Giang Hồ Lớn Như Vậy

Chương 23: Chương 23: Thứ hai mươi ba




Chương thứ hai mươi ba

Người của Thương Lãng Bang đã chịu đói trong rừng hoang hơn mười ngày nay, đều cho rằng mình chẳng sống được bao lâu nữa, lúc này đột nhiên trời giáng cứu binh, đương nhiên ai nấy vui sướng như điên, đặc biệt là Đàm Sơ Thu, thậm chí khi hắn đối diện với tầm mắt của Lệ Tuỳ luôn cảm thấy đối phương cực kì thân thiết hoà ái, còn có lá gan hỏi một câu: “Lệ cung chủ, chúng ta phải rời khỏi đây như thế nào?”

Lệ Tuỳ nhìn hắn mặt mũi bẩn lem, chán ghét nhíu mày.

Đàm Sơ Thu lập tức hồn phi phách tán lùi về dưới gốc cây, ôm lấy đầu, đừng giết ta!

Chúc Yến Ẩn:...

Vị Đàm huynh này đã rất thảm rồi, ừm, ngươi có thể đừng trầm mặt hừ tới hừ lui nữa được không, nhỡ may thực sự doạ đến đổ bệnh lạ thì phải làm sao.

Lệ Tuỳ bị nhóm người này nức nở nghẹn ngào làm cho phiền lòng, hắn xoay người lên ngựa, đổi hướng đi càng sâu vào trong rừng.

Chúc Yến Ẩn đập Đàm Sơ Thu một cái, ánh mắt ý bảo mọi người bắt kịp, bản thân cũng chạy chậm một đường đuổi lên trước.

Thật ra Thích Tuyết Ô Chuy đã đi rất chậm rồi nhưng với Chúc Yến Ẩn mà nói vẫn là nhanh, đối với Thương Lãng Bang sống dở chết dở thì càng nhanh, mọi người đi chưa được mấy bước đã bắt đầu thở hồng hộc, Chúc Yến Ẩn bị dốc đầy một phổi khí lạnh, đứng dưới tán cây ho nửa buổi, không còn cách nào khác, người có tiền chính là kim quý như vậy đấy.

Lệ Tuỳ lạnh lùng quay đầu lại.

Chúc Yến Ẩn: Được rồi ta trật tự ngay đây!

Lệ Tuỳ đợi nửa ngày, thấy y vẫn cứ đứng bất động, hết kiên nhẫn nổi, để Thích Tuyết Ô Chuy quay lại dưới gốc cây, một tay xách con nhà giàu Giang Nam trắng tuyết như tuyết trắng lên lưng ngựa: “Ngồi vững!”

Chúc Yến Ẩn không chút đề phòng, kinh ngạc quay đầu nhìn lại, tình cờ đâm vào ánh mắt cứ như lập tức muốn giết một trăm người của đại ma đầu, vì thế tức khắc rén, vội vàng ngồi thẳng lưng mắt nhìn về phía trước, chủ động từ bỏ việc dò hỏi “vì sao đối phương đột nhiên hảo tâm như vậy”, hết sức tập trung vào hoạt động cưỡi ngựa.

Người Thương Lãng Bang thì rất thảm rồi, ở trong rừng chịu đói đã mất nửa cái mạng, lúc này nửa cái còn lại coi như cũng suýt mất, mà không dám ý kiến ý cò gì, vất vả mãi mới đợi được Thích Tuyết Ô Chuy dừng lại thì đã miệng khát cổ khô, thất khiếu bốc khói, hai mắt dại nghệch cả rồi.

“Đây là đâu?” Chúc Yến Ẩn hỏi.

Lệ Tùy đáp: “Đường ra ngoài.”

Chúc Yến Ẩn thầm nghi hoặc, y nhìn khắp bốn phương tám hướng, ngoài cây khô thì là sương trắng, lá mục sắp chất lên cao bằng một người, lý nào lại có lối thoát ra?

Tay phải Lệ Tuỳ cầm chuôi kiếm, phân phó: “Che tai lại.”

Chúc Yến Ẩn ngoan ngoãn làm theo.

Lệ Tuỳ nhìn thoáng qua, nghi là chưa đủ, tay trái lại vòng về phía trước, che kín luôn cả đôi mắt y. Người Thương Lãng Bang còn đang đờ ra đứng xem náo nhiệt, chưa ý thức được phương thức ngăn ngừa long trọng này của Chúc nhị công tử có ý nghĩa gì.

