Giữa Vạn Nhân Thiên Hạ Chỉ Yêu Độc Mình Em!

Chương 12: Chương 12




Cảnh cục.

Thích Thiếu Thương được Hách Liên Tiểu Yêu mời vào văn phòng. Ghế còn chưa kịp ngồi, Tiểu Yêu đã lập tức ném một tập văn kiện xuống bàn.

“Hoàng Kim Lân, 34 tuổi, tổng tài chấp hành của Phó gia tập đoàn, cũng là cháu ruột của chủ tịch tập đoàn, Phó Tông Thư. Tên hỗn đản này làm đủ chuyện đồi bại, hãm hại không ít người rồi! Dân chúng, ma túy, súng ống đạn dược, không có gì hắn không dám mua bán, cũng không việc làm ăn nào hắn không dám làm. Có điều, chúng ta điều tra lâu như vậy, nhưng vẫn chưa tìm ra được chứng cứ xác thực nào cả. Chỉ có thể để hắn tùy hứng tiêu dao khoái hoạt!”

Hách Liên bất đắc dĩ nói:

“ Đoán xem hôm nay hắn đến đây để làm gì? Hắn là đến tìm cục trưởng trách cứ đó! Nói chúng ta vô duyên vô cớ phái người theo dõi hắn, làm ảnh hưởng cuộc sống riêng tư của hắn…. Cậu không thấy vẻ mặt hắn lúc nãy nói chuyện với cục trưởng đâu! Đúng là đáng hận mà! Đáng tiếc, chúng ta ngoài việc giương mắt nhìn, cũng không có biện pháp…”

Cuối cùng, Hách Liên Tiểu Yêu còn căm giận bồi thêm một câu:

“Đáng ghét! Sớm muộn gì tôi cũng đào được cả hang ổ của hắn lên!”

[ Thì ra là thế!]

Thích Thiếu Thương nghe qua toàn bộ sự tình Hách Liên Tiểu Yêu nói, cẩn thận xem xét tập công văn kia, không khỏi bắt đầu trầm tư:

[ Một gã không việc ác nào không làm như vậy, vì cái gì lại có quan hệ với Tích Triều chứ? Nhìn hắn đối với Tích Triều ngôn ngữ hành vi lỗ mãng như vậy, chẳng lẽ…..?]

Thật sự, dù không muốn nghĩ tới cũng phải nghĩ.

“Thiếu Thương.”

…..

“Thiếu Thương!”

“A?”

Thích Thiếu Thương đình chỉ suy tư:

“Cái gì?”

“Tôi đã xem xét rồi, vụ án mạng bến tàu lần trước của đội cậu, chính là có khả năng quan hệ tới họ Hoàng kia. Tôi nghĩ, nhất định là hắn phái sát thủ đến đối phó cậu, nghĩ muốn cảnh cáo để cậu dừng điều tra.”

[ TMD!]

Hách Liên tiếp tục nói:

“Tôi gần đây đã hướng cục trưởng đệ trình một phương án. Chính là muốn phân đội của cậu và của tôi tạm thời sáp nhập, tập trung đối phó Hoàng Kim Lân, ý cậu thế nào?”

Thích Thiếu Thương sửng sốt:

“Như thế nào cũng không nói trước với tôi một tiếng?”

“Hiện tại nói cũng như nhau. Chỉ chừng hai ngày nữa là có lệnh cấp trên rồi.”

Hách Liên Tiểu Yêu vỗ vỗ vai Thích Thiếu Thương:

“Chúng ta hảo hảo hợp tác, bắt lấy gã Hoàng Kim Lân kia, xem hắn còn muốn kiêu ngạo thế nào được!”

Thích Thiếu Thương nheo mắt đánh giá, trêu chọc nói:

“Nhìn tiểu tử cậu gần đây ý chí chiến đấu thật lớn nha, có phải gặp chuyện gì tốt không?”

“Sao…. làm gì có!”

