Gia Hữu Tiểu Ngốc | Nhà Có Một Tên Ngốc

Chương 2: Chương 2: Tề Phát Phát




CHƯƠNG 2. TỀ PHÁT PHÁT

Tiểu Ngốc không riêng trí nhớ không tốt, cậu còn có tật mù mặt.

Cậu không thấy rõ mặt người khác, mới vừa gặp xong một người, quay đầu cái là có thể quên sạch đối phương.

Tại trường học, cậu chỉ nhỡ rõ mặt Tiểu Tiện, đó cũng là bởi vì hai người mỗi ngày sinh hoạt cùng nhau, nhìn nhiều, cậu mới có ấn tượng.

Còn lại tất cả mọi người trong mắt cậu đều cùng một dạng. Cậu chỉ có thể nhờ vào một số chi tiết đặc biệt để nhận dạng đối phương. Tỷ như, ai da đen nhất, ai có tóc quăn, ai trên mặt có nốt ruồi. Nhưng cậu lại dễ lẫn tên mọi người, cho nên nhận sai người với cậu là chuyện bình thường.

Sau, cậu lại sợ lần hai lại nhận sai người liền thẳng thắn ít giao lưu với họ, thỉnh thoảng có bạn học cùng cậu chào hỏi, cậu chỉ lễ phép cười với đối phươn, tuyệt không nói nhiều một câu.

Lâu dần mọi người bắt đầu xa cách cậu, tổng nghĩ cậu rất cao ngạo, quá lạnh lùng, là một người không tốt ở chung.

Tiểu Tiện biết cậu có tật mù mặt, cho nên bất mãn với mọi người, vốn định bênh vực cho cậu, thế nhưng cậu lại nói: Thẩm Dịch, kỳ thực ngay chính bản thân mình cũng không phân rõ lắm, cho nên không trách người khác được.

Tiểu Ngốc mỗi ngày trước khi đi học đều đứng trước gương làm mặt quỷ, sau đó bảo trì hình dạng ngốc ngốc đó đi học, như vậy cậu có thể nhận rõ mặt mình là như thế nào.

(Tiểu Ngốc đáng thương…. khi đọc Tiểu Tiện ta cứ nghĩ cậu ngốc là do trời sinh tính cách như vậy, ngốc ngốc đáng yêu, ai ngờ ….)

Hôm nay Tề Huy giả làm ngẫu nhiên tại đường nhỏ trong trường đụng phải Tiểu Ngốc.

Tề Huy biểu hiện rất kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc, khoa trương kêu lên: “Yêu!! Sao lại là ngươi?!”

Tiểu Ngốc đối hắn cười, nói câu: “Xin chào.”

Tề Huy lại bảo: “Chào cái đầu ngươi! Ngươi đụng phải ta sao không nói câu xin lỗi?”

Tiểu Ngốc vừa vỗ tay vừa cúi người, chân thành nói: “Xin lỗi xin lỗi!!”

Tề Huy đột nhiên nghĩ khi dễ một đứa ngốc đặc biệt không có cảm giác thành tựu, khoát tay nói: “Quên đi quên đi, sau này đi đường cẩn thận chút, đụng người ta nhiều không tốt a! Hoàn hảo ta rộng lượng, không cùng ngươi tính toán, đổi thành người khác ngươi phải bồi thường tiền thuốc men rồi!”

Tiểu Ngốc cảm động đến hai mắt đẫm lệ, “Cảm tạ, người tốt a, ngươi thực sự là một người tốt!”

Tề Huy trở mình trắng mắt làm trạng thái chẳng đáng: nhóc con này thực ngu ngốc!

Tiểu Ngốc cẩn cẩn dực dực hỏi: “Xin hỏi, tôi có thể đi sao?”

“Đi đi.”

Vừa dứt lời Tiểu Ngốc giống như thỏ con lẩn mất.

Tề Huy rất mất hứng, y liền như thế không muốn cùng ta ngốc một chỗ?!

Tề Huy nhấc chân đuổi theo, một nhát túm lấy tay Tiểu Ngốc, nói câu mà chính mình cũng vạn phần kinh ngạc.

“Ngươi có phải theo ta chơi trò lạt mềm buộc chặt? Loại kỹ thuật này đã quá hạn rồi! Nói cho ngươi, mặc kệ ngươi làm chuyện gì, đùa giỡn thủ đoạn gì, ta cũng không thích ngươi!”

Tiểu Ngốc kỳ quái nhìn hắn nửa ngày, mới hỏi: “Xin hỏi ngươi là bạn học của ta sao? Ta hình như không nhận ra ngươi……..”

Tề Huy mạnh ngây ngẩn cả người, thẳng đến Tiểu Ngốc đi rồi hắn mới hồi phục tinh thần lại.

Kế lạt mềm buộc chặt này chơi thật đúng tiêu chuẩn a! Ngươi tặng ta bao cổ tay, hướng ta kỳ ái, hiện lại nói không nhận ra ta?!! Được a, ngươi giỏi! Cư nhiên đùa bỡn ta?! Xem ta không đùa chết ngươi!!

o0o

Tề Huy điên cuồng rồi, hắn mỗi ngày không làm chuyện gì, một lòng một dạ nghĩ thế nào trêu cợt Tiểu Ngốc.

Mấy ngày nay Tiểu Ngốc mặc kệ là tới chỗ nào cũng gặp tên biến thái đội mũ đen, đeo khẩu trang, mắt kính, găng tay kia.

Đối phương sẽ đột nhiên nhảy đến trước mặt cậu, âm hiểm cười vài tiếng, sau đó giang tay làm bộ muốn ôm cậu.

Cậu mỗi lần đều bị dọa đến kêu sợ liên tục, ôm đầu chạy loạn.

