Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 154: Chương 154: Oan gia ngõ hẹp (4)




Edit: Thảo My

Lời vừa nói ra, trong đại đường nhất thời nhao nhao nổi lên nghị luận, sau khi trong mắt đoàn người lóe lên kinh ngạc, đều không khỏi nổi lên tí ti vui vẻ.

Bọn họ biết tin tức này tám chín phần mười là thật, nếu không Đông Lý Phong cũng sẽ không nói ra ngay trước mặt mọi người. Về phần, mục đích Đông Lý Phong làm như vậy, bọn họ ai cũng không đi nghĩ lại, bây giờ đầu bọn họ đều đang ảo tưởng, ảo tưởng Lôi Ngạo Thiên bị mỗi người bọn họ ngươi một đao ta một kiếm đâm thành lỗ thủng khắp người.

“Ha ha.” Lôi Ngạo Thiên ngửa đầu cười lớn, giống như nhẹ nhàng sửa tóc, thực tế lại là ngăn các hộ pháp sau lưng chớ mắc mưu hắn. Đông Lý Phong muốn khơi lên chuyện giữa Ma Giáo bọn họ và người trong giang hồ, muốn lan ra chuyện hắn trúng độc, muốn người trong giang hồ lại đi tấn công Tử Long Lĩnh một lần nữa, nhưng hắn lại cứ không để cho hắn ta được như ý.

Lôi Ngạo Thiên nhìn thấu trong lòng Đông Lý Phong suy nghĩ gì, trong lòng cười lạnh không dứt, trên mặt hắn lại vẫn treo nụ cười chiêu bài, lạnh nhạt lên tiếng: “Cám ơn vương gia quan tâm, nhưng mà, Vương Gia thật sự có điều không biết. Tình độc ngươi đưa cho Lôi mỗ sớm bị Thất hộ pháp nhà ta giải được. Vương Gia nhất định còn không biết lai lịch Thất hộ pháp nhà ta.”

Nói xong, hắn nhàn nhạt hướng Thất hộ pháp sau lưng hắn, hô: “Lão Thất, chính ngươi tới lột xuống màn che mặt bí ẩn của mình chứ? Ta tin tưởng, người trên giang hồ cũng cảm thấy rất hứng thú với thân phận của ngươi.”

“Dạ, Giáo chủ.” Thất hộ pháp lên tiếng cũng mang theo nụ cười tiêu sái ở khóe miệng đi tới bên người Lôi Ngạo Thiên, nhìn Đông Lý Phonǵ, nói: “Tại hạ Hàng Đan Vũ, nếu nói lai lịch, thật ra thì cũng không có gì ghê gớm, chỉ là bình thường thích làm bạn cùng dược thảo.”

Họ Hàng? Thích làm bạn cùng dược thảo?

Lòng mọi người không khỏi bị lời nói của hắn làm cho dâng lên sóng lớn, trên đời này họ Hàng lại thích dược thảo chỉ có thần y Hàng Thiên bị người đời coi là quái dị. Mà Thất hộ pháp Ma Giáo trước mắt hiển nhiên không phải là người thần y đó, chỉ là hắn cũng họ Hàng, chẳng lẽ hắn là......?

“Thì ra ngươi là hậu nhân của thần y quái dị.” Trong lòng Đông Lý Phong không khỏi nổi lên một hồi bực mình, Lôi Ngạo Thiên ngay cả nghĩa tử kiêm đồ đệ của thần y cũng có thể thu vào Ma Giáo, vậy mấy hộ pháp kia của hắn cũng đều có lai lịch gì?

Đông Lý Phong không quá tin tưởng tình độc trong cơ thể Lôi Ngạo Thiên đã giải, nhưng mà, trước mắt có một hậu nhân thần y, mặc kệ hắn có tin hay không, cũng không quản trên người Lôi Ngạo Thiên có còn tình độc hay không, những người trong giang hồ này cũng sẽ không tin tin tức của mình nữa.

Cho dù lòng những người này nghi ngờ cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì, Lôi Ngạo Thiên đã thành công làm những người này kinh sợ.

Mọi người nghe Đông Lý Phong trực tiếp nói ra suy đoán trong lòng bọn họ, lại nhìn Thất hộ pháp cười nhạt không nói, trong lòng đã khẳng định suy đoán của mình.

Không trách được Ma Giáo vẫn có thể tiếu ngạo giang hồ, chỉ một hộ pháp cũng có lai lịch lớn như vậy, nghĩ tới, bọn họ đều ăn ý nhìn về các hộ pháp sau lưng Lôi Ngạo Thiên. Mà các hộ pháp giống như đã sớm đoán được người khác sẽ nhìn đến bọn họ, mỗi một người đều thẳng tắp đứng thẳng, khóe miệng mang theo nụ cười, giống như vẫy chào thủ lĩnh quốc gia đi viếng thăm nước ngoài.

