Hà Nhật Cộng Huề Thủ

Chương 54: Chương 54: Lời nói vô tình




Biên tập: Kỳ Lam



Hàn Nghiên Trầm nhún người nhảy vào giữa Diệp Lăng Vân và Câu Hồn, không dấu vết đem Diệp Lăng Vân che chở phía sau, lạnh lùng nói: “Hắn là nhi tử của Diệp Thanh Dương, lưu lại so với giết thì hữu dụng hơn.”

“Diệp Thanh Dương thì như thế nào? Ngươi sợ hắn, ta đây thì không sợ!” Câu Hồn cười khinh miệt nói.

“Nghĩa phụ nói lần hành đông này toàn bộ do ta phụ trách.”

“Ngươi ——– hừ!” Chẳng qua chỉ là ỷ vào uy danh của cốc chủ mà thôi, chuyện này hắn ghi nợ nhất định nhớ kỹ.

Hàn Nghiên Trầm làm bộ như không liếc mắt đếm xỉa đến Diệp Lăng Vân một cái, tiếp tục nói: “Ta thấy hôm nay dù có đánh tiếp cũng không được kết quả gì, truyền lệnh xuống dưới, lập tức rút quân.”

Câu Hồn nặng nề hừ một tiếng: “….Tuân mệnh. Phiền thiếu chủ tránh ra, để thuộc hạ thu hồi binh khí của mình.”

Hàn Nghiên Trầm đoán chừng hắn cũng không dám trực tiếp kháng lệnh, liền nghiêng người tránh gia.

Câu Hồn khoát tay thu hồi trường câu đâm vào ngực Diệp Lăng Vân, trường câu từ ngực xé ra, kéo theo một chuỗi huyết châu thật dài, thân thể Diệp Lăng Vân lay động một chút, bị thế kéo ra của móc câu kéo ngã về phía trước.

Hàn Nghiên Trầm vừa định đỡ lấy hắn, đã thấy Câu Hồn khiêng hắn như mắc áo lên vai rời đi trước, trường kiếm của Tô Kỳ Dung vẫn còn cắm trên mình hắn, theo động tác của Câu Hồn mà không ngừng rung động, y phục trên người hắn tràn đầy màu đỏ sậm, sớm đã nhìn không ra màu sắc ban đầu.

Diệp Lăng Vân!

Một khắc hoảng hốt kia không cách nào hình dung, Hàn Nghiên Trầm thấy trái tim đột nhiên nhảy sai một nhịp, cái gì cũng không kịp nghĩ, gọi người rút quân liền vội vã đuổi theo.

Mãi đến khi xa xa nhìn thấy Câu Hồn khiêng Diệp Lăng Vân tập tễnh bước vào cửa thôn của Miêu Kim Cốc, y mới thoáng an tâm.

Mắt thấy Câu Hồn trực tiếp hướng về phía phủ đệ của nghĩa phụ mà đi, Hàn Nghiên Trầm vội vàng đề khí đuổi sát vài bước, rốt cuộc ở cửa chủ thính ngăn lại Câu Hồn.

“Đã làm phiền sư bá rồi, chuyện còn lại liền giao cho ta đi.” Hàn Nghiên Trầm chắn trước cửa, ngữ khí vẫn băng lãnh trước sau như một, dư quang khóe mắt đánh giá Diệp Lăng Vân vẫn nằm không nhúc nhích trên lưng Câu Hồn, tâm trạng dấy lên vài phần nôn nóng.

“Không được. Thiếu chủ không phải nói người này là nhi tử của Diệp Thanh Dương sao, tất nhiên là phải giao cho cốc chủ xử lý.”

“Nghĩa phụ công việc bận rộn, loại việc nhỏ này không cần quấy nhiễu người.”

“Nếu như là việc nhỏ, không bằng đơn giản một đao giết hắn cho xong.” Câu Hồn cười cười, đem Diệp Lăng Vân ném lên mặt đất, rút ra song câu làm bộ muốn giết hắn.

Kiếm kia thuận thế lại đâm sâu thêm ba phần.

Diệp Lăng Vân nhưng vẫn không hề nhúc nhích, ngay cả một tiếng cũng không phát ra, nguyên lai đã hôn mê từ lâu.

“Ngươi!” Hàn Nghiên Trầm biết rõ Câu Hồn chẳng qua là muốn làm bộ làm tịch, những vẫn thiếu chút nữa liền nhịn không được xuất thủ.

Đang lúc giằng co, đám người Thu Thủy đã đuổi tới, cười nói: “Nếu như thiếu chủ đã quan tâm tới người này như thế, vẫn nên trao trả cho thiếu chủ đi. ——– nghe nói người này cũng có mặt trong ngày hỉ yến, nói không chừng…. thiếu chủ còn nhận qua ân tình của hắn ấy chứ.” Nói xong, Thu Thủy ám muội nháy con mắt.

Hàn Nghiên Trầm cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, vẫn nhìn chằm chằm Câu Hồn nói: “Sư bá, đem hắn giao cho ta xử lý.”

Câu Hồn còn muốn nói thêm gì đó nữa, đột nhiên bên trong cửa truyền đến thanh âm uy nghiêm của Vô Na, đánh gãy lời nói của hắn.

“Nếu đã đến đây vì sao lại không tiến vào, đứng ở ngoài cửa làm cái gì.” Đại môn theo đó mà mở ra.

Câu Hồn đắc ý cười cười, một cước đem Diệp Lăng Vân đá vào đại sảnh.