“Nói chuyện sao lại úp mở như vậy, còn không mau nói thật ra xem? Hay tan ca cùng nhau đi uống một trận, nói cho tôi nghe, thế nào!”

Hách Liên Tiểu Yêu muốn nói lại thôi, ngữ khí phun ra nuốt vào nữa ngày mới hoàn câu:

“Không được, tôi… tôi có hẹn với Hồng Lệ.”

“Sao?”

Thích Thiếu Thương nhất thời không đoán được cậu ta lại nói đến việc này, nhưng cũng rất nhanh cười to:

“Tiểu tử thật giỏi nha, thật không nghĩ cậu nhanh tay như vậy!”

“Cậu không ngại sao?”

“Ngại? Làm cái gì phải ngại? Hồng Lệ nếu được hạnh phúc, tôi cũng vì cô ấy mà vui vẻ.”

Lời còn chưa dứt, Hách Liên Tiểu Yêu thình lình đánh một quyền thật mạnh giữa ngực hắn.

Thích Thiếu Thương kinh ngạc hỏi:

“Cậu làm cái gì?”

Vẻ mặt Hách Liên thoáng có chút hồng, thanh âm cũng nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn:

“Tôi đáp ứng Hồng Lệ đánh cậu một trận, thay cô ấy trút giận. Hiện tại chỉ đánh cậu một quyền, là tiện nghi lắm rồi!”

“Tiểu tử cậu đúng là trọng sắc khinh bạn nha!”

Thích Thiếu Thương chỉ còn biết dở khóc dở cười xoa ngực.

“ Dù sao đi nữa, so ra thì Hồng Lệ cũng có phần trọng yếu hơn mà.”

Tiểu Yêu cẩn trọng nói, sau đó lại như nhớ ra cái gì, quay qua thỏi Thích Thiếu Thương:

“Thiếu Thương, nhìn bộ dáng vừa rồi của cậu, cậu đối với Cố Tích Triều kia,… không phải là chân tâm chứ?”

“Cái gì là chân tình giả ý? Tôi thích cậu ta vốn cũng không phải chuyện chẳng thể nói nên lời.”

Thích Thiếu Thương dùng một loại ngữ khí trảm đinh tiệt thiết trả lời:

“Cảm tình tôi đối với cậu ta, cũng như cậu đối với Hồng Lệ vậy. Đối với tôi, đó cũng không phải loại sự tình bất nhân tính gì, nên tôi cũng chẳng nghĩ phải che lấp giấu diếm!”

***

Thời gian tan tầm, Thích Thiếu Thương đứng dưới lầu đợi Cố Tích Triều rất lâu, vẫn không thấy cậu xuống.

Hỏi qua đồng nghiệp, mới biết Cố Tích Triều lúc xế chiều đã xin phép đi về.

Thích Thiếu Thương hỏa tốc chạy trở về nhà. Phòng khách, phòng bếp đều không thấy bóng dáng Tích Triều đâu. Vì thế, cành phải lưỡng lự đứng gõ cửa phòng riêng của Cố Tích Triều.

Không ai mở cửa, thậm chí cũng không người trả lời.

Chính là, Thích Thiếu Thương có thể cảm giác được, Cố Tích Triều thật sự đang ở bên trong.

“Tích Triều, là tôi đây, mở cửa đi!”

Thích Thiếu Thương lên tiếng gọi, thu về được vẫn là trầm mặc.

Hắn bắt đầu lo lắng bất an, chỉ sợ Cố Tích Triều có thể làm việc gì ngốc nghếch. Người kia tâm cao khí ngạo là vậy, sao có thể chịu đựng được tên hỗn đản họ Hoàng kia đối xử như thế?

Thích Thiếu Thương lại gõ cửa mạnh hơn, đột nhiên, môn phòng bất chợt bật mở.

Lúc này, Thích Thiếu Thương mới nhớ, đêm qua nghe được Tích Triều gặp ác mộng, trong lúc nhất thời nóng vội, hắn đã phá hủy luôn cả cửa phòng, vẫn chưa gọi người đến sửa chữa.