Nhìn bộ dáng chạy trối chết của cậu, Tề Huy vui vẻ thẳng dậm chân, càng ngày càng nghĩ đây là chuyện thú vị.

Chỉ bất quá Tề Huy cũng có lúc tính sai, ngày đó hắn lần thứ hai hắn giả người điên trêu đùa Tiểu Ngốc, mấy người bảo vệ đột nhiên xông ra, bắt lấy tay hắn đem hắn ném vào phòng an ninh.

Những người đó không để cho hắn có cơ hội nói, vồ vập thuyết giáo, nói hắn nhiễu loạn trật tự trường học, còn nói muốn đem hắn lên đồn uống trà.

Tề Huy cởi sạch ‘trang bị’ trên người, lộ ra khuôn mặt vì phẫn nộ mà vặn vẹo, hướng mọi người rống lớn: “Kháo! Các ngươi trước nhìn rõ ông đây là ai rồi mới quyết định tiễn ta lên đồn!”

Trong trừơng học, cái tên Tề thiếu tuyệt đối là sét đánh bên tai! Ai lại không nhận ra hắn?!

Bảo vệ rất sợ đắc tội hắn, bật người hóa thân chân chó, thí điên thí điên tiễn hắn ra khỏi phòng an ninh.

Ngày thứ hai, Tề Huy giả người điên dọa người rất nhanh nổ ra.

Lúc này tất cả mọi người vô lực ói mửa, rất có ăn ý gọi hắn “Tề phát phát”.

Bởi hắn ba ngày phát trận nhỏ, năm ngày phát trận lớn, mỗi cách vài ngày lại phát điên một lần.

Để cười nhạo hắn, mọi người gặp mặt tổng muốn hỏi một câu, “Ngày hôm nay ngươi phát chưa?”

Sau khi thân phận bị phơi bày dưới ánh sáng, Tề Huy vắt hết óc nghĩ ra cái mới để trêu cợt Tiểu Ngốc.

Hắn gọi thủ hạ chính là Tiểu đệ tra được số di động mới của Tiểu Ngốc, mỗi ngày hừng đông 3h gọi điện kêu đối phương rời giường đi tiểu.

Lần đầu tiên gọi điện, Tiểu Ngốc vừa lúc ‘mót’, vui tươi hớn hở cảm ơn hắn.

Lần thứ hai gọi qua thật lâu mới bắt máy, Tiểu Ngốc tựa hồ còn chưa tỉnh, huên thuyên nói một đống lớn mê sảng, cuối cùng ôm di động ngủ mất.

Lần thứ ba gọi qua di đọng trực tiếp tắt máy. Tề Huy tức giận tới mãnh đập tường, kết quả Đỗ Hàng bị đánh thức.

Đỗ Hàng phiền táo muốn chết, tiện tay nắm đồng hồ báo thức đặt bên gối đầu ném qua.

Tề Huy kêu thảm một tiếng, ôm đầu lăn lộn. =))))))

Tiếng kêu kia quá mức thê thảm, khiến hơn một nửa KTX nửa đêm nghe thấy tiếng giết heo kinh rợn, nghĩ lại mà vẫn sởn tóc gáy.

Mọi người tinh tế hồi tưởng tiếng heo kêu đó, đều làm trạng thái ‘quả nhiên’.

Ai, ngủ đi ngủ đi, không có gì đâu, cùng lắm sợ là Tề phát phát lại lên cơn! ╮(╯╰)╭

Tề Huy là cái loại đã ăn đòn còn không nhớ đau.

Hắn mỗi đêm theo lẽ thường ‘quấy rối’ Tiểu Ngốc, chỉ bất quá không dùng di động mà dùng điện thoại trong phòng ngủ.

Hắn chính theo bình thường gọi Tiểu Ngốc rời giường đi tiểu, chỉ bất quá cả đêm muốn gọi 5 lần, từ 1h tới 5h sáng, mỗi tiếng gọi một lần.

Hắn sợ chính mình ngủ quên liền đặt báo thức.

Cứ như vậy, không riêng hắn cùng Tiểu Ngốc ngủ không ngon, mà Tiểu Tiện cùng Đỗ Hàng cũng bị liên lụy.

Mỗi sáng, mọi người chỉ cần hơi để ý sẽ phát hiện có bốn ‘quốc bảo’ chậm rãi phiêu du lượn lờ vào lớp học.

Tiểu Tiện phát điên rồi, cậu mỗi ngày ngoại trừ học còn muốn làm rất nhiều chuyện, tỷ như giúp Đỗ Hàng giặt đồ nấu cơm. Nếu không nghỉ ngơi tốt, cậu căn bản không có tinh lực làm cái gì.

Cậu lôi kéo tay Tiểu Ngốc phi thường chuyên chú nghiêm túc nói: “Tiểu Hạ, cậu cùng Tề Huy có thâm cừu đại hận gì a? nếu như cậu thực sự đắc tội hắn nhanh đi xin lỗi một câu! Mình sắp bị hắn biến điên rồi! Cậu nhìn vành mắt mình đen như trét than lên, đi ở trên đường sẽ bị người ta coi là gấu trúc bắt lại mất!!”

Tiểu Ngốc nhìn mặt cậu tỉ mỉ xem xét một hồi, sau đó cười ha ha, “Thẩm Dịch, cậu da trắng, thực sự nhìn giống gấu mèo nha!!”

“Cười cái gì mà cười?!” Tiểu Tiện giận méo miệng, một chưởng tát vào đầu cậu, “Mình đang nói chuyện nghiêm túc! Cậu đúng là đắc tội Tề Huy phải không?”

Tiểu Ngốc vẻ mặt mờ mịt: “Ai….. Ai là Tề Huy?”

–||| nghe câu đó sau, Tiểu Tiện trực tiếp té xỉu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.