Giang Hồ Lớn Như Vậy

Chương 56: Chương 56: Thứ năm mươi sáu




Chương thứ năm mươi sáu

Thích Tuyết Ô Chuy một đường chạy nhảy vui sướng, sải rộng bốn vó, nhanh chóng bỏ xa Từ Vân Trung ở phía sau.

Trời rất lạnh, mặc dù Chúc Yến Ẩn đã được Lệ Tuỳ ôm vào ngực nhưng vẫn rét đến mức mũi lạnh ngăn ngắt. Kiểu đêm đông như này, tiểu tình lữ đang trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt cùng nhau cưỡi ngựa ngắm trăng còn có mấy phần lãng mạn tình thú đầy thuyết phục, nhưng Từ Vân Trung lẻ loi không ai chơi với lại không an phận ở trong xe ngựa, cứ phải chắp tay đứng dưới ánh trăng nhìn trời thì có vẻ rất kì cục.

Chúc Yến Ẩn hỏi: “Y đang cố ý chờ chúng ta?”

Lệ Tùy trêu đùa: “Hồi ngươi ở Giang Nam thích kết bạn ngắm trăng đêm đông, chắc y cũng thế.”

“Đâu có giống.” Tuy Chúc Yến Ẩn không nhớ được sự việc cụ thể nhưng phép tắc và quy trình vẫn rất rõ ràng. Các quý công tử kết bạn du ngoạn, xe ngựa lò sưởi là khỏi phải nói rồi, đến đình ngắm trăng cũng treo rèm dày, còn nhóm mấy cái chậu than bạc hâm rượu và nấu thịt dê - nói cũng phải thôi, không sắp xếp ấm áp một chút, anh nào anh nấy rét co ro đến nước mắt nước mũi giàn giụa rồi viết văn thơ lãng mạn làm sao.

Cánh tay Lệ Tuỳ vòng qua eo y, nhàn nhã hỏi: “Không giống ở chỗ nào?”

Chúc Yến Ẩn nói: “Sau này ngươi theo ta cùng về Giang Nam, nhìn tận mắt rồi sẽ biết.”

Hiện tại y không muốn nói đến ăn uống chơi bời, đang bận hiếu kì rốt cuộc Từ Vân Trung vì gì mà đến. Lệ Tuỳ lại bất mãn trước thái độ qua loa này, hôn ra một loạt hồng ngân trên cổ y, bấy giờ mới trả người về xe ngựa Chúc phủ.

Chúc Nhị công tử: Hai chúng ta xét cho cùng ai mới là người trong giang hồ gánh vác trọng trách đây, mệt lòng, cứ bị mệt lòng.

Từ Vân Trung hứng uổng gió lạnh trong núi sâu hồi lâu, còn bị ép chứng kiến hình ảnh Lệ Tuỳ và Chúc Yến Ẩn thân mật cưỡi chung một con ngựa, lòng cũng rất mệt. Ngày hôm sau còn phát sốt nhẹ, y ngẩn ngơ nằm trong xe ngựa tiến về phía trước, ngâm nửa ngày “Trời dài đất rộng khiến tâm hồn đau khổ”, haizzz, “Tan nát ruột gan”, quá bi thương.

(“Trường tương tư” - Lý Bạch, dịch nghĩa)

Chúc Yến Ẩn: Người này còn khá là thú vị.

Chúc Tiểu Tuệ hỏi: “Ông chủ Từ là đệ nhất tài tử Hạc Thành đấy, sao công tử không trò chuyện với y?”

“Lai lịch bất minh, phải điều tra rõ ràng trước đã.”

Chúc Yến Ẩn buông “Từ Công Thi Tập” trong tay xuống, đang chuẩn bị chợp mắt một lát thì gia đinh tới báo, nói ông chủ Từ kia trình bày muốn gặp Nhị công tử, bối cảnh càng kín đáo càng tốt.

Đây đúng thật là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay, Chúc Tiểu Tuệ còn đang nghĩ, nếu công tử đã cảm thấy Từ Vân Trung lai lịch bất minh, vậy khẳng định là sẽ không gặp, kết quả Chúc Yến Ẩn đồng ý ngay tắp lự, tinh thần hăng hái dặn dò: “Đêm nay sau giờ nghỉ ngơi kêu y tới chỗ ta.”

Gia đinh lĩnh mệnh lui ra, Chúc Tiểu Tuệ nhỏ giọng hỏi: “Nhưng vừa rồi công tử còn nói không muốn gặp y mà.”