Trong phòng không mở đèn, cả căn phòng chìm trong một mảng hôn ám đen kịt.

Hảo áp lực !

Cố Tích Triều đang ngồi thu người trong một góc khuất tối tăm, Thích Thiếu Thương đi vào cũng không có động tĩnh gì.

“Tích Triều?”



“Tích Triều..”

Thích Thiếu Thương đã gọi lên hai tiếng, nhưng cậu vẫn không hề phản ứng, hắn liền vội vàng đi tới, nghĩ muốn kéo cậu đứng dậy.

“Anh tránh ra đi!”

Thanh âm Cố Tích Triều phát ra phi thường ảo não rầu rĩ, nhưng không hề mang theo nữa điểm sinh khí nào.

Thích Thiếu Thương lại dùng lực giữ lấy cậu:

“Tôi sẽ không đi, sẽ không đi, không đi, có chết cũng không đi!”

(Nguyệt: bánh bao, hảo! Thực không làm em thất vọng nga:”D)

Cố Tích Triều rốt cuộc cũng bị hắn kéo đứng dậy.

Thích Thiếu Thương ôn nhu nhìn xuống gương mặt cậu, lại phát hiện cậu… Cậu cư nhiên lại khóc!

Tâm hắn lúc này tựa như rơi vào liệt hỏa, thật sự rất khó chịu, nước mắt này, là vì cái gì?

“Tôi vẫn nghĩ cậu vốn rất kiên cường…. Tích Triều, vì cái gì mà khóc? Là vì tên hỗn đản Hoàng Kim Lân gặp lúc sáng, đúng không?”

Thích Thiếu Thương thật không rõ, tâm của mình hiện nay, là đang đau, hay là đang giận:

“Cậu gặp ác mộng hằng đêm, cũng là vì hắn cả, đúng không?”

Nước mắt của Cố Tích Triều dường như đã thay thế câu trả lời, từng giọt từng giọt rơi xuống, thấm đẫm vạt áo, có lau đi thế nào, cũng để lại một vết hằn khắc thật sâu thật sâu, tựa như nỗi đau trong tâm cậu vậy, có tẩy rửa thế nào cũng không sạch được.

Thích Thiếu Thương rốt cuộc đã nhịn không được nữa, nặng nề ôm cậu vào lồng ngực.

Người này, thân thể gầy yếu như thế, tại sao còn phải gánh chịu bao nhiêu chua xót?

Thật sự, nghĩ muốn cứ như vậy mà ôm lấy cậy, thay cậu chia xẻ, thay cậu cản ngăn tất cả những bất hạnh. Làm cho thân thể lạnh lẽo của cậu có thể cảm nhận được ôn nhu ấm áp của hắn.

“Tích Triều, mặc kệ thế nào, cậu còn có tôi.”

Cố Tích Triều vươn tay nghĩ muốn đẩy hắn ra, Thích Thiếu Thương lại nguyên bản không chút lung lay.

“Không đáng…..”

“Không được nói như vậy!”

Thích Thiếu Thương nâng mặt cậu lên, ôn nhu mà trịnh trọng nói với cậu :

“Có thể gặp được cậu, là tam sinh hữu hạnh trời ban cho Thiếu Thương tôi. Quá khứ dù cho đã phát sinh chuyện gì buồn tủi, liền hãy quên cả đi. Chỉ cần cậu vui vẻ, tất cả đều đáng giá.”

Nói xong, đôi môi ôn nhu dừng nơi giọt lệ của Cố Tích Triều, lại nhẹ nhàng di chuyển đến phiến môi mềm mại tựa cánh hoa, mê man hôn xuống.

Nụ hôn này thật sự rất ấm áp, ấm áp đến mức làm người ta quên cả phải tránh né như thế nào…..

(Nguyệt: cuối cùng cũng chờ dc đến ngày này:”D)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.