Gian Thần Quỳ Xuống Cho Trẫm Nhanh

Chương 65: Chương 65




Nằm trên long sàng, một người đã bóc lớp mặt nạ ra là Minh Trọng Mưu, người đang ngủ còn lại chính là Tạ Lâm.

Thằng nhãi Minh Trọng Mưu này giống như ba ngày rồi không được ăn thịt, hung hăng gặm nhấm Tạ Lâm thêm lần nữa, nên không trách được việc nàng ngủ mê mệt. Đến khi mặt trời lặn về phía Tây, cũng không thấy bất cứ dấu hiệu nào cho thấy nàng sẽ tỉnh. Minh Trọng Mưu hài lòng liếm liếm môi, thấy Lại Xương vẫn còn đứng ngây người ở đó, bất giác sầm mặt xuống.

Lại Xương sốc đờ cả người, ông ta nhìn thấy trên long sàng trong tẩm cung của bệ hạ có một cô gái đang nằm trông cực kỳ giống Thừa tướng, nhưng mái tóc đã che khuất mất đường nét khuôn mặt nàng ta. Và một người đàn ông có khuôn mặt hoàn toàn khác bệ hạ, nhưng khí thế và tuổi tác thì lại vô cùng tương đồng đang dùng tay đỡ đầu, liếc mắt lườm ông ta, người đó và cô gái ấy cùng đắp chung một cái chăn, vừa nãy đã làm những gì chắc không cần nói cũng biết.

Giờ chỉ thấy sắc mặt người đàn ông sa sầm, hai chân Lại Xương không kìm được run lẩy bẩy, lắp bắp nói: “Bệ bệ, bệ bệ bệ……” ông ta mấp máy, răng môi va vào nhau lập cập, yết hầu lên lên rồi lại xuống xuống khó khăn nuốt nước bọt, chữ “hạ” mãi không thể nặn ra được.

Người đàn ông thấy thế, không nhịn được cười trêu, “Lại Xương, sao lại bị dọa cho đến mức ấy? Cứ lắp bắp mãi không lên lời vậy là sao?”.

Lại Xương nghe thấy giọng nói mới nhận ra được đây quả nhiên là bệ hạ nhà ông ta, chỉ là mặt mũi sao khác xa nhau thế, nhưng cũng không chẳng có thời gian mà suy nghĩ nhiều, trong lòng giờ thấy vô cùng may mắn, len lén chùi mồ hôi, cúi đầu nói: “Bệ hạ,” cuối cùng cũng nói được một câu hẳn hoi rồi, “tiểu tiểu tiểu nhân chỉ là muốn mời mời mời bệ hạ dùng bữa rồi uống thuốc thôi, tiểu tiểu tiểu nhân không không không nhìn thấy bất cứ cứ cứ điều gì hết! Bệ bệ bệ hạ, tiểu tiểu tiểu nhân xin cáo lui.” Nói đoạn, Lại Xương cúi đầu, cũng không màng xem lễ số đã chu toàn chưa, chỉ tiện tay làm bừa một lễ, muốn nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.

Minh Trọng Mưu khẽ hừ một tiếng, vén rèm ngồi dậy, “Nếu đã vào rồi, thì ngươi cũng không cần phải đi, nào, thay y phục cho trẫm.”

Hắn buông một câu không nặng không nhẹ, nhưng ngay lập tức đã khiến cho Lại Xương phải vội vã quay đầu lại, “Vâng.” Ánh mắt ông ta nhìn chăm chú vào phần cổ của bệ hạ, trên không dám nhìn sắc mặt bệ hạ, dưới không dám nhìn thân thể bệ hạ, làm Tổng quản nội giám suốt mấy năm nay, vốn dĩ bắt đầu từ việc hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, nên đương nhiên ông ta giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý.

Lúc này Lại Xương tất nhiên hiểu rằng bệ hạ không giận ông ta, tâm tình ngược lại còn có đôi phần vui vẻ, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt của bệ hạ chỉ lướt qua thôi cũng đủ để đâm chết người ta rồi.

Lại Xương chợt hiểu ra, Hoàng thượng của triều đình Đại Sở dịch dung để lên triều xử lý chính sự, đây là chuyện lớn, hơn thế hình như Hoàng thượng còn dụ dỗ một cô gái rất giống Thừa tướng đại nhân.