“Không phải không muốn gặp y, là không muốn chủ động đến gặp.” Chúc Yến Ẩn cuộn sách lại gõ gõ lên vai thư đồng, vẻ mặt thâm nho, “Đây là chuyện trong giang hồ chúng ta, ngươi không hiểu.”

Chúc Tiểu Tuệ: Hết muốn nói chuyện.

Đêm đó, đội ngũ Chúc phủ dừng chân tại một thôn nhỏ. Từ Vân Trung đợi ngả đợi nghiêng, lần thứ nhất hỏi, nói Chúc công tử đang ăn đồ bổ, lần thứ hai hỏi, lại nói Chúc công tử đang tắm gội, giữa chừng hình như còn chợp mắt trong chốc lát. Tóm lại, khi người đẹp số một Hạc Thành rốt cuộc được dẫn sang chỗ ở của Chúc công tử thì đến gà trong viện cũng ngủ cả rồi.

Từ Vân Trung vừa vào cửa đã giật mình.

Giật mình thứ nhất là kiểu cách của Chúc phủ, tuy y cũng đã lọt vào đội ngũ ăn mấy ngày cơm, còn ngồi xe ngựa của người ta, nhưng ăn mặc tiêu phí đương nhiên không thể nào đánh đồng với Chúc Yến Ẩn được. Ví dụ như nói đến gian phòng đất nhà nông này, hiện tại đã được phủ kín thảm trắng tuyết, lư hương khói xanh lượn lờ, làm đến không khác gì hoàng cung.

Giật mình thứ hai, tại sao trong phòng ngoài Chúc Yến Ẩn ra lại còn có tám đại hán cường tráng, thật sự rất tránggg, không phải đã nói trước là cần bí mật một chút sao?”

Chúc Yến Ẩn thân thiết hoà nhã, tay cầm lò sưởi nhỏ: “Ông chủ Từ, mời ngồi.”

Từ Vân Trung phát ra từ nội tâm: Không, ta không muốn ngồi.

Nhưng tới đã tới rồi, không ngồi dường như cũng chẳng được.

Không khí trong phòng lộ ra vẻ hơi có chút quỷ dị, im ắng tĩnh lặng.

Chúc Yến Ẩn hỏi: “Ông chủ Từ tìm ta có việc?”

Từ Vân Trung nhìn tám đại hán sau lưng y, từ đáy lòng trả lời, thật ra cũng không có việc gì, chỉ là muốn cùng Chúc công tử tâm sự thơ văn, tâm sự thư hoạ rồi tâm sự phong hoa tuyết nguyệt thôi.

Vừa nghe đã thấy thật là văn nhân nhã sĩ!

Chúc Yến Ẩn vui vẻ nhận lời.

Sau đó hai người liền nói từ Cố Khải Chi cho tới Trương Tăng Diêu, từ “Yến Ca Hành” cho tới “Lạc Thần Phú”, nói sương sương hơn một canh giờ mới thoạt nhìn đúng là khách chủ tẫn hoan ai về nhà nấy.

Tám gia đinh cao to của Chúc phủ cũng giải tán theo, Chúc Tiểu Tuệ vừa hầu Chúc Yến Ẩn rửa mặt vừa kêu: “Toàn nói mấy thứ da lông, thế mà cũng được gọi là đệ nhất tài tử ư?”

“Đọc thơ của y thấy không giống người nông cạn như vậy.” Chúc Yến Ẩn lau sạch mặt: “Không ăn khớp với ngày thường quá mức rõ ràng, ngược lại chưa nhận ra rốt cuộc người này thật giả thế nào, là địch hay bạn.”

Vốn y định sang tìm Lệ Tuỳ nhưng đêm đã khuya lắm rồi, đành nằm về giường, ngày mai nói sau cũng không muộn.

Chỗ ở của Vạn Nhận Cung ở ngay cách vách Chúc phủ.

Nửa đêm canh ba, một cánh cửa bị ken két đẩy ra, nhạc hiệu kiểu kiểu như ám ảnh kinh hoàng.

Mấy gia đinh phụ trách bảo-vệ tài tử Hạc Thành lập tức vây lại: “Ông chủ Từ, ngươi định đi đâu?”

Từ Vân Trung nói: “Ta có việc muốn qua tìm Lệ cung chủ.”

Gia đinh Chúc phủ vẫn rất là tốt bụng, lập tức triển khai khuyên can, nói chung chúng ta đều là người đã từng chứng kiến một kiếm mười đầu, thật sự không đành lòng thấy ngươi trở thành cái thứ mười một.

Nhưng nói thế nào bây giờ, lời hay không khuyên được quỷ đáng chết.