“Ha ha.” Tô Nhược Mộng đứng dựa vào lan can ở lầu hai nhìn bộ dạng bọn họ, không nhịn được khẽ cười rộ lên.

Nàng ở trong phòng nghe được tiếng cười Lôi Ngạo Thiên, liền cùng Lạc Băng Vũ đi ra ngoài xem cuộc vui. Lôi Ngạo Thiên quả nhiên không để cho nàng thất vọng, thật xinh đẹp, dễ dàng thắng hiệp một.

“Tham kiến phu nhân!” Chúng hộ pháp pháp đồng thời quì một gối, chắp tay thi lễ, lớn tiếng cung kính nghênh đón Tô Nhược Mộng.

Bọn họ biết Đông Lý Phong còn có ý nghĩ với Tô Nhược Mộng, giờ phút này lấy ra thanh thế như vậy, đơn giản chính là muốn đánh Đông Lý Phong đòn cảnh cáo, để cho hắn nhận rõ sự thật.

Lôi Ngạo Thiên ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Mộng ôn nhu cười, khinh thân nhảy lên, nhảy đến bên cạnh nàng, một tay kéo nàng vào trong lòng mình. Hắn mỉm cười nhìn về phía Đông Lý Phong đang thay đổi nhiều vẻ mặt́, cười nói: “Vương Gia một đường cực khổ, vẫn nên nghỉ ngơi trước đi. Lôi mỗ cũng nên trở về phòng bồi phu nhân nói việc nhà rồi, cáo từ.”

Biểu hiện của Đông Lý Phong cũng không làm bọn họ thất vọng, chỉ thấy hắn ngửa đầu nhìn Tô Nhược Mộng tươi cười rạng rỡ, sắc mặt quay cuồng khác biệt giống như bảy sắc cầu vồng. Bờ môi hắn mím chặt, lệ sắc trong mắt tăng thêm, lạnh lùng vung ống tay áo xuống, liền dẫn hạ nhân của hắn xoay người sải bước rời khỏi khách sạn.

Rõ ràng chính là vị hôn thê của hắn, nhưng cố tình bị tên Lôi Ngạo Thiên này chiếm đi, thù này nếu hắn không báo, có thể nào xưng là nam nhân nữa?

Mối thù đoạt thê, không đội trời chung.

Gió núi lành lạnh thổi qua, Đông Lý Phong tràn đầy phẫn nộ cũng từ từ phai nhạt xuống, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Hắc Lang, thản nhiên nói: “Hắc Lang, tình báo của ngươi chính xác sao? Ninh Ngạo Tuyết thật sự còn sống?”

“Hồi bẩm chủ tử, thiên chân vạn xác. Đêm qua Ninh Ngạo Tuyết bị Lôi Ngạo Thiên gây thương tích, trước mắt đang ở Liêu Thương, dung mạo của nàng hủy hết, lại vì họa được phúc luyện thành 【 Vô lượng ưng công 】 thất truyền đã lâu. Chỉ là...” Hắc Lang nói xong, ngừng lại, sắc mặt có chút do dự nhìn về phía bóng lưng Đông Lý Phong.

“Nói!”

“Vâng” Hắc Lang âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, có chút gian nan nói: “Tối hôm qua lại xuất hiện tiếng đàn kia, chính là tiếng đàn Hắc Tam nói nghe được ở dưới Tử Long Lĩnh.”

Đông Lý Phong chợt quay đầu lại nhìn chằm chằm Hắc Lang, hỏi: “Thật sự có cái loại tiếng đàn đó?”

“Không sai, tất cả người của chúng ta đều thấy được.” Hắc Lang khẳng định nói, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc hận vì cái chết của Hắc Tam, mặc dù bọn họ chia ra làm việc cho chủ tử, cũng sẽ thường chạm mặt, vẫn có ít nhiều tình nghĩa.

“Người đánh đàn là ai?” Mắt Đông Lý Phong híp lại nguy hiểm, trong lòng cũng không khỏi có chút hối hận ban đầu một chưởng đánh chết Hắc Tam. Chỉ là, hắn sẽ không cho rằng đây là lỗi của mình, bởi vì, hắn đã tính nợ này ở trên người người đánh đàn kia.

“Người đánh đàn là Tô Nhược Mộng.”

“Nàng?” Đông Lý Phong kinh ngạc nhìn Hắc Lang, khuôn mặt khó tin

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.