Tương Quân Kiếm ngân vang ra khỏi vỏ!

Một luồng nội lực mạnh mẽ xuyên suốt thân kiếm đen huyền, khiến bốn phía rầm rầm nổ tung, rừng sâu thoáng chốc như ngàn dặm Động Đình bị cuồng phong quét qua, chòng chành cuộn sóng nước ngập trời. Cát sỏi và cành khô bị nhấc bổng sau đó lại rào rào trút xuống như mưa rơi, giữa đất trời dậy lên một trận cát đá mịt mù. Ánh sáng vốn đã yếu ớt lúc này càng có cảm giác đã bị cắt đứt hoàn toàn, không gian chìm vào bóng tối khó trông thấy năm ngón tay.

Đại địa gầm thét vì chấn động.

Đàm Sơ Thu trợn trắng mắt, thẳng tắp ngã lên người gia đinh phía sau.

Hắn cho rằng khả năng cao là mình đã bị một kiếm của Lệ cung chủ chém rớt xuống địa ngục Tu La.

Đã thanh thản qua đời rồi.

Chúc Yến Ẩn cảm nhận được tiếng vang lớn và tình huống khác thường xung quanh, trong lòng hơi bất an, có điều do Lệ Tuỳ phía sau vẫn chưa làm ra động tác gì lớn nên cũng không cảm thấy có nguy hiểm cực đại. Đợi đến khi âm thanh ồn ào bên tai dần tan đi, ánh sáng lọt qua những khe hở giữa ngón tay, mới thử nhúc nhích thăm dò.

Lệ Tuỳ buông tay.

Chúc Yến Ẩn mở mắt, bị ánh sáng đâm vào lại nhắm chặt, hoà hoãn nửa ngày.

Là ánh mặt trời bình thường, sắc vàng ấm áp, soi rõ mặt đất tán loạn bùn đất, còn có một ít xương trắng và khối đá dùng để bày trận, nhện bò lung tung trên nền ẩm.

“Nhị công tử!”

“Cung chủ!”

Chếch cao trên sơn đạo, gia đinh Chúc phủ và người của Vạn Nhận Cung nghe thấy tiếng động lớn vừa nãy, vội vàng chạy qua xem là chuyện gì, thấy hai người vẫn khoẻ mạnh ngồi trên lưng ngựa bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Giang Thắng Lâm cưỡi một con ngựa chạy tới, nghĩ lại còn sợ hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Có một mê trận.” Lệ Tuỳ nói, “Bị ta chém rồi.”

Trên thế gian này chẳng đáng mấy người có thể một kiếm phá trận, nhưng Giang Thắng Lâm hiểu rất rõ võ công của hắn nên cũng không kinh ngạc nhiều, ngược lại bị những người hôn mê nằm la liệt phía sau thu hút, giật mình nói: “Đây là Đàm Sơ Thu?”

“Ừ, là người của Thương Lãng Bang.” Chúc Yến Ẩn đáp, “Bọn họ bị kẻ khác tính kế hãm hại, đã lạc trong rừng hơn mười ngày nay rồi, suýt thì chết đói.”

Giang Thắng Lâm thử mạch: “Không sao, sống được.”

Chúc Yến Ẩn sai gia đinh dọn ra mấy chiếc xe ngựa trống cho người Thương Lãng Bang nghỉ tạm. Chúc Tiểu Tuệ mới vừa phải trơ mắt nhìn công tử nhà mình biến mất cùng đại ma đầu ở sườn núi, suýt thì bật khóc, lúc này tuy đã tìm được người về nhưng còn chưa hết nghĩ mà sợ, vì thế đi theo một tấc không rời, quả thực hận không thể buộc hai người vào nhau.

Chúc Yến Ẩn nói: “Ta không sao.”

Chúc Tiểu Tuệ giúp y thay quần áo mới rồi thắt lại ngọc trụy, kinh sợ chưa thôi: “Đến quần áo cũng bẩn rồi mà còn bảo không sao ư? Lần sau công tử đừng chạy loạn nữa.”