Vì thế Từ Vân Trung vẫn cứ một đường bị gió Đông Bắc cuộn vạt áo, đi sang cách vách. Mà đệ tử Vạn Nhận Cung nhà bên cũng rất giật mình, mức độ giật mình không thua gì nhìn thấy Cung chủ của nhà nhảy múa trong đêm trăng. Tại sao người đọc sách này người đọc sách kia đều phóng túng thiếu kiểm soát như vậy, chúng ta khó khăn lắm mới thích ứng được Chúc công tử, thế mà lại tới thêm một người?

Từ Vân Trung: “Cung chủ của các ngươi ở gian nào?”

Đệ tử Vạn Nhận Cung nhanh chóng chặn trước mặt y. Tuy người đọc sách không có lực sát thương gì, nhưng tạo hình toàn thân lụa trắng bay loạn trong đêm đông rét lạnh này vẫn là quá kinh người, không thể không phòng.

Từ Vân Trung hắng giọng: “Lệ Cung chủ!”

Đệ tử Vạn Nhận Cung ánh mắt thương cảm, thôi rồi, ngươi đã chết.

Từ Vân Trung tiếp tục nói: “Lệ cung chủ, ta có việc muốn thỉnh giáo ngươi.”

Giọng vừa cao vừa run, không biết do chơi ngu tạo nét quá khó hay là bị lạnh cứng, dù sao một vòng đệ tử xung quanh nghe mà thấy ê răng.

Từ trong phòng truyền ra một chữ “Cút” lạnh lẽo.

Từ Vân Trung đành phải triệu hồi đòn sát thủ: “Liên quan đến Chúc công tử.”

Lệ Tuỳ hơi khựng lại, buông Tương Quân Kiếm trong tay xuống.

Đương nhiên hắn biết câu “liên quan” này có thể là giả, nhưng nếu có một phần vạn khả năng là thật thì sao.

“Vào.”

Từ Vân Trung đóng cửa lại, đầu tiên, tia quanh phòng một vòng cực nhanh, xác nhận chỉ có mình Lệ Tuỳ - không đính kèm thêm tám đại hán, bấy giờ mới nhẹ nhàng thở ra.

Lệ Tuỳ ngồi cạnh bàn, một thân hắc y, ánh mắt lạnh lùng.

Từ Vân Trung lập tức nói: “Ta bị một gã đàn ông đeo mặt nạ xấu đau xấu đớn ép uống thuốc độc.”

Lệ Tuỳ:...

Từ Vân Trung dùng tốc độ cực nhanh kể lại chuyện xảy ra trong đêm ấy một lần, không nhanh không được, bởi y cũng không muốn tiếp xúc với ánh mắt hung tàn ngươi-nói-xong-sẽ-lập-tức-chết này nhiều thêm nửa khắc.

Thật ra sự việc rất đơn giản, đêm đó Xích Thiên mò đến tiệm nghiên đài, cưỡng bức tọng cho tài tử đệ nhất Hạc Thành một viên thuốc độc, uy hiếp y trà trộn vào đội ngũ Chúc phủ, đầu tiên lê la làm quen Chúc Yến Ẩn sau đó tìm thời cơ hạ dược.

“Là cái này.” Từ Vân Trung móc trong tay áo ra một bình thuốc.

Đương nhiên Lệ Tuỳ rõ ràng người đeo mặt nạ là ai, hắn nhận bình thuốc, lại hỏi: “Vì sao ngươi phải nói ra.”

Từ Vân Trung đột ngột bị chọc trúng chỗ giận, hung tợn nói: “Bởi đời này ta ghét nhất là bị người khác uy hiếp.”

Đại tài tử thanh lãnh cao ngạo, đã được người nâng niu nịnh nọt quen rồi, tính khí cực căng, sao có thể chịu nổi loại uất ức này? Càng miễn bàn còn phải đi đầu độc người khác, thủ đoạn hạ lưu, mới nghĩ sương sương thôi đã thấy hoa mắt chóng mặt.

Từ Vân Trung nắm chặt tay: “Cho dù ta trúng độc nan y cũng tuyệt không làm loại chuyện hèn hạ bẩn thỉu này!”

Tuy rằng quả thực y còn chưa có sống đủ, nhưng một khi dính dáng đến tôn nghiêm và thể diện của văn nhân, trong tim đại tài tử sẽ tự nhiên dâng lên nỗi lòng hùng tráng cùng đất trời bi thương, sống có gì vui, chết có gì buồn, giữa sự sống và cái chết - dù sao ta cũng nhất định là không thể nhập bọn với gã đàn ông phản diện xấu xí vàng vọt nhẫy nhầy nhầy đó, ói.

Y còn là một nhan khống cơ mà.