Giống Thừa tướng đại nhân, e là…… ông ta liếc trộm về phía long sàng, không dám nói phán đoán của mình là đúng hay sai, nhưng Thừa tướng đại nhân rõ ràng sau khi vào cửa thì không hề thấy quay ra, cũng không nhìn thấy bất cứ ai đi vào, vậy người đang nằm trên long sàng kia là ai, còn cần phải nói ra sao?

Hai chuyện này đều là chuyện lớn, theo lý mà nói không thể tùy tiện để cho người khác biết, nhưng bệ hạ lại để cho ông ta nhìn thấy……

Lúc Lại Xương bước vào, đã nói rõ ràng rằng mời bệ hạ dùng bữa, bệ hạ không nói năng gì nên mới ông ta mới tự đi vào, tận mắt chứng kiến bí mật trong tẩm cung của bệ hạ. Rốt cuộc bệ hạ đang nghĩ gì vậy?

Trong lòng Lại Xương run rẩy, cuống quýt cúi đầu, không dám lên tiếng.

Minh Trọng Mưu vừa sửa sang lại ống tay áo, vừa nhìn chòng chọc vào ông ta, cũng không biết có nhìn ra được vẻ mặt hoảng loạn của ông ta không, thản nhiên nói: “Lại Xương, chuyện hôm nay chính là muốn để cho ngươi biết, làm người phải có mắt nhìn, tránh để hôm nào đó chạm phải nỗi đau của trẫm mà bản thân lại không hề biết.”

Minh Trọng Mưu buông một câu không mặn không nhạt xong, Lại Xương liền vội vàng vâng dạ: “Vâng, vâng vâng, khuôn mặt của bệ hạ, còn cả việc của bệ hạ và Tạ….. đại nhân, hai việc ấy tiểu nhân tuyệt đối không hé răng nói với ai, xin bệ hạ cứ yên tâm.”

“Ngươi là tâm phúc của trẫm, chỉ cần ngươi trung thành, thì đương nhiên trẫm sẽ không bao giờ bạc đãi ngươi, còn nữa,” Minh Trọng Mưu khẽ nhướng nhướng mày, khóe mắt có hơi nhếch lên hướng về phía long sàng, nói, “liên quan đến việc xưng hô với Tạ đại nhân, có lẽ ngươi cũng nên đổi dần đi, chi bằng gọi là Hoàng hậu nương nương, ngươi thấy sao?”.

“Việc này……” Lại Xương lập tức biến sắc, nhủ thầm mối quan hệ giữa Tạ đại nhân và bệ hạ tốt đến nỗi bệ hạ có ý lập hậu sao? Bất luận là Tạ Lâm đã từng được sủng hạnh hay chưa, thì với thân phận và địa vị, quyền thế và danh tiếng, còn cả giới tính vốn dĩ là nam của Tạ đại nhân, ý định muốn lập hậu của bệ hạ e rằng sẽ khó khăn trùng trùng.

Nhưng Lại Xương nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng để thể hiện lòng trung thành, lập tức quỳ xuống hướng về phía long sàng, “Những lời của bệ hạ rất có lý, tiểu nhân bái kiến Hoàng hậu nương nương!”.

Giọng nói tuy rằng không lớn, nhưng ẩn ý bên trong lại rất kiên định. Long nhan của Minh Trọng Mưu quả nhiên tươi tỉnh hẳn lên, bật cười ha hả, đang định mở lời nói hai ba câu khen ngợi Lại Xương, thì đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng hờ hững từ bên trong tấm màn vang lên: “Cái gì mà Hoàng hậu nương nương hả, toàn là mấy trò vô nghĩa mà Lại đại nhân cũng tin sao?”.

Lại Xương trước giờ vẫn luôn rất sợ Thừa tướng đại nhân, nghe nàng nói như vậy cổ của ông ta liền rụt luôn vào trong cổ áo, hai chân đang quỳ không nhịn được khẽ động đậy, hơi nhích nhích sang bên cạnh không dám hướng về phía long sàng nữa.