Giang thần y đúng lúc đi ngang qua xe ngựa lại được tăng thêm kiến thức, hoá ra đại hộ giàu có đến xiêm y cũng không được bẩn, bẩn chính là có sao. Nhưng vừa nãy lúc trông thấy Chúc công tử hình như vẫn trắng tuyết đấy chứ, cùng lắm là vạt áo dính chút bụi. Nếu điều này được tính là tại số thì Đàm thiếu chủ đến nằm mơ cũng đang kêu rên thảm thiết kia nên có tâm trạng như thế nào, thế gian trần đời, không bì nổi, không bì nổi.

Đàm Sơ Thu ngủ khoảng một ngày một đêm, sau khi tỉnh lại ăn cháo thuốc ấm bụng, lúc này mới tạm tìm về nhân dạng. Khi đội ngũ nghỉ chân trên đường, gia đinh Chúc phủ sẽ còn đỡ hắn ra ngoài xe ngựa ngồi phơi nắng một lát.

Chúc Yến Ẩn ngồi bên cạnh: “Chúng ta đi thêm mấy ngày nữa là có thể đuổi kịp Võ Lâm Minh, ngươi đã nghĩ kĩ phải nói chuyện này với Đàm bang chủ như thế nào chưa?”

“Ta không định nói cho cha ta.” Vẻ mặt Đàm Sơ Thu vừa uể oải vừa sầu lo, dáng ngồi như một cây cà tím phơi sương, không có một chút tinh thần nào, ủ rũ nói, “Cha ta một lòng một dạ muốn kết giao với các môn phái lớn, luôn cực kì cung kính với đám người kia. Khi ấy nghe nói ta được mời cùng đi bái phỏng Thiền Cơ Đại Sư, thực sự vui mừng tột độ, còn cho là Thương Lãng Bang cuối cùng cũng có ngày nở mày nở mặt, bèn đưa ra không ít vàng bạc lộ phí. Nếu ông ấy biết sự thật... Thôi bỏ đi, bảo ta bị lạc đường vậy.”

Chúc Yến Ẩn lại hỏi: “Thế bản thân ngươi thì sao, cũng cứ như vậy bỏ qua?”

Đàm Sơ Thu sụt sịt, bất lực hèn nhát, không hé răng.

Một lúc sau, dường như hắn đột nhiên nhớ ra cái gì, trong mắt loé sáng: “Chúc huynh, hay là ngươi giúp đỡ ta đi.”

Chúc Yến Ẩm bị sự cố bất ngờ làm giật mình một chút: “Ta phải giúp ngươi như thế nào?”

“Ngươi và Lệ cung chủ giao tình không cạn, chỉ cần...”

“Không có “chỉ cần” nào ở đây cả.” Chúc Yến Ẩn kịp thời uốn nắn, “Ta với Lệ Cung chủ không có giao tình.”

Đàm Sơ Thu đầy mặt không tin: “Nhưng lúc trong rừng sâu, rõ ràng Lệ Cung chủ đối xử với Chúc huynh săn sóc mọi bề, cưỡi chung một con ngựa còn che mắt các thứ, thỉnh thoảng ôm ôm ấp ấp, nhỏ giọng thủ thỉ, thế mà bảo là không có giao tình?” Vừa nói vừa kích động khiến cảm xúc trào dâng, xông lên tận não, không màng đến thân thể yếu ớt, đứng bật dậy mãnh liệt khom lưng cúi người, sau đó rầm một cái té ngã trên mặt đất.

Chúc Yến Ẩn:...

Thôi ngươi cứ nhanh chóng ngồi về chỗ giùm!

Khát khao ôm đùi của Đàm Sơ Thu cực kì cháy bỏng, hai mắt long lanh tha thiết, cỡ ngang Thích Tuyết Ô Chuy thèm đậu khô. Chúc nhị công tử bị hắn nhìn đến nổi da gà, đứng lên định đánh bài chuồn lại đúng lúc Lệ Tuỳ từ một đầu khác xách túi thuốc đi tới, tuỳ tiện quăng sang: “Của ngươi.”

Chúc Yến Ẩn hai tay đỡ được, mở ra nhìn một cái, là thuốc mình phải dùng mỗi ngày, liền nói: “Đa tạ.”

Lệ cung chủ bị Giang Thần y cưỡng chế làm chân chạy việc tâm trạng khó ở tột độ, “ừm” một tiếng bằng lỗ mũi rồi xoay người bỏ đi.