Hàn Nghiên Trầm bất đắc dĩ, đành phải theo vào.

Vô Na ngồi ở tọa ỷ trên cao nhìn quanh mọi người, trông thấy Diệp Lăng Vân đầy người huyết tinh hôn mê bất tỉnh, hỏi: “Kẻ này là ai? Vì sao lại mang đến đây?”

Câu Hồn đáp: “Bẩm cốc chủ, vừa rồi chúng ta cùng đám tiểu nhân chính đạo giao thủ, tên này là Diệp Lăng Vân nhi tử duy nhất của Diệp Thanh Dương, bị thuộc hạ bắt sống, cốc chủ dự định xử trí thế nào?”

“A? Nhi tử của Diệp Thanh Dương?” Vô Na từ trên cao nhìn xuống đánh giá bộ dạng chật vật của Diệp Lăng Vân, đắc ý nói, “Nhi tử của Diệp Thanh Dương cư nhiên lại rơi vào tình cảnh này, Câu Hồn, làm tốt lắm! Ngươi muốn xử trí thế nào?”

“Thuộc hạ cho rằng nên đem hắn moi tim móc phổi, thi thể treo bảy ngày ngoài cửa cốc hảo hảo làm cho bọn tiểu nhân bạch đạo kia nhục nhã một trận!”

“Được ——– cứ như vậy đi, ngươi chuẩn bị, ngày mai tiến hành. Vừa rồi thắng bại như thế nào hả?” Hắn khoát tay chặn lại, tỏ ý Đoạt Hồn trước tiên đem Diệp Lăng Vân kéo xuống, tránh ô uế chỗ của hắn.

Hàn Nghiên Trầm đáp: “Bọn họ tử thương một nửa, chỉ còn vài người Nguyên Tiếu, cũng bị trọng thương, có điều chúng ta cũng có thương vong.”

“Được, đều lui xuống nghỉ ngơi đi, nghĩa phụ chờ ngươi đem một trận thắng hoàn hảo trở về.”

“Rõ, Nghiên Trầm xin cáo lui trước.” Hàn Nghiên Trầm cúi đầu thi lễ, lại trông thấy vết máu Diệp Lăng Vân lưu lại trong sảnh, thần sắc ngữ điệu mặc dù vẫn giống như bình thường, trong lòng lại càng thêm nôn nóng.

“Thuộc hạ cáo lui.” Thu Thủy, Lưu Ba, Phá Vân đồng loạt lui ra.

Hàn Nghiên Trầm vừa mới đi tới cửa, chợt nghe Vô Na gọi: “Nghiên Trầm.”

“Nghĩa phụ.” Y ngoảnh đầu lại, nhưng thấy Vô Na không biết từ lúc nào đã rời khỏi tọa ỷ, đã đứng sau lưng y.

Vô Na tinh tế mà nhìn tỉ mỉ khuôn mặt y, giữa ân cần mang theo một tia si mê, nhãn thền sáng rực.

Giống, lại vừa không giống.

Nếu như, nét mặt này ôn hòa sinh động một chút, khóe miệng lại mang theo vài ý cười yên bình nhàn nhạt….

Mạch Bạch ——–

Hắn kìm lòng không được mà vươn tay đi, muốn chạm vào ngọc diện khiến hắn tưởng niệm sâu sắc.

Ngay trong chớp mắt gần chạm đến, Hàn Nghiên Trầm lui về phía sau một bước, mở miệng nói, “Nghĩa phụ, làm sao vậy?”

Thanh âm lãnh liệt thanh đạm kia, không phải là ôn nhã hòa ái như trong trí nhớ của hắn.

Hắn hoảng hốt thu hồi tay, nói: “Không có gì. Sắc mặt ngươi có chút tái nhợt, cố gắng nghỉ ngơi thêm.”

Nói xong, cũng không liếc mắt nhìn Hàn Nghiên Trầm một cái, xoay người bước ra sau tọa ỷ, khoanh tay thưởng thức thư họa.

Đợi tiếng bước chân Hàn Nghiên Trầm rời xa, hắn thôi động nội lực đem cửa lớn đóng nhanh lại, xoay chuyển một bên tay nắm của tọa ỷ, bức thư pháp kia chậm rãi cuộn lên, lộ ra một điện thờ, thờ một bài vị bạch ngọc, bên trên viết ba chữ lớn “Trầm Mạch Bạch.

Vừa rồi hắn rốt cuộc không khống chế được.

Những năm gần đây, cùng với Hàn Nghiên Trầm ngày một lớn lên, ngày một giống với người nọ, vọng niệm của hắn càng sâu, muốn thử cảm giác được chạm vào dung nhan ấy một lần như thế nào.

Năm đó hắn đối với người nọ kính nhược thiên nhân (tôn kính tiên nhân), đừng nói là chạm vào, ngay cả suy nghĩ cũng không dám, có đôi lúc kề bên thật gần, cảm nhận được hơi thở ôn nhu của người nọ phất qua bên người, liền đã cảm thấy vui vẻ thỏa mãn mong ước.

Ngay cả hắn cũng không biết ý nghĩ ngông cuồng này làm thế nào lại lặng lẽ bí mật phát sinh, đợi lúc nhận ra được đã quá muộn.

Cho dù là chạm tới rồi, vậy thì như thế nào chứ?

Y chung quy cũng chỉ là nhi tử của người nọ, chính mình đến tột cùng là làm sao vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.