

Lúc này, Cưu đã huyễn hóa ra bản thể, đóa hoa ăn thịt người ngày thường kiêu ngạo vô hạn, giờ phút này uể oải ỉu xìu gục đầu xuống.

Sau khi Cưu hiện ra nguyên hình không lâu, Tô Vãn cũng cảm giác được thân thể của mình đang biến hóa, nàng không dám chậm trễ, lập tức huyễn hóa nguyên hình, trực tiếp chui vào trong lòng ngực Công Tử Mạch.

Cảm giác được thân thể lạnh băng của con rắn nhỏ trong lòng ngực, sắc mặt Công Tử Mạch lạnh lùng.

Mà lúc này, mắt thấy Cưu sắp bị pháp bảo kia giết chết, Hàn Vũ một bên đột nhiên bổ nhào vào trên người nàng.

“Các người đừng thương tổn nàng nữa! Cưu, nàng đừng sợ, nàng uống máu của ta đi, nàng sẽ khá lên!”

Cưu:……

Ta có sức lực uống sao? Nàng hiện tại ý thức đã có chút mơ hồ, cảm giác được Hàn Vũ vẫn luôn giúp chính mình chống đỡ ánh sáng kia, Cưu nhịn không được suy nghĩ, thì ra nhân loại cũng không phải làm người ta chán ghét như vậy, Hàn Vũ cũng là một người không tồi.

“Đủ rồi!”

Nhưng vào lúc này, Công Tử Mạch vẻ mặt lạnh băng đột nhiên giơ tay ném ra một kiện pháp bảo hệ băng, băng sương đầy trời, trong thời gian ngắn đã đóng băng lại ánh sáng mà túi bắt yêu tưới xuống.

“Nàng là người hầu của ta, Thiên Vận tông các ngươi chớ có khinh người quá đáng!”

Lúc này, trong lòng Công Tử Mạch thực khó chịu, hắn rất muốn giết người.

Nhìn thấy Công Tử Mạch ra tay, Vân Tiên Nhi sửng sốt một chút, sau đó thu hồi pháp bảo của mình: “Đạo hữu chính là Công Tử Mạch Dược Cốc?”

“A.”

Công Tử Mạch cười lạnh một tiếng.

“Thì ra Thiên Vận tông các ngươi còn có thể nhìn thấy ta? Ta cho rằng tất cả các ngươi đều không coi ai ra gì đấy!”

“Đạo hữu nói đùa.”

Vân Tiên Nhi bày ra tư thái cao quý ưu nhã, cười nhẹ, ngày thường những nam tu đó người nào thấy nụ cười của nàng ta mà không thần hồn điên đảo?

Nhưng cố tình, Công Tử Mạch trước mặt lại hoàn toàn miễn dịch với nụ cười của nàng ta —— ( bớt ảo tưởng đi má:) Tui edit mà tui mắc cỡ dùm á)

Người quái dị cười cái gì mà cười, con rắn nhỏ nhà ta thiếu chút nữa bị ngươi hại chết.

“Thiên Vận tông tự xưng là đệ nhất tông môn của Thương Nguyệt đại lục, các ngươi chính là người làm việc như vậy sao? Tôi tớ ta tuy rằng là yêu, nhưng nàng không có hại người, ngược lại còn luôn nhiệt tình trợ giúp vị Hàn đạo hữu này, Thiên Vận tông các ngươi cũng không biết là biết được cái bí mật gì một hai phải cướp đoạt Hàn đạo hữu, còn muốn giết bằng hữu bên người hắn, thật là giỏi tính toán!”

Âm thanh Công Tử Mạch vô cùng lớn, người ở đây đều nghe được hắn nói, đều có điều suy nghĩ, mà Hàn Vũ lại là sắc mặt đại biến.

Thiên Vận tông luôn được xưng là không gì không biết, chẳng lẽ…… Bọn họ đã biết bí mật tiểu đỉnh của mình, cho nên mới tới bắt mình, hơn nữa còn muốn giết hết mọi người bên cạnh mình!

Thật là khinh người quá đáng!

Tưởng tượng đến đây, ánh mắt Hàn Vũ nhìn về phía Vân Tiên Nhi cũng lập tức trở nên lạnh băng bất thiện.

Cho nên nói Công Tử Mạch cái kĩ năng miệng pháo này của ngươi thật là điêu luyện, đã thành công tẩy não nam chủ đại nhân, oh yeah!

Nghe hắn nói, Vân Tiên Nhi cũng mặt đẹp phát lạnh: “Công Tử Mạch, ngươi chớ có nói bậy! Sư tôn nhà ta thật sự chỉ muốn mời Hàn đạo hữu đến Thiên Vận tông làm khách mà thôi!”

“Mời?”

Công Tử Mạch trào phúng cười: “Hàn Vũ, ngươi muốn đi không? Hửm?”

“Ta cự tuyệt!”

Hàn Vũ lảo đảo đứng dậy, đỡ Cưu nhích lại gần phía Công Tử Mạch.

“Ta không muốn đi Thiên Vận tông, nếu các ngươi thật sự là tới mời ta, vậy mời trở về đi! Đương nhiên, nếu các ngươi là tới bắt người, chúng ta đơn lực mỏng, đánh không lại các ngươi, nhưng cũng mong các ngươi đừng lại thương tổn bằng hữu của ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.