Lệ Tuỳ nói: “Chuyện này, có vẻ ngươi hẳn là nên tìm Chúc phủ.”

Ta cũng muốn tìm lắm chứ. Từ Vân Trung khổ não: “Nhưng bên cạnh Chúc nhị công tử luôn luôn có người.”

Lúc ở tiệm nghiên đài, Xích Thiên từng nói ở cạnh Chúc Yến Ẩn cũng có cơ sở ngầm của gã, không biết đúng thật hay chỉ là nói miệng hù doạ để Từ Vân Trung phải bỏ ý định chơi trò tâm cơ. Mà ông chủ Từ, tuy bị thuốc độc khơi lên lòng bi tráng mãnh liệt sôi trào, nhưng y không bi tráng kiểu quáng gà ta-tình-nguyện-chết-ngay-bây-giờ: cho dù chết, y cũng phải chứng kiến gã đàn ông xấu xí chết trước.

Người đọc sách, cứ bị tính toán chi li, có thù tất báo như vậy đấy.

Từ Vân Trung nói tiếp: “Ta không phân rõ được người bên cạnh Chúc Nhị công tử rốt cuộc là địch hay là bạn nên chưa nói với y, mới phải nửa đêm đến tìm Lệ Cung chủ.”

Lệ Tùy gật đầu: “Ta sẽ xử lý.”

Ông chủ Từ khoác áo choàng lớn phiêu dật mỹ lệ của y, đi rồi.

Chẳng bao lâu sau, Nhị công tử trắng tuyết bồng bềnh của Chúc phủ, tới rồi.

Đệ tử Vạn Nhận Cung trong viện: Cung chủ nhà ta thật là được người đọc sách yêu thích!

Chúc Yến Ẩn “rầm” một cái đóng cửa lại: “Thế là thế nào, ta nghe nói Từ Vân Trung vừa tới tìm ngươi?”

Hai tay Lệ Tuỳ kéo cổ áo choàng của y: “Ngươi phái người theo dõi ta.”

“Ta theo dõi ngươi làm cái gì, ta theo dõi là Từ Vân Trung.” Chúc Yến Ẩn thúc giục, “Nói.”

Lệ Tuỳ thấy dưới lớp áo choàng rất dày y chỉ mặc áo ngủ phong phanh, rõ ràng là vừa nghe tin đã lập tức vội vàng chạy sang, đến quần áo cũng chưa kịp thay, liền bế người đến ngồi bên lò sưởi: “Sốt ruột cái gì, chỉ là y tới kể chuyện bị Xích Thiên uy hiếp.”

Chúc Yến Ẩn: “Hử?”

Lệ Tùy thuật lại đại khái tiền căn hậu quả một lần.

Chúc Yến Ẩn nghe mà nóng ruột: “Nếu thật là như thế, vậy chẳng phải ta đã làm liên luỵ đến người rồi sao?”

“Lỗi của Ma Giáo, can hệ gì tới ngươi.” Lệ Tuỳ nói, “Ngày mai ta bảo Giang Thắng Lâm khám cho y, nếu không ổn, ít nhất chỗ Xích Thiên có thuốc giải.”

“Nhưng nếu chúng ta không đi mua nghiên mực thì hiện tại ông chủ Từ hãy còn đang nằm trong viện của y uống rượu đấy.” Chúc Yến Ẩn nói, “Đau đầu.”

Lệ Tuỳ bóp huyệt Thái Dương cho y: “Văn nhân đều không sợ chết như vậy sao?”

“Không phải không sợ chết, là do ngạo cốt và khí tiết còn quan trọng hơn cả tính mạng.” Chúc Yến Ẩn nghiêm túc nói, “Xích Thiên không hiểu.”

Bởi không hiểu, mới có thể cho rằng một viên thuốc bé mọn là đủ để lấy chuyện sống chết ra uy hiếp người đọc sách trói gà không chặt.

Nhưng thật ra, dưới bầu trời này, không dễ dây vào nhất cũng chính là người đọc sách tự cao tự đại, người đẹp miệng độc, tài hoa rạng rỡ, không chịu nổi dù chỉ nửa phần uất ức và khinh khi, lòng dạ còn rất hẹp hòi - bọn họ khó đối phó hơn so với võ phu nhiều.

Chúc Yến Ẩn nói: “Nếu việc này là thật, vậy chúng ta bắt tay với ông chủ Từ đi, đầu tiên ngáng Xích Thiên một phát, lấy được thuốc giải rồi tính tiếp.”

Lệ Tuỳ vẫn là câu nói vạn năm bất biến phong cách sủng ái ngươi-thích-là-được của ma đầu bá đạo: “Nghe ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.