Thái độ rất tệ hại, như ác bá đi giật đổ nhà. Nhưng Đàm Sơ Thu bị não bổ che kín hai mắt nên hắn nhanh chóng lý giải cái “ừm” lạnh lùng này của Lệ Cung chủ thành nhu tình da diết trong tim, thân mật quan tâm căn dặn, hơn nữa còn tốc độ cao đi hết lộ trình tâm lý như sau: Lệ Cung chủ đích thân tới đưa thuốc cho ngươi hắn quan tâm đến thân thể của ngươi như vậy giữa các ngươi khẳng định có quan hệ khó nói thế mà vừa nãy còn định giấu giếm may sao ta tuệ nhãn như đuốc mới có thể kéo tơ lột kén bóc trần tầng tầng lớp lớp tìm ra bằng chứng thép!

Chúc Yến Ẩm: Cứu mạnggggg, mau tránh ra!

...

Cứ như vậy đi về phía trước thêm hơn mười ngày.

Đại đội Võ Lâm Minh thực ra cũng chưa từng an ổn.

Môn phái nhiều thì va chạm nhiều, đặc biệt khi khoảng cách về Đông Bắc còn rất xa, Xích Thiên còn chưa xuất hiện, những việc dư ra toàn là chuyện lông gà vỏ tỏi thì một đốm lửa nhỏ cũng có thể bùng ra cháy lớn.

“Các ngươi đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước!”

“Rõ ràng là do ngươi chiếm vị trí của chúng ta!”

“Dọc đường ta đã nhịn ngươi bao nhiêu lần rồi?”

Âm thanh hai đám người cãi nhau càng lúc càng lớn, kéo các môn phái khác tới vây xem, có người quan hệ tốt với một bên, muốn nhanh chóng dàn xếp ổn thoả bèn mở miệng khuyên nhủ hai câu ấy mà lại bị bên kia chỉ vào mũi mắng, cứ như vậy khiến sự việc càng xé càng to, đợi đến khi Võ Lâm Minh Chủ Vạn Chử Vân biết tin chạy đến thì có người ngay cả kiếm cũng đã rút ra rồi.

“Hồ đồ!” Vạn Chử Vân vội ghìm cương ngựa, “Lần này Võ Lâm Trung Nguyên đồng hành ra Bắc là để diệt trừ Ma Giáo, bảo vệ chính nghĩa, các ngươi lại vì một chuyện cỏn con mà bao nhiêu lần gây sự, trong lòng có còn hai chữ “Đại Nghĩa” nữa hay không?”

“Đại nghĩa cũng phải kể đến đạo lý, chúng ta nào có không nể mặt Minh Chủ, nhưng Thanh Phong Đường bọn hắn khinh người quá đáng!”

“Phi! Thanh Phong Đường chúng ta có địa vị như thế nào mà phải so đo với môn phái không tên không tuổi như các ngươi?”

Sự chua ngoa cay nghiệt trong lời nói tràn ra tự nhiên khiêu khích đến thổi cho lửa của đối phương càng thêm lớn. Trong đám người ồn ào cãi cọ, sau lưng không biết bị ai đánh một ám khí nhỏ, càng giận xông lên não, nhào vào nhau chuẩn bị luận võ lấy lại công bằng. Hiện trường chửi bậy như hát hay, đao kiếm leng keng, tắc kín cái quan đạo đàng hoàng thành bộ lạc người rừng, cực kì thô thiển náo loạn.

Vạn Chứ Vân tức giận đến mặt đỏ gay gắt, rút đao ra sắp hành Lệnh Minh Chủ thì chính diện đột ngột tràn tới một luồng nội lực cường đại, tiếng nổ vang ầm ầm giữa không trung, sánh với ngàn quân quét qua, chấn động làm cho hai đám người mới vừa rồi còn như gà chọi phải ngồi quỳ trên mặt đất, ngực tức không nói nên lời, chỉ có thể hoảng sợ mở to hai mắt.

Vạn Chử Vân vội vàng quay đầu lại.

Toàn thân Thích Tuyết Ô Chuy phủ trong ánh nắng vàng chói, đang phì phì đứng trên tảng đá lớn.

Lệ Tuỳ trường kiếm cưỡi ngựa, đầu mày nhăn lại thiếu kiên nhẫn: “Ồn cái gì?”

Chúc Yến Ẩn một thân bạch y ngồi trước người hắn, hai tay còn đang bưng trái cây tươi ngon mới hái.

“...”

Người trong giang hồ: Ngay tại chỗ bị quan hệ thân mật này làm cho khiếp sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.