Ông ta làm như vậy, ngược lại lại khiến Minh Trọng Mưu không vui, hắn quát Lại Xương: “Ngươi không được nhúc nhích!”.

Lại Xương bị tiếng quát làm cho sợ đến phát hãi, càng cúi thấp đầu hơn, không dám hó hé gì.

Minh Trọng Mưu nén giận, quay mặt về phía long sàng, nói với người đang ở trên giường: “Tạ Lâm, nàng và ta đã thành thật với nhau biết bao nhiêu lần, cũng đã lên giường rồi, ta vẫn còn nhớ cái dáng vẻ đau đến nhăn mày của nàng tối qua, vết máu hồng trên nệm gấm ta cũng nhìn thấy rất rõ ràng, tại sao sau khi xài ta sạch sẽ rồi lại trở mặt không chịu thanh toán?”.

“Người……” người ở trên giường nghe thấy những lời ấy, cũng không nén được run lên vì tức.

Lại Xương thấy tình thế không ổn, cặp đôi vua tôi, sư đồ này đúng là oan gia, vừa mới dạo một vòng trên giường xong giờ đã lại bắt đầu nổi sóng. Kể từ ngày ông ta vào cung đến giờ hai cái người này không làm cách nào yên bình nổi. Lại Xương luống cuống hành lễ thỉnh an với Minh Trọng Mưu, lại nhắc nhở bệ hạ nên dùng bữa, rồi vội vã lui ra ngoài, lúc đi ra còn không quên đóng cửa lại, nhủ thầm có lẽ Tạ đại nhân cũng sẽ dùng bữa trong đấy, vậy có phải nên dặn dò ngự thiện phòng chuẩn bị thêm một phần nữa không?

Bên này Tạ Lâm bị Minh Trọng Mưu tùy tiện trách móc trước mặt người ngoài nên nổi cáu, nàng xoay người vén rèm, cuốn chặt chăn che toàn bộ cơ thể lại rồi nói với Minh Trọng Mưu: “Bệ hạ, thần đã nói rồi, thần chỉ là bề tôi thôi, hơn thế những chuyện này chỉ là hư danh, vị trí Hoàng hậu đó thần không hề nghĩ tới, trong lòng thần chỉ nhớ đến tấu chương Đại Sở người vẫn chưa phê xong, phi tần trong tam cung lục viện của người cũng nhiều lắm, chi bằng người cũng nên tới đó thăm các nàng ấy đi, đừng suốt ngày ở chỗ này với thần……

Nàng mới nói được vài câu, thì không ngờ Minh Trọng Mưu đã sải bước đến, ôm luôn cả nàng lẫn chăn lên, đặt ở trên chiếc ghế bên cạnh, cách một lớp chăn gấm khẽ xoa xoa vị trí sau eo nàng.

Tạ Lâm run lên, “Làm gì vậy? Không được động vào!”.

Minh Trọng Mưu thấy nàng lộ ra vẻ sợ hãi hiếm thấy, cổ họng không nhịn được phát ra tiếng cười nho nhỏ, “Yên tâm đi, nàng đã mệt quá rồi, ta sẽ không động vào nàng nữa đâu.” Hắn nhìn dáng vẻ thờ phào nhẹ nhõm của nàng sau khi nghe thấy lời mình nói, khóe miệng bất giác cong lên, hắn hôn lên mi tâm nàng, cúi người xuống nở nụ cười ôn hòa: “Ta sẽ mặc y phục lại cho nàng.”

Hắn dịu dàng kéo tấm chăn nàng đang quấn ra, giúp nàng mặc lại y phục mà không hề mang theo chút dục vọng nào, nhẹ nhàng như thể nàng là báu vật ở nơi mềm mại quý giá nhất trong trái tim hắn, dễ vỡ đến độ hắn không dám chạm vào.

“Tuy ta là vua, có cung nhân hầu hạ ta thay y phục, nhưng ta lại là trượng phu của nàng, vì thế ta nên giúp nàng trang điểm mới đúng.” Hắn không buộc tóc cho nàng mà để mặc mái tóc đen dài xõa tung trên bờ vai, như thế sẽ làm dịu đi ánh mắt sắc bén của nàng. Cả người nàng mặc triều phục, không hề có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn từng chút từng chút một mặc y phục cho mình.

Mười năm trước, lúc vẫn còn là một thiếu nữ, có lẽ nàng cũng từng mơ đến những chuyện như thế này, có một trang nam tử, yêu thương nàng, tôn trọng nàng, thay y phục rửa mặt chải đầu trang điểm cho nàng, đó sẽ là người nàng thân thiết gần gũi nhất.

Nhưng khi cái ngày ấy thật sự đến, thì giấc mộng của nàng đã phai tàn, đã tan biết mất rồi.

Nàng cứ lặng lẽ nhìn hắn như vậy, cho đến khi động tác của hắn dừng lại, ánh mắt vẫn cứ xoáy sâu vào khuôn mặt hắn.

Bị ánh mắt ôn hòa của nàng nhìn chằm chằm như vậy khiến hắn có phần bối rối, “Sao thế? Có phải cảm thấy ta cũng có chút cao lớn mạnh mẽ, đủ để làm trượng phu của nàng không?” Hắn nói.

“……” Tạ Lâm không quan tâm đến câu nói này, vẫn chỉ nhìn hắn đăm đăm không nói gì, khiến hắn có hơi ngượng. Minh Trọng Mưu không nhịn được nói: “Việc nàng tranh thủ lúc ta ngủ mơ rồi hôn trộm ta, ta vẫn còn chưa tính toán với nàng, vậy mà đã muốn vạch rõ ranh giới với ta rồi sao?”

Tạ Lâm ngồi ở trên cao, cúi đầu nhìn hắn đang ngước mắt lên nhìn mình, ánh mắt sáng lấp lánh, tôn lên cái múi cao thẳng đầy tinh tế, khiến nàng bất giác cứ ngây ra nhìn. Nàng khẽ thở dài, nói: “Bệ hạ, bệnh của người khỏi chưa?”.

Nàng vẫn còn nhớ hắn bệnh đến nỗi không lên triều sáng được, giờ lại khỏe như rồng như hổ.

“Khỏi rồi khỏi rồi,” hắn gật đầu như gà mổ thóc, “nàng và ta……” trước cái trừng mắt của nàng hắn vội lược bớt đi vài từ không được hài hòa lắm, “…… sau khi làm cái đó, ta đã đỡ khá nhiều rồi, có lẽ vừa hay được hoạt động gân cốt, ra được mồ hôi nên khỏi. Ngược lại ta còn sợ nàng vì ta mà bệnh kìa, chi bằng để ngự y tới kê một đơn thuốc chữa cảm lạnh, coi như đề phòng.”

Nói đoạn, Minh Trọng Mưu đứng dậy, sải bước ra phía cửa lớn, Tạ Lâm vội gọi hắn lại, “Bệ hạ, không cần gọi ngự y tới khám cho thần đâu……”

Minh Trọng Mưu cắt ngang lời nàng, “Yên tâm, ta sẽ không để bọn họ đi vào nhìn thấy dáng vẻ lúc này của nàng đâu.” Nói xong, hắn khoát khoát tay, hé cửa rồi lách qua đi ra ngoài.

Tạ Lâm bất giác lắc lắc đầu, nàng vốn dĩ định để ngự y tới khám bệnh cho bệ hạ, đối với tình hình hiện giờ của nàng mà nói, ngự y là không cần thiết.

Không ngờ Minh Trọng Mưu lại lý giải sang nghĩa này.

“Dáng vẻ lúc này?” Dáng vẻ lúc này làm sao?

Tạ Lâm nghiêng đầu, nhìn thấy cảnh tượng trong chiếc gương đặt trên bàn, mái tóc đen như mực xõa tung trên bộ triều phục, ánh mắt ngậm chứa ý xuân, cánh môi như tô một lớp son đỏ, yêu kiều quyến rũ như đang lơ lửng ngâm mình trong tình yêu, còn đâu chút hình tượng của Thừa tướng đại nhân một lời át muôn người khi ở trên triều nữa?

Không vừa mắt chút nào.

Tạ Lâm thở dài, đẩy cái gương đồng sang một bên, mặt gương úp xuống bàn, không thể nhìn tiếp